9. CUỘC VIẾNG THĂM CỦA ÔNG GIÁM THỊ
- Mình chỉ còn phải qua một ngày tiếp theo.
Laura nghĩ khi đi về nhà. Mọi chuyện ở đó vẫn bất ổn. Bà Brewster không nói năng gì, Johnny luôn khốn khổ và ông Brewster ngồi lì ở chuồng bò lâu tới mức tối đa. Tối đó, khi ngồi học, Laura ghi bốn dấu trên cuốn sổ tay cho thứ hai, thứ ba, thứ tư, thứ năm. Mỗi đêm cô đánh dấu riêng cho một ngày và khi chúng qua hết, chỉ còn thêm một tuần nữa.
Ngày nối ngày, thời tiết càng lạnh hơn nhưng vẫn không có bão tuyết. Đêm trôi qua lặng lẽ dù Laura thường chập chờn thức giấc. Mỗi một buổi tối cô gạch chéo một dấu hiệu. Hình như ngóng tới trước để được đánh dấu thêm một ngày khiến thời gian qua mau hơn.
Suốt đêm thứ tư, cô nghe tiếng gió gào hú và tuyết rơi trên cửa sổ. Cô khiếp hãi hôm sau sẽ không có buổi học. Nhưng buổi sáng, mặt trời vẫn tỏa rạng dù không có hơi ấm trong nắng. Một cơn gió giá buốt cuốn những cụm tuyết bay là là qua cánh đồng. Laura mừng rỡ đối mặt với quang cảnh đó khi cô lại đạp tuyết mở đường tới trường học.
Gió đang thổi lùa tuyết qua các kẽ ván và thêm một lần nữa, cô lại cho học sinh đứng bên lò sưởi học bài. Nhưng hơi nóng của chiếc lò sưởi hực đỏ đã làm ấm gian phòng cho tới giờ nghỉ giải lao, Laura không nhìn thấy hơi thở của mình khi cô thổi trên chiếc ghế của Clarence ở cuối lớp. Vì vậy, lúc kêu học sinh giữ trật tự để học tiếp, cô nói:
- Bây giờ phòng ấm hơn rồi. Các bạn hãy về chỗ của mình.
Tất cả vừa vào chỗ ngồi thì một tiếng gõ cửa đột ngột vang lên. Ai làm như vậy? Cô thắc mắc.
Khi bước vội tới cửa cô liếc qua cửa sổ nhưng không thấy gì. Ngay trước cửa, ông Williams, giám thị các trường trong hạt, đang đứng.
Cặp ngựa phủ mền kín của ông được cột ở một góc trường. Tuyết mềm khiến không có tiếng xe và ngựa không đeo chuông.
Đây là cuộc xét nghiệm việc dạy dỗ của Laura và may mắn ngần nào, cô đã cho học sinh ngồi tại chỗ.ÔngWilliams mỉm cười hài lòng khi cô đem chiếc ghế của cô tới bên lò sưởi cho ông. Mỗi học sinh đều chăm chú làm việc nhưng Laura có thể cảm thấy tất cả căng thẳng ra sao.
Cô thấy phấn khởi vì mỗi học sinh đều ráng sức làm tốt nhất cho cô. Ngay cả Charles cũng nỗ lực và vượt qua chính mình.ÔngWilliams ngồi chăm chú nghe từ bài tập đọc này qua bài khác trong lúc gió lùa mạnh và tuyết bay qua những kẽ hở trên vách.
Charles giơ tay lên hỏi:
- Tôi có thể xin phép được tới huơ tay bên lò không?
Laura chấp thuận và Martha không xin phép cũng bước tới. Cả hai đang cùng học chung một cuốn sách. Khi các bàn tay đã ấm, cả hai lặng lẽ về chỗ, không xin phép. Điều này cho thấy Laura chưa thực tốt về mặt giữ gìn kỷ luật
Trước buổi trưa, ông Williams nói ông phải đi. Lúc này Laura phải hỏi ông có cần nói gì với lớp học không.
- Có, tôi cần nói.
