Từ ngày Chu Sở Phong còn nhỏ, hắn đã hiểu được gia tộc mình sẽ có ngày suy tàn. Chiến tranh chặn đường buôn bán của Chu gia, nạn trộm cướp và hoạ nước nhà kéo theo cả sơn thành của dòng họ. Tất cả dường như đều đang giãy giụa trong nước lũ, Chu gia ngày xưa náo nhiệt bao nhiêu, bây giờ lại tiêu điều bấy nhiêu.
Chu Sở Phong chưa bao giờ phải lo lắng cho cuộc sống của chính mình, bởi vì hắn là huyết mạch duy nhất của Chu thị, cha của hắn là người chủ trì cả gia tộc.
Chu Tử Tuần tên tự là Ngọc Thư, từng là đứa trẻ nghèo khổ của hỉ phòng, nhưng hiện tại hắn là tộc trưởng của dòng họ khổng lồ này! Chu Sở Phong không biết sao cha mình lại có thể trở thành tộc trưởng, nhưng hắn biết cha là bầu trời của hắn, là trụ cột của gia đình trong thời kỳ loạn lạc. Hắn chưa bao giờ nghĩ cây trụ này sẽ sụp đổ vào một ngày nào đó.
Thời gian dần trôi qua, Chu Sở Phong không còn ngây thơ nữa, từ từ học được nghi ngờ. Hắn không hiểu tại sao cha mình chưa bao giờ nhắc tới tên mẹ, hắn không hiểu tại sao cha hay đứng trước mặt hắn, hắn không hiểu tại sao cha lại thường xuyên nhắc tới cái tên kia.
Đình Lan, Đình Lan.
“Đình Lan là ai?” Chu Sở Phong nhịn không được lén hỏi hạ nhân trong nhà.
Chàng trai trẻ có vẻ mặt chất phác run rẫy môi, chỉ đáp: “Y từng là trưởng công tử, trưởng tôn của Chu gia.”
Chu Sở Phong cười nói: “Nếu y là trưởng công tử, vậy cha thì sao?”
Chu Lâm Phương lắc đầu: “Bởi vì y đã chết rồi, cho nên cha của người mới thành tộc trưởng.”
Thiếu niên trẻ tuổi chưa bao giờ nhìn thấy cái chết sợ hãi, hắn lùi về sau vài bước: “Nghe thật là doạ người.” Bởi vì y chết rồi, cha ta mới có ngày hôm nay. Hắn tỉnh tỉnh mê mê nhớ lại, rồi lại cảm thấy có chút có lỗi cùng khổ sở.
Khi đó Trường Nguyên Đường chưa phải là từ đường của gia tộc, mà là chổ ở của phúc phòng. Chu Sở Phong có một cái viện nhỏ nhỏ, mà Chu Ngọc Thư không chịu ở trong viện, lại ở trong nội viện đáng ra là dành cho nữ quyến trong nhà.
Chu Sở Phong rất tò mò về nội viện, thường muốn lén vào trong đó chơi đùa. Nhưng cha lại rất keo kiệt, luôn không cho Sở Phong bước vào hậu viện. Mãi cho đến khi chiến tranh lan tới cạnh Trầm Thành, Chu Ngọc Thư đành phải làm đại diện cho dòng họ lên trấn trên, tiểu thiếu niên mới có cơ hội lén vào nội viện tìm hiểu. Hắn kích động chạy quanh phòng khách, lại do dự chạy lên lầu các.
Sương phòng phía đông đầy bụi bặm, giống như từ thế giới cổ xưa. Sở Phong cảm thấy không thú vị bĩu môi, chạy tới tây sương phòng. Hắn biết đây là phòng của cha.
Tây sương phòng và đông sương phòng cũng không có gì khác biệt, bất quá sạch sẽ hơn rất nhiều, trong không khí tràn ngập mùi hoa tử đinh hương. Chỉ có tấm phúc tự treo trên tường là khiến người khác chú ý, phần đề chữ ghi là Đình Lan.
Đình Lan Đình Lan. Cái tên kia lại từ trong đầu hắn chạy ra.
Sở Phong ngồi trên giường, yên lặng nhìn vào cái tên kia, không biết tại sao trong lòng tràn ngập bi thương. Sự bi thương đó dường như khiến hắn cảm thấy khó thở, dường như giây tiếp theo sẽ rơi lệ. Thiếu niên bị chính mình doạ, bản năng muốn rời khỏi, lúc bước ra đến cửa phòng, lại nghe một âm thanh nhỏ đang gọi hắn.
“Con, con trai của ta…….”
Trong thanh âm kỳ ảo mang đầy u oán, Sở Phong sợ hãi bỏ chạy. Nhanh chóng lao xuống lầu các, do quá hoảng sợ mà bị vấp chân, ngã vào ao nước.
Uống mấy ngụm nước, Sở Phong mang bộ dạng thê thảm chạy về viện của mình, không nói cho ai biết, chỉ tự mình lén thay quần áo. Không ngờ cú ngã này, lại khiến cho hắn bị phong hàn. Đêm đến, hắn sốt cao, không ngừng mơ thấy ác mộng.
Trong mộng có giọng nói: “Con, con…. ta là mẹ của con….” cái ôm ấm áp kia khiến người ta ấm áp đến rơi lệ, đó là cái ôm mà Chu Sở Phong chưa từng có được trong suốt mười mấy năm qua.
