Ngôi nhà nhỏ trên thảo nguyên

Trước đây Laura không chịu để ý quan sát cách làm của Mẹ nên cô đã nấu đậu không đủ lửa khiến còn một số quá cứng. Rồi đến những chiếc bánh hấp.
Ông Perry, một người hàng xóm của cha mẹ Laura, nếm món bánh trước tiên. Rồi ông nhấc lớp vỏ bánh ở phía trên lên, đưa lại bên chén đường, rắc đường thật dầy lên phần bánh. Ông nói:
- Đây là cái cách mà tôi thích. Nếu trong bánh hấp không có đường thì mọi người có thể bỏ đường tùy ý mà không đụng chạm đến người nấu.
Ông Perry khiến cho bữa ăn trở nên vui nhộn. Ông kể chuyện về thời gian ông còn là một cậu bé ởPennsylvania. Ông nói mẹ ông thường lấy năm hạt đậu và một chảo nước để nấu súp đậu. Chảo nước lớn đến nỗi sau khi mọi người ráng hết sức ăn bánh mì và nước súp vẫn phải cởi áo khoác và lặn vào trong đó để kiếm đậu nếu muốn có một hạt. Mọi người đều cười lớn và trò chuyện một cách thân mật nhưng Laura cảm thấy khốn khổ vì món đậu nấu dở và món bánh hấp không bỏ đường. Cô đã quá vội vã trong lúc làm bánh hấp, nhưng làm sao cô lại có thể bất cẩn tới thế? Thứ cây nhồi bánh hấp có vị rất chua nên ngay miếng nếm đầu tiên đã thật khủng khiếp rồi.
Lượng lúa mì thu hoạch chỉ khoảng mười giạ một mẫu và giá lúa đang là năm mươi xu một giạ.
Thu hoạch như thế là một mùa vụ không khá. Lúa còn khô thêm và giá có thể hạ xuống. Nhưng đồng lúa mạch có sản lượng đủ cung cấp cho lũ ngựa và còn dư một ít. Lại có nhiều rơm và cỏ khô thừa nuôi cả ngựa lẫn bò và bán bớt nữa.
Manly rất vui và trù liệu ngay cho năm tới. Anh hối hả lo cày phá thêm đất mới vào mùa thu vì anh quyết định tăng gấp đôi diện tích hoặc hơn nữa vào năm sau, nếu làm nổi. Lúa mì giống được cất tại lều trên đất trại vì trong ngôi nhà ở trại cây không có kho chứa hạt. Số còn lại được đem bán hết.
Bây giờ là thời gian bận rộn đầy hạnh phúc. Từ sớm, Manly đã có mặt ngoài đồng cày đất và Laura túi bụi với đủ thứ việc nấu nướng, khuấy kem, quét dọn, giặt giũ, ủi đồ và khâu vá. Giặt, ủi là hai công việc nặng nhọc nhất với cô. Cô vốn nhỏ con, thanh mảnh nhưng may mắn có những bàn tay và cườm tay mạnh mẽ nên cũng làm xong. Vào các buổi chiều, cô luôn mang những quần áo khô sạch ra ngồi ở góc phòng trước khâu vá hoặc mạng lại những chiếc vớ của Manly.
Những ngàyChủNhật, họ vẫn luôn đi dạo xe và khi những con ngựa xoải vó trên đồng cỏ Laura và Manly hát cùng nhau những bài ca của học sinh thuở nào. Bài hát cả hai ưa thích nhất là bài Chớ Rời Trang Trại, Hỡi Các Chàng Trai:
Bao câu chuyện đường xa xứ lạ
Nào mỏ vàng, mỏ bạc cực giàu sang
Nông trại chúng ta đâu hề thua kém
Hãy kiên gan cày cuốc ngày đêm
Hợp ca:
Đừng vội vã bỏ quên cày cuốc
Đừng viển vông hấp tấp lên đường
Hãy bền lòng sống cùng trang trại
Đừng viển vông hấp tấp lên đường!