Ông trả lời một cách nghiêm nghị và khi ông nhấc cái thân hình cao tròn sáu bộ lên, trái tim Laura như ngưng đập. Một cách tuyệt vọng, cô tự hỏi cô đã làm điều gì không
Với cái đầu gần đụng trần nhà, ông đứng im lặng một lúc để nhấn mạnh điều cần nói. Rồi ông nói:
- Dù các em làm bất kì điều gì khác, phải cố giữ ấm bàn chân của mình.
Ông mỉm cười với tất cả rồi lại mỉm cười với Laura và sau khi thân mật lắc bàn tay cô, ông bước đi.
Buổi trưa Clarence trút hết xô than vào lò và bước ra ngoài xúc đầy trở lại. Khi quay vào, cậu ta nói:
- Mình cần thêm nhiều than cho lò trước khi tối. Trời đang lạnh hơn, mau lắm.
Tất cả đều ngồi quây quanh lò để ăn bữa trưa. Khi Laura nhắc lớp học tiếp tục cô bảo tất cả mang sách tới bên lò sưởi.
- Các bạn có thể đứng cạnh lò sưởi hoặc cử động tùy ý. Các bạn giữ được im lặng lâu và học tốt bài học của mình thì chúng ta sẽ biến việc này thành thông lệ khi cái lạnh tiếp tục kéo dài.
Dự tính được thực hiện rất tốt. Các bài tập đọc khá hơn hẳn thời gian trước và gian phòng yên tĩnh trong lúc tất cả học và giữ ấm bàn chân.
10.ALMANZO CHÀO TẠM BIỆT
Thứbảy đó tại nhà mẹ lo lắng về Laura:
- Con bị bệnh gì vậy? Không có vẻ nhưa con đang ngủ gật.
- Con cảm thấy hơi mệt một chút. Không có gì đâu, mẹ.
Bố ngẩng lên khỏi tờ báo:
- Thằng bé Clarence đó lại gây chuyện phiền nhiễu hả?
- Ô, không, bố! Cậu ta đang rất tuyệt và tất cả đều hết sức tốt.
Cô hoàn toàn không nói dối nhưng cô không thể kể cho cả nhà câu chuyện bà Brewster với con dao. Nếu bố mẹ biết, cô sẽ không được phép quay lại và cô cần hoàn tất khóa dạy. Một giáo viên không được rời chỗ và bỏ dở khóa dạy. Nếu cô làm thế, cô sẽ không xứng đáng có một chứng chỉ nào khác và không còn ban giám hiệu nào chịu mướn cô dạy.
Cho nên cô phải ráng hết sức che dấu lí do buồn ngủ và nỗi khiếp hãi quay lại nhà bà Brewster. Chỉ còn thêm một tuần nữa.
Vào chiềuchủnhật, thời tiết dịu hẳn. Nhiệt độ chỉ là mười lăm độ âm khi Laura và Almanzo khởi hành. Không có một đợt gió nào và mặt trời tỏa sáng.
Laura lên tiếng phá tan sự im lặng:
- Chỉ còn đúng một tuần nữa và tôi rất mừng khi nó qua đi.
Almanzo gợi ý:
- Có lẽ cô sẽ nhớ những chuyến đi dài?
Laura nói:
-Chuyến đi này thật dễ chịu. Nhưng hầu như trời quá lạnh. Tôi nghĩ là ông sẽ vui vì không phải lái xe đi xa nữa. Tôi không hiểu lí do ông tiếp tục thực hiện những chuyến đi dài này. Ông không cần làm thế để về nhà mình, như cái cách tôi phải làm.
Almanzo nói:
- Ồ, nhiều khi người ta cũng mệt mỏi với việc ngồi quẩn quanh. Hai kẻ độc thân sống với nhau khá buồn nản.
Laura nói:
- Sao, trong thị trấn có biết bao nhiêu người! Ông và anh của ông đâu cần phải ngồi ở nhà.
Almanzo phản bác:
- Trong thị trấn chẳng còn gì đáng kể từ sau kì triển lãm học đường. Tất cả mọi người chỉ đeo quanh quán rượu chơi pun hoặc đến một cửa hàng nào đó xem đánh cờ. Nhiều khi thà rằng ra ngoài trời cùng với một người bạn đồng hành tốt dù phải lái xe đi trong trời lạnh buốt.