“Con trai, cuối cùng hôm nay cũng có thể gặp con…. Cha cảm thấy rất an ủi.” Lại có người nói.
Không phải, không phải! Sở Phong muốn nói, cha của ta đang ở trên trấn, người nhận nhầm người rồi. Nhưng hắn lại nói không nên lời, cảm giác chính mình đang khóc, cảm thấy trong lòng có một loại quyến luyến đến ức chế làm hắn khổ sở mà gào khóc.
“Cha, mẹ!”
Chu Sở Phong bắt đầu trộm xem gia phả.
Chu Tử Ngôn tên tự là Đình Lan, tuổi còn trẻ mắc phải bệnh lao, khi chết chỉ mới hai mươi ba tuổi. Mà Sở Phong, là sau khi hắn chết nửa năm sau thì được sinh ra.
“Phương thúc, người có biết cha mẹ của Sở Phong là ai không?”
Chàng trai chất phác gật đầu: “Mẹ của người là Tiểu Đào, là người hầu hạ cạnh Đình Lan công tử.”
Cổ hoài nghi trong lòng đã bắt đầu nảy mầm.
Chu Sở Phong dành rất nhiều thời gian để quan sát cha hắn. Theo thời gian, ánh nhìn của Chu Ngọc Thư đối với hắn càng thêm khó hiểu, tựa hồ đang nhìn xuyên qua hắn hướng về một người nào khác. Sở Phong thường nhịn không được mà hỏi: “Sao vậy, cha, người đang nhớ đến ai sao?”
Mãi đến khi Chu gia hoàn toàn tán loạn, mãi cho đến khi phố Chu gia thành một cái phố chết. Chu Sở Phong tròn hai mươi tuổi, là năm mà hắn được đội mũ.
Ngày đó Chu Ngọc Thư hỏi hắn: “Con có muốn một cái tên tự không?”
Sở Phong cười nói: “Cha, bay giờ không thịnh hành cái này.”
Chu Ngọc Thư lại nói: “Sở Phong, cha đã sớm nghĩ xong rồi, tên tự của con là Tử Hoài.”
“Tử Hoài?”
“Hoài trong hoài niệm….”
Hôm đó là một trong những lần rất ít Chu Ngọc Thư uống rượu, vừa khóc vừa cười: “Nửa đời này của ta tranh cầu, đổi lấy được như vậy sao? Gia tộc này sớm nên vong, sớm nên vong… Đình Lan, Đình Lan, người nhìn thấy không?”
Sở Phong lần đầu tiên nhịn không được hỏi: “Cha, Đình Lan là ai?”
Đôi mắt Chu Ngọc Thư say khước lờ đờ mông lung nhìn hắn, cười nói: “Đình Lan, là con….”
“Cha, con là Sở Phong,” Hắn bất đắc dĩ, “Sở Phong là Tử Hoài, người còn nhớ không?”
Chu Ngọc Thư khép nửa mắt: “Tử Hoài, Tử Hoài…. Con là con trai của Đình Lan….”
Chu Sở Phong có được đáp án mà hắn mong nuốn.
Tử Hoài, Tử Hoài, đây là ý nghĩa của tất cả mọi chuyện. Để cho đứa con của hắn, có thể mãi mãi nhớ đến người kia.
Đây là Chu Ngọc Thư. Hắn ai oán, hắn quấn quýt, hắn si mê, hắn ghen ghét, hắn hướng tới. Tranh cầu nửa đời của hắn, chỉ mong đổi lấy hoa trong gương, trăng trong nước.
Thập niên 60, Chu gia cây to đón gió, không khỏi bị liên luỵ. Đè nát cọng rơm cuối cùng trong tay Chu Ngọc Thư. Trước khi chết, hắn nói cho Chu Sở Phong biết trong ngôi nhà này không phân biệt được đâu là người đâu là yêu, hắn nói hắn lãng phí cả đời này để đắm chìm trong yêu hận si mê. Hắn chỉ có một yêu cầu độc ác cuối cùng là muốn được chôn cùng thái tuế.
Bầu trời của Chu Sở Phong sụp đổ. Bầu trời che chở cho hắn mười mấy năm qua bỗng nhiên sụp xuống, vài năm sau lại chỉ giống như cảnh trong mơ.
Thì ra, thì ra bấy lâu nay mình nhận giặc làm cha, thì ra người trước mặt mình chính là kẻ thù giết mẹ mình, thì ra sinh hồn của cha vẫn còn bị trói buộc trong căn nhà này, thì ra căn nhà mà mình ở nhiều năm lại ẩn giấu nhiều dơ bẩn như vậy.
Trong lòng Chu Sở Phong sợ hãi vô cùng, là sợ, là oán, là hận! Còn có tuyệt vọng khôn cùng….
“Tất cả mọi chuyện sớm nên kết thúc….” Có người nói với hắn, “Nên phải huỷ diệt tất cả tội ác này.”
Sở Phong mở mắt ra, thấy người thanh niên chất phác vài chục năm chưa thay đổi lộ ra một nụ cười kỳ dị: “Muốn nghe thử kế hoạch của ta không? Đứa cháu ngoan của ta….”