Laura nghĩ tới những hạt lúa mì vàng chóe cất trong căn lều trên đất trại và thấy vui mừng.
Những ngày này, các cuộc dạo xe thường ngắn vì công việc cày đất khá nặng nhọc với Skip và Barnum, cặp ngựa kéo xinh đẹp và nhanh nhẹn.
Manly nói chúng không đủ lớn mạnh để cày phá hết diện tích đất mới. Một hôm anh từ thị trấn trở về dắt theo hai con ngựa lớn cột ở sau xe và kéo theo một chiếc cày mới. Manly nói bây giờ anh có thể đóng bốn con ngựa vào chiếc cày lớn. Thế là không còn lo lắng nhiều về việc cày vỡ thêm đất cho mùa vụ năm tới nữa. Ngựa và cày là món hời vì chủ của chúng đang bán vội mọi thứ để ra đi. Ông ta đã bán tất cả đồ đạc và nông trại cho một người từ miền đông tới để đi xa hơn về miền Tây, nhận khai thác một khu đất trại khác ở một vùng mà chính phủ có thể còn cấp đất.
Chiếc cày được ngã giá năm mươi đô la nhưng Manly chỉ trả trước một nửa và ghi lại số còn thiếu để thanh toán vào năm sau. Chiếc cày tạo một luống cày rộng tới mười sáu inch ngay trong vùng đất dầy cỏ và sẽ phá thêm cho Manly nhiều mẫu đất để sẵn sàng trồng trọt nếu anh dùng nó thay thế cho chiếc cày nhỏ cũ.
Sau đó, Laura thường ra đồng vào buổi sáng giúp đóng bốn con ngựa vào chiếc cày. Cô học cách điều khiển ngựa cách cầm cày và thỉnh thoảng cày nhiều luống quanh cánh đồng. Cô nghĩ công việc thật thú vị.
Một thời gian ngắn sau chuyện này, Manly lại từ thị trấn về và sau xe cột một con ngựa nhỏ màu xám thuộc loại ngựa của người da đỏ. Anh nói với Laura:
- Đây là thứ để em chơi đùa với nó. Và chớ để anh nghe nói thêm về chuyện Bố đã không chịu dạy cho em cách cưỡi ngựa. Con ngựa này rất ngoan và sẽ không làm em bị đau đâu.
Laura ngắm con ngựa và thấy thích nó. Cô nói:
- Em sẽ gọi nó là Trixy.
Con ngựa có bàn chân nhỏ, những cẳng chân hoàn hảo phẳng phiu. Đầu nó nhỏ nhắn với một chiếc mũi thật đẹp và những chiếc tai nhọn luôn cảnh giác. Nó có cặp mắt lớn nhanh nhẹn nhưng hiền hòa, bờm và đuôi đều dầy và dài thượt. Sau bữa ăn tối hôm đó, Laura chọn theo những hình diễn tả trong tập cataloge Montgomery Ward’s lấy một bộ yên cho con ngựa và đặt mua vào chuyến gửi hàng sớm nhất cho thị trấn. Cô nôn nóng chờ đợi bộ yên được gửi đến và rút ngắn thời gian hai tuần bằng cách làm quen với Trixy. Bộ yên được làm hết thảy bằng da, màu vàng nhạt và những mũi khâu kiểu với các mảnh trang trí bằng kền.
Manly nói:
- Bây giờ anh sẽ đặt bộ yên lên lưng Trixy và em với nó sẽ cùng nhau học. Anh chắc chắn là nó rất ngoan ngay cả khi nó chưa từng bị cưỡi bao giờ, nhưng tốt hơn là hướng nó về những khu đất đã cày rồi. Đất đó khiến nó khó phóng nhanh nên không thể nhảy phá và là nơi mềm nên nếu có bị ngã em cũng không bị ngã nặng.