Laura không nghĩ cô là một bạn đồng hành tốt. Nếu đây là điều anh muốn, cô nghĩ, cô sẽ cố gắng để làm vui hơn. Nhưng cô không thể nghĩ ra điều gì vui để nói. Cô cố nghĩ ra một điều trong khi ngắm những con ngựa nâu mượt bóng đang xoải vó lướt nhanh.
Những móng chân xinh xắn đập trên tuyết theo một nhịp hoàn hảo và những chiếc bóng màu xanh lơ bay dọc trên tuyết bên cạnh chúng. Chúng háo hức vươn cao đầu rung những chùm chuông, vẫy tai lui tới, hếch mũi lên cho là gió ngược chiều thổi tung những chiếc bờm màu đen. Laura hít một hơi thật sâu, kêu lên:
- Đẹp tuyệt!
Almanzo hỏi:
- Cái gì đẹp?
Laura đáp:
- Lũ ngựa. Ngắm chúng kìa!
Đúng lúc đó Prince và Lady chụm mũi lại tựa hồ để hít hơi của nhau rồi cả hai cùng phóng tới.
Khi Almanzo nhẹ nhẹ kìm chúng trở lại nước phi đều đặn, anh hỏi:
- Cô nghĩ sao về việc điều khiển chúng?
- Ô!
Nhưng cô thành thực nói thêm:
- Bố không khi nào cho tôi điều khiển ngựa. Bố bảo tôi quá nhỏ và sẽ bị đau.
Almanzo nói:
- Prince và Lady không làm đau ai hết. Chính tôi đã chọn chúng. Nhưng nếu cô khen chúng đẹp, tôi ước gì cô nhìn thấy con ngựa đầu tiên mà tôi chọn, Starlight. Tôi đặt tên cho nó như thế vì có một ngôi sao trắng ngay trước trán.
Cha của anh cho anh con ngựa con Starlight ở bangNew Yorkkhi anh tròn chín tuổi. Anh kể cho Laura nghe mọi chuyện về Starlight dễ thương, về chuyện rèn luyện nó và nó là con ngựa đẹp như thế nào. Starlight đã được đưa về miền tây, tớiMinnesotavà lần đầu xuất hiện trên đồng cỏ miền tây, Almanzo đã cưỡi Starlight. Starlight vừa chín tuổi khi Almanzo cưỡi nó về vùngMarshall, thuộcMinnesotavượt một trăm năm mươi dặm trong một ngày. Starlight khỏe khoắn đến nỗi còn cố chạy đua với một con ngựa khác vào cuối cuộc hành trình.
Laura hỏi:
- Bây giờ nó đâu rồi?
Almanzo nói với cô:
- Ở bãi cỏ trong trại của ba tạiMinnesota. Nó không còn trẻ để sử dụng nhiều và tôi cần một cặp ngựa kéo xe ở đây nên tôi gửi nó về cho ba.
Thời gian trôi qua nhanh tới mức Laura kinh ngạc khi trông thấy nhà của gia đình Brewster ở phía trước. Cô cố trấn tĩnh nhưng tim cô vẫn trĩu xuống. Almanzo hỏi:
- Cái gì khiến cô bất chợt lặng thinh vậy?
- Tôi mong là chúng mình đang đi về một hướng khác.
- Mình sẽ làm điều đó vào thứ sáu tới.
Anh kìm ngựa chậm lại:
- Mình trì hoãn một chút xíu.
Anh nói và cô biết rằng anh đã hiểu cô khiếp hãi phải tới căn nhà kia. Anh mỉm cười khích lệ khi lái xe quay đi:
- Thứ sáu tới, không lâu đâu.
Ngày nối ngày, đêm theo đêm, tuần lễ trôi đi cho tới khi chỉ còn đúng một ngày phải qua. Mai đã là thứ sáu, buổi học cuối cùng. Khi một đêm và một ngày còn lại qua đi, cô đã được ở nhà.
Cô bỗng khiếp sợ có thể xảy ra một điều gì trong đêm cuối cùng này. Thông thường cô tỉnh giấc sau một cái giật mình, nhưng tất cả đều yên ắng và tim cô từ từ bớt đập mạnh.