Thế là khi Laura đã ngồi an toàn trên yên, đặt bàn chân trái vào chiếc bàn đạp bằng da, đầu gối phải của cô quàng vừa khít trên mẫu yên, Manly buông cương hàm ra và Laura cùng Trixy chạy về khu đất đã cày xong. Trixy rất ngoan và chạy thật êm dù nó sợ khi váy của Laura bay trong gió. Laura không hề bị ngã và ngày qua ngày người và ngựa cùng học với nhau.
Tất cả như bị kìm chân lại trong mùa thu. Đêm đầy sương giá và không bao lâu mặt đất đã đóng băng. Việc cày phá thêm năm mươi mẫu đất gần hoàn tất. Lúc này không còn những chuyến dạo xe chiềuChủNhật nữa. Skip và Barnum đang quá mệt với việc kéo cày nên cần phải cho chúng có những ngày nghỉ. Thay vào đó là những cuộc đi dạo dài trên lưng ngựa vì Manly đã có chiếc yên riêng cho con ngựa nhỏ của anh. Fly và Trixy không có việc làm nào khác ngoài sự sẵn sàng cho những chuyến đi.
Laura và Trixy cùng tập phóng nhảy và xoải vó đều đặn. Một bước phóng ngắn đưa cả hai từ một mé đường vọt qua vết bánh xe đáp xuống khoảng cỏ dày ở giữa. Một bước nhảy tiếp theo đưa cả hai qua một vệt bánh xe khác. Trixy nhẹ nhàng đến nỗi thoăn thoắt nhún nhẩy những bàn chân xinh xắn không một tiếng động lớn.
Một ngày khi đang cùng phóng xuống một con đường, Manly nói:
- Chà, được lắm! Trixy nhảy những bước ngắn cực lẹ nhưng Fly có thể ăn đứt nó về nước phi nhanh.
Và, anh cho Fly phóng đi. Laura cúi thấp xuống sát cổ Trixy, chạm nhẹ chiếc roi vào người nó và ráng sức bắt chước gần giống tiếng hét của một người chăn bò. Trixy lướt lên trước như một lằn tên bỏ Fly lại phía sau. Laura kìm nó ngưng lại ngồi nín thở một lát trên yên chờ Manly theo tới. Nhưng khi Almanzo phản đối về việc phóng đi đột ngột, cô nói một cách thoải mái:
- Ô, Trixy nói với em rằng nó còn rất nhiều thời giờ.
Sau đó là nhiều lần đọ sức mà Trixy chạy nhanh hơn thường là trong chuyến đi dài hai mươi dặm trên đồng cỏ trước giờ ăn điểm tâm.
Đó là thời gian hạnh phúc cho cả hai qua tình cảm dành cho nhau tăng dần theo mong ước.
Đôi lúc Laura nghĩ về việc kiếm thêm lợi tức và băn khoăn. Có lần cô để dành kem một cách kỹ lưỡng và gửi một hũ bơ lạt ra bán tại thị trấn với ý nghĩ góp thêm vào phí khoản mua tạp phẩm của Manly.
Cùng với bơ, cô gửi kèm năm tá trứng vì đám gà mái kiếm ăn quanh quẩn bên nhà kho và các đống rơm đang đẻ rất nhiều trứng.
Nhưng Manly mang bơ về. Không một cửa hàng nào ở thị trấn muốn nhận thứ bơ đó và anh chỉ có thể bán mỗi tá trứng với giá năm xu. Laura không thể giúp gì thêm theo cách đó. Nhưng tại sao lo nghĩ về việc này? Manly không cần.
Khi cày phá đất xong thì lán cỏ khô phía sau nhà đã gọn gàng hơn để chờ mùa đông. Đó là một nơi ấm áp cho gia súc với cỏ khô chất chặt sát sườn nhà khắp các phía. Thậm chí cỏ khô chất lên tới mái, dày khoảng bốn bộ dưới hàng hiên và dày hơn ở khoảng dưới nóc nhà để tạo thành một mặt nghiêng thoát nước.
Với chiếc dao dài phạt cỏ khô, Manly khoét hai lỗ hổng xuyên qua đống cỏ ở phía nam lán kho.
Anh đã tạo những ô cửa sổ bằng những lỗ hổng ở bên trong lán, vì anh nói, cỏ phải được soi sáng ngay cả khi các cửa ra vào đóng lại.
Khi lán đã được sắp xếp gọn gàng cũng là thời gian xẻ trữ thịt.
Nhưng, người xẻ thịt đầu tiên là Ole Larsen, người hàng xóm ở phía bên kia đường. Ông Larsen là người thường xuyên mượn đồ dùng. Đây là lý do gây ra bất hòa giữa Manly và Laura vì Laura không chịu nổi việc mượn đồ dùng cho đến hư hao và ít khi trả lại. Mỗi khi nhìn thấy Manly lội bộ tới cánh đồng ở mãi phía sau nhà Ole Larsen để kiếm một thứ máy móc lẽ ra phải nằm gọn trong lán kho của mình, cô đều không nén nổi cơn giận. Nhưng Manly nhắc phải nghĩ đến tình lối xóm.
Cho nên, lúc ông Larsen tới hỏi mượn chiếc thùng để lo cạo lông con heo lớn đang sắp giết thịt, cô đã nói ông cứ mang đi. Manly đang vào thị trấn nhưng cô biết chắc anh sẽ cho mượn.
Chỉ vài phút, ông Larsen trở lại mượn thêm chiếc nồi hơi chứa nước sôi để cạo lông con heo lớn.
Không lâu sau ông lại tới mượn cô mấy con dao để xẻ thịt và tiếp tục tới thêm nữa mượn cô hòn đá mài để mài dao cho bén hơn. Laura cáu kỉnh tự nhủ nếu ông còn đến nữa để mượn con heo lớn của vợ chồng cô về cạo lông xẻ thịt cô cũng nhắc ông cứ việc bắt mang đi. Nhưng ông ta đã có con heo riêng của mình.
Sau hết, ông ta không hề mang biếu hàng xóm một miếng thịt tươi nào như mọi người vẫn thường làm.
Vài ngày sau, Manly giết con heo mập mạp của mình và Laura lần đầu tự lo làm các món xúc xích, giò thủ và ướp mỡ tất cả số thịt. Đùi, vai và sườn đều được làm đông lạnh trong nhà kho còn mỡ được ướp muối trong một thùng nhỏ.
Laura hiểu ra rằng làm một mình khác hẳn khi làm phụMẹ.Nhưng đây là một phần công việc của cô và cô cần phải hoàn thành, dù cô ghét mùi mỡ nóng và việc nhìn thấy quá nhiều thịt sống khiến cô ngán ăn mọi thứ.
Chính thời gian này ban giám hiệu trường học đem tới trả nốt cô số tiền lương dạy học tháng cuối trong học kỳ vừa qua. Số tiền khiến Laura cảm thấy mình dư dả và bắt đầu tính toán nên chi tiêu ra sao. Manly bảo nếu cô mua một con ngựa con cô có thể nhân đôi số tiền của mình trong một thời gian ngắn bằng cách bán con ngựa khi nó lớn hơn. Thế là họ quyết định làm như thế và Manly mua về một con ngựa hồng tròn hai tuổi với triển vọng lớn rất nhanh.
Laura không quan tâm đặt tên cho con ngựa. Có ích gì việc đó khi con ngựa chỉ được nuôi để bán đi? Nhưng con vật được chăm nuôi rất kỹ, được chải chuốt chăm sóc chu đáo để nó có thể lớn mau.
Một ngày gió lớn, Manly vào thị trấn từ sớm để Laura ở nhà một mình. Cô đã quen với việc ở nhà một mình nên không nghĩ ngợi gì nhưng gió thổi giá buốt đến nỗi cô không mở cửa trước. Khung cửa còn nguyên ổ khóa từ trong đêm. Giữa chừng buổi sáng đang bận rộn với công việc, Laura chợt nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy một đám người ngựa đang băng ngang đồng cỏ tiến tới từ phía đông nam. Cô thắc mắc sao những người này lại không di chuyển theo đường cái. Khi họ tới gần hơn, cô đếm cả thảy năm người và nhận ra đều là người da đỏ.