Các bài học ngày thứ sáu được thuộc kĩ khác thường và mọi học sinh đều thận trọng xử sự thật tốt.
Khi giờ nghỉ trưa chấm dứt, Laura kêu tất cả giữ trật tự và cho biết không còn bài học thêm nữa. Lớp học tan sớm vì đây là buổi học cuối cùng.
Cô biết cô cần phải nói một vài lời để kết thúc lớp học nên cô khen ngợi tất cả về những việc đã làm được. Cô nói:
- Các bạn đã vận dụng tốt cơ may được tới trường học. Tôi hi vọng rằng các bạn có thể còn được học thêm nữa, nhưng nếu không có điều đó thì các bạn vẫn có thể tự học tại nhà như Lincolnđã làm. Giáo dục là giá trị đạt tới bằng nỗ lực phấn đấu và nếu các bạn không có sự giúp đỡ để học tập, mỗi người trong các bạn vẫn có thể tự giúp mình học tập khi các bạn cố gắng.
Sau đó, cô tặng Ruby một tấm danh thiếp, tấm thiếp mỏng màu hồng nhạt với một nhánh hồng và một khóm hoa dại uốn cong trên hàng chin tên cô. Phía sau tấm thiệp, cô viết: “Tặng Ruby Brewster, bởi cô giáo của em với tình cảm ân cần. Trường Brewster, tháng hai 1883.”
Kế tiếp là Tommy, rồi tới Martha, Charles và Clarence. Tất cả đều vui. Laura để cho tất cả thích thú ngắm những tấm thiệp một hồi và cất cẩn thận vào trong sách. Lúc đó cô bảo tất cả lo soạn sách vở, bảng, bút chì, bút viết để mang về nhà. Cuối cùng, cô nói:
- Lớp học chấm dứt.
Cô chưa từng khi nào ngạc nhiên bằng lúc đó. Thay vì áo choàng như cô đang chờ đợi, tất cả kéo ùa tới quanh bàn của cô. Martha tặng cô một trái táo đỏ rực tuyệt đẹp. Ruby bẽn lẽn trao cho cô một cái bánh ngọt nhỏ mà mẹ của cô bé đã nướng làm quà tặng của cô bé. Rồi Tommy, Charles và Clarence mỗi người đều tặng cô một cây bút chì chuốt sẵn thật nhọn.
Cô không biết phải cảm ơn tất cả ra sao, nhưng Martha nói:
- Chính chúng tôi phải nghĩ tới việc cảm ơn cô, cô Ingalls. Cảm ơn cô đã giúp tôi học được môn ngữ pháp.
Ruby nói:
- Cám ơn cô Ingalls. Tôi ước là đã phủ được kem lên chiếc bánh.
Đám con trai không nói gì, nhưng sau khi tất cả chào tạm biệt và bước đi thì Clarence trở lại.
Đứng bên bàn Laura, cậu nghiêng người, nhìn xuống cầm mũ trong bàn tay và nói lí nhí:
- Tôi xin lỗi vì đã quá ti tiện.
Laura kêu lên:
- Sao vậy, Clarence! Tất cả đều tốt đẹp mà! Bạn đã học hành một cách tuyệt vời. Tôi tự hào về bạn lắm.
Cậu ta nhìn cô với cái cách thích thú thô lỗ quen thuộc và phóng ra khỏi phòng, sập mạnh cửa khiến căn lều rung lên.
Laura lau sạch bảng và quét nền nhà. Cô gọn sách vở, giấy tờ và đóng các ô gió lò sưởi.
Rồi cô đội mũ, khoác áo đứng chờ bên cửa sổ cho tới khi tiếng chuông xe vang lên và Prince cùng Lady ngưng lại trước cửa.
Lớp học đã qua. Cô đang trên đường trở về ở luôn tại nhà! Tim cô nhẹ nhàng tới mức cô muốn hát theo tiếng nhạc chuông và những con ngựa xoải vó phi thật nhanh vẫn có vẻ như rất chậm.
Almanzo bỗng nói:
- Cô không thể làm nhanh hơn chút nào bằng cách đạp chân đâu.
Cô chợt nhận ra mình đang đạp mạnh chân vào thành chắn của chiếc xuồng trượt và bật cười lớn. Nhưng anh không trò chuyện nhiều và cô cũng không nói. Xe đang chạy đủ nhanh để về nhà.
Không chờ tới khi cô lên tiếng cảm ơn một cách duyên dáng và chúc ngủ ngon, anh đã lên tiếng và khi ngồi trong gian phòng ấm cúng để cởi bớt khăn áo, cô nhớ lại anh không nói “chúc ngủ ngon.” Anh cũng không nói “Sẽ gặp lại cô chiềuchủnhật” như vẫn thường nói trước đó. Anh đã nói “tạm biệt.”
Cô nghĩ, đương nhiên rồi. Đúng là tạm biệt. Đó là chuyến xe cuối cùng.
11. TIẾNG CHUÔNG LENG KENG
Đi dạo vào sáng hôm sau còn vui hơn ngày lễ Giáng sinh. Laura nghĩ:
- Ôi, mình đã ở nhà rồi!
Cô gọi:
- Carrie! Chào buổi sáng! Dậy thôi, cái-đồ-ham-ngủ!
Cô gần như cười vui khi run rẩy trong chiếc áo khoác nhảy chân sáo xuống dưới nhà cài nút giầy và chải tóc trong nhà bếp ấm áp nơi mẹ đang nấu bữa ăn sáng. Cô nói như hát:
- Chào mẹ!
Mẹ mỉm cười:
- Chào con. Mẹ dám chắc là con đã có vẻ khá hơn.
Laura nói:
- Ở nhà thật dễ chịu. Bây giờ con làm gì trước tiên?
Cô tíu tít suốt buổi sáng giúp các công việc ngàythứbảy. Thông thường cô không thích bột khô dính trên bàn tay, nhưng hôm nay cô thích thú nhồi bột trong ý nghĩ sung sướng là cô được ở nhà để ăn những ổ bánh mới nướng giòn tan. Tim cô như hòa theo tiếng hát bật ra trên môi. Cô không còn phải quay lại nhà của bà Brewster nữa. Đó là một ngày nắng đẹp và chiều hôm đó, khi tất cả công việc đã dứt, Laura hi vọng Mary Power sẽ tới chơi với cô vào lúc đang khâu vá. Mẹ đang đung đưa nhẹ nhẹ trong khi ngồi khâu bên cửa sổ đầy nắng. Carrie đang gỡ chiếc mền của cô ra thành mảnh nhưng Laura không thể tìm ra cách nào ghép lại. Mary không tới và Laura quyết định choàng áo đi thăm Mary, đúng lúc đó cô nghe thấy tiếng chuông xe ngựa leng keng.
Bỗng dưng, tim cô đập mạnh. Nhưng tiếng chuông thưa thớt khi chạy ngang. Chỉ có vài chiếc chuông chứ không phải cả một chùm chuông như Prince và Lady vẫn đeo. Tiếng nhạc chuông không tắt hẳn và lại vang lên ngang trước nhà. Rồi ngược xuôi trên phố, sự yên tĩnh bị khuấy đảo với tiếng khua vang của những chiếc chuông nhỏ.
Laura bước tới bên cửa sổ. Cô nhìn thấyMinnie Johnson và Fred Gilbert lướt vụt qua rồi tới Arthur Johnson đi cùng với một cô gái mà Laura không quen biết. Tiếng nhạc chuông rung lên gấp đôi lao tới rất nhanh và Mary Power cùngGarlandngồi trên một chiếc xuồng trượt. Đó là việc mà Mary đang làm.Garlandcũng có một chiếc xuồng trượt gắn đầy những chiếc chuông. Tiếp tục thêm nhiều cặp nữa ngược xuôi đường phố trong những chiếc xe hoặc xuồng trượt tuyết, vượt qua rồi lại vượt qua dưới khung cửa sổ mà Laura đang đứng.
Cuối cùng, cô điềm tĩnh ngồi xuống với món đồ đan móc. Phòng ăn gọn gàng và yên tĩnh.