Laura thường nhìn thấy người da đỏ và không sợ hãi gì, nhưng cô cảm thấy tim cô như nhảy lên khi họ tiến thẳng tới căn nhà và tìm cách tự mở khung cửa ra vào phía trước và không gõ cửa. Cô mừng là cửa trước vẫn còn khóa, mau chóng lẻn vào phòng sau và khóa cửa lại.
Những người da đỏ đảo vòng quanh nhà tới cửa sau và cố mở cửa. Lúc đó, họ nhìn thấy Laura qua cửa sổ và ra dấu cho cô mở cửa rồi ra dấu cho biết họ sẽ không đụng chạm tới cô. Nhưng Laura lắc đầu, nhắc họ hãy đi khỏi. Có thể họ chỉ muốn một thứ gì ăn nhưng không ai có thể nói chắc thế nào.
Chỉ khoảng ba năm trước, những người da đỏ gần như đã sẵn sàng nổi loạn trên một đoạn đường miền tây và ngay lúc này họ vẫn thường quấy phá các trại làm đường sắt.
Cô không mở cửa nhưng theo dõi họ khi họ nói huyên thuyên với nhau. Cô không thể bắt kịp một lời nào mà cô có thể hiểu và hết sức sợ. Họ không hành động gì. Vậy sao họ không bỏ đi?
Thay vì thế, họ kéo về phía lán kho, nơi đang treo chiếc yên ngựa mới của cô và có Trixy ở đó… Trixy! Người bạn và cục cưng của cô!
Laura khiếp hãi. Ở trong nhà, cô tương đối an toàn vì họ không dễ phá nổi cửa để đột nhập.
Nhưng lúc này cô cũng nổi giận và luôn luôn cô hành động tức khắc. Xô bung cánh cửa, cô chạy thẳng tới lán kho, dừng lại giữa cửa ra lệnh cho những người da đỏ bước ra. Một người đang sờ mó lớp da của chiếc yên ngựa và một người đứng trong ngăn chuồng của Trixy. Trixy cũng kinh sợ. Nó không bao giờ thích người lạ và đang kéo chiếc dây buộc đầu run rẩy.
Mấy người da đỏ khác đang xem chiếc yên của Manly cùng bộ cương đóng ngựa vào xe với những mảnh trang trí bằng kền. Nhưng tất cả đều kéo tới bao quanh Laura ở ngay phía ngoài cửa lán.
Cô quát lớn với họ và dậm mạnh chân. Đầu cô để trần và những bím tóc tung bay theo gió trong khi mắt cô nảy lửa như cô vẫn thường thế khi giận dữ hoặc khi bị kích động.
Những người da đỏ chỉ im lặng ngắm cô một hồi rồi một người phát ra một tiếng không thể nhận biết rõ và đặt bàn tay lên cánh tay của Laura. Nhanh như ánh chớp, cô thẳng tay tát thật mạnh vào mặt người này.
Gã có vẻ nổi giận, xấn lên nhưng tất cả những người khác đều cười lớn và một người hình như là thủ lĩnh lệnh cho gã dừng lại. Rồi với những dấu hiệu chỉ vào mình, vào con ngựa của mình và với một vòng cánh tay hướng về phía miền tây, người đó nói:
- Cô đi-tôi-làm-vợ?
Laura lại lắc đầu, dậm mạnh chân ra hiệu cho họ hãy đem những con ngựa của họ đi khỏi ngay.
Và họ đi, cưỡi trên những con ngựa nhỏ không có yên cương.
Nhưng khi họ phóng đi, người thủ lĩnh quay lại nhìn Laura vẫn đang đứng giữa những cơn gió thổi mạnh cuốn tung chiếc váy quanh người cùng những bím tóc và ngó theo họ băng ngang đồng cỏ nhắm hướng miền tây.
Những con ngỗng trời đang bay về phía nam. Ban ngày trên nền trời dầy đặc các đàn ngỗng bay theo hình chữ V với tiếng kêu của những con đầu đàn và tiếng trả lời của những con bay sau vang lên liên tục hình như chỗ nào cũng có âm thanh. Ngay cả trong đêm, tiếng ngỗng cũng vang lên bất tận tựa hồ chúng đang dẫn đường cho cái lạnh từ phương bắc tràn xuống.
Laura thích ngắm những đàn ngỗng bay cao như đang chạm vào nền trời xanh theo những hình chữ V lớn hoặc hình chữ V nhỏ hơn với con đầu đàn ở ngay điểm nhọn kéo theo những con khác di chuyển như một dòng nước chảy ở phía sau nhưng lúc nào cũng giữ nguyên hình chữ V hoàn hảo. Cô cũng thích nghe âm vang những tiếng kêu hoong, hoong của chúng. Đặc biệt khi cất lên lẻ loi trong đêm, âm vang của tiếng kêu ấy có một vẻ gì vừa hoang dã vừa tự do xuyên qua màn tối giống hệt một lời réo gọi gần như khó cưỡng lại. Laura đã không biết bao lâu mong được mọc cánh để bay theo.
Manly bảo:
- Các cụ vẫn bảo “mọi thứ đều dễ thương khi tiếng ngỗng kêu trên cao” nhưng anh tin là mình sắp có một mùa đông dữ dội khi những con ngỗng bay cao và hối hả như vậy. Chúng không dám ngưng lại trên các hồ nước để nghỉ ngơi và ăn uống mà hấp tấp mở đường cho một cơn bão.
Nhiều ngày, những con ngỗng trời mải miết bay về hướng nam rồi tới một buổi chiều nắng nặng nề, một dải mây đen kéo dài thấp ngang chân trời tây bắc. Dải mây vươn lên cao hơn, cao hơn mãi, cho tới khi ánh nắng đột ngột bị che phủ và gió gào hú ào tới rồi khắp nơi bị xóa nhòa trong một màn tuyết quay cuồng.
Laura đang ở nhà một mình khi gió thốc vào góc nhà phía tây bắc mạnh tới nỗi toàn thể căn nhà rung lên. Cô chạy vội tới bên cửa sổ nhưng chỉ nhìn thấy một bức tường trắng toát dựng lên phía ngoài ô kính. Manly đang trong lán và ngay khi tiếng gió hú đột ngột vang lên anh cũng nhìn qua cửa sổ.
Lúc đó dù đang giữa buổi chiều, anh đã cho ngựa và bò ăn xong bữa tối, vắt xong sữa cho con bò cái vào chiếc xô nhỏ có rắc một ít muối. Anh cẩn thận đóng cửa lán lại, buộc chặt rồi bước lên nhà. Ngay khi anh vừa rời khỏi cửa lán, một đợt gió cực mạnh quất thẳng vào người anh. Gió hình như từ mọi hướng dồn đến cùng một lúc. Quay về bất kỳ phía nào, anh cũng thấy gió thốc thẳng vào mặt. Anh biết chắc nhà nằm ở đâu nhưng không thể nhìn thấy gì. Anh không nhìn thấy gì ngoài một màn trắng. Hơi lạnh tăng thêm và tuyết là một đám bụi băng bám đầy trên tai, trên mắt anh. Khi hít thở, anh thấy bị nghẹn lại.
Sau vài bước đi, anh không còn nhìn thấy lán kho ở đâu nữa. Anh đã đứng trơ trọi trong một vùng trắng xóa đang quay cuồng.