Không có ai tới thăm Laura. Cô đã đi vắng quá lâu nên có thể không ai còn nghĩ tới cô. Suốt buổi trưa đó, tiếng chuông xe tiếp tục khua. Ngược xuôi trên đường phố, các bạn học của cô cười vui trong cái lạnh ủ nắng tận hưởng những giờ khắc tuyệt vời. Thêm một lần rồi một lần nữa, cô và Mary lướt ngang qua trong chiếc xuồng trượt vừa cho hai người ngồi.
Được, Laura nghĩ, ngày mai mình sẽ gặp Ida trong buổi họcchủnhật. Nhưng chủ nhật đó Ida không tới nhà thờ. Bà Brown nói Ida đang bị cảm lạnh.
Chiềuchủnhật, thời tiết càng đẹp hơn. Tiếng chuông xe lại khua vang và tiếng cười bay dài theo gió. Lại Mary Power vớiGarland, rồiMinnie với Fred, Frank Harthorn với May Bird và tất cả những người mới tới mà Laura biết rất ít. Từng cặp đi qua vui vẻ, cười và hát trong tiếng chuông rộn rã.
Cô đã đi xa quá lâu khiến tất cả đều quên cô.
Một cách điềm tĩnh, cô cố đọc những bài thơ củaTennyson. Cô ráng không quên và không bỏ sót để cố không nghe tiếng chuông xe, tiếng cười nhưng càng lúc cô càng cảm thấy không thể chịu đựng nổi.
Thình lình, tiếng chuông xe dừng lại ngay trước cửa! Trước khi bố kịp rời khỏi tờ báo nhìn lên, Laura đã mở cửa và nhìn thấy Prince và Lady đang đứng với chiếc xuồng trượt nhỏ với Almanzo đứng bên cạnh mỉm cười. Anh hỏi:
- Cô có thích chạy xe không?
Laura đáp:
- Ô, thích lắm. Một phút thôi, tôi sẽ lấy áo choàng.
Cô choàng áo thật nhanh, trùm mũ và đeo găng tay trắng. Almanzo đỡ cô ngồi vào xe và họ phóng đi.
Almanzo nói:
- Tôi không biết màu mắt cô xanh như thế.
Laura nói với anh:
- Đó là tại chiếc mũ trắng của tôi. Tôi luôn đội mũ màu sậm khi tới nhà Brewster.
Cô thở mạnh hổn hển và cười lớn. Almanzo mỉm cười hỏi:
- Có gì thú vị?
Laura nói:
- Thật nực cười cho tôi. Tôi đã có ý định không đi cùng với ông nữa nhưng tôi quên mất. Tại sao ông tới?
Almanzo đáp:
- Tôi nghĩ có lẽ cô đổi ý sau khi ngắm những đám đông chạy ngang qua.
Rồi cả hai cười với nhau.
Chiếc xe của họ nhập vào chuỗi xe và xuồng trượt lướt nhanh dọc phốMain, lượn một vòng trên đồng cỏ tới phía nam rồi ngược phố Main đảo một vòng tới phía bắc và bắt đầu trở lại, trở lại nữa. Ánh nắng lấp lánh trên mặt đất phủ tuyết mênh mông xa tắp và gió lạnh từng đợt phả vào mặt.
Tiếng chuông xe khua vang, tiếng bàn trượt nghiến trên mặt tuyết đông cứng và Laura sung sướng đến mức cất tiếng hát:
Chuông reo rộn rã chuông reo
Đường xa chuông đổ trong veo thành gần
Sóng xô vui lướt tênh tênh
Cỗ xe độc mã bập bềnh chơi vơi.
Dọc hàng xe đang lướt nhanh, những giọng khác cất lên hòa theo nhịp. Lượn vòng trên đồng cỏ thênh thang, đảo lại vùn vụt lao qua phố để lại vòng ra đồng cỏ và đảo lại, những chiếc chuông rung tiếng hát khua động bầu không khí đầy sương giá:
Chuông reo rộn rã chuông reo
Đường xa chuông đổ trong veo thành gần.
Tất cả hoàn toàn bình an không sợ bão tuyết vì đang ở rất gần thị trấn. Gió vẫn thổi nhưng không dữ dằn và tất cả đều sung sướng vui chơi vì nhiệt độ chỉ ở mức mười hai độ âm và nắng đang chiếu.