Xoay mặt về hướng bên phải, Manly bước lên, nhưng không bao lâu anh biết rằng anh đã đi đủ xa để tới chỗ căn nhà mà vẫn không thể nhìn thấy. Thêm vài bước nữa, anh đụng phải chiếc xe cũ mà anh bỏ cách nhà một khoảng về phía nam. Mặc dù anh giữ đúng hướng gió ngược, gió lại thổi tới từ hướng nam nhưng lúc này anh đã biết rõ mình đang ở đâu. Thế là lại xoay mặt đổi hướng lại cho đúng, anh tiếp tục bước tới. Thêm một lần nữa, anh tính là đã tới nhà nhưng vẫn không thấy. Nếu bối rối thất vọng, anh sẽ không tìm thấy nhà và đi lạc ra ngoài đồng cỏ hoặc là sẽ bị chết cóng ở cách nhà chỉ chừng vài bước chân trước khi cơn bão chấm dứt. Không một tiếng kêu nào của anh có thể được nghe thấy trong tiếng gió. Được, anh cần phải đi thêm một đoạn xa hơn nữa để tránh đứng im. Thêm một bước chân và vai anh thoáng chạm nhẹ vào một thứ gì đó. Anh đặt bàn tay lên và sờ thấy là một góc nhà.
Nhà đây rồi! Anh gần như sắp tách khỏi nó và bước ra ngoài trời bão.
Bám chắc tay vào bờ vách, anh lần theo và đến được cửa sau.
Bão thổi xô anh vào trong khi anh mở cánh cửa. Anh đứng và chớp mắt liên hồi cho tuyết rơi khỏi mắt trong hơi ấm và mái che của căn nhà mà anh suýt bị lạc xa. Trong tay anh vẫn còn chiếc xô sữa.
Trong lúc anh vật lộn với cơn bão, sữa không tràn ra vì đã đông cứng lại.
Cơn bão hoành hành suốt ba ngày đêm. Trước khi Manly đi lại lán kho bình thường, anh phải lần theo vách nhà tới góc buộc dây phơi quần áo. Một bàn tay bám chặt sợi dây, anh lần theo tới sau nhà.
Cởi sợi dây ở góc buộc, anh lần quanh căn nhà tới cửa và buộc dây tại đó. Anh nối vào đầu dây một khúc dây ngắn hơn, sợi dây khô mà anh kéo lên từ trong phòng chứa đồ. Lúc này, vừa mở cuộn dây, anh vừa đi tới đống cỏ khô ở trước cửa lán kho, neo chắc sợi dây và theo nó quay về nhà bình yên. Sau đó, anh tới kho một lần mỗi ngày để chăm lo cho đám gia súc.
Trong thời gian cơn bão gào hú quật quã bên ngoài, Laura và Manly ngồi ở trong nhà. Laura giữ cho lò sưởi cháy đều với số than cất trong phòng chứa đồ. Cô nấu nướng với những món tồn trữ trong phòng chứa thực phẩm hoặc dưới hầm và ca hát khi ngồi đan vào buổi chiều. Con chó già Shep và con mèo nằm một cách thân thiện trên tấm thảm trước lò bếp và hơi ấm luôn có đều trong ngôi nhà nhỏ tiện nghi đứng vững chãi giữa cơn quật quã mù mịt.
Cuối buổi chiều thứ tư, gió lắng xuống. Nó không còn sức xoáy cuộn và thổi dồn những mảnh tuyết rời bay thẳng trên mặt đất, gom thành những cụm cứng nằm rải rác khắp đồng cỏ giữa những mảnh đất trống. Nắng lại chiếu thứ ánh sáng còn đọng sương với những quầng nhật ảo khổng lồ dựng sát hai bên. Và trời lạnh buốt! Laura và Manly ra ngoài ngắm quang cảnh tan hoang. Tai họ chưa hết dư vang của tiếng bão khua đập và trong cái tĩnh lặng nối theo vẫn có một vẻ gì bối rối. Manly nói:
- Trận bão này rất tệ hại. Mình sẽ nghe nói tới nhiều mất mát do nó gây ra.
Laura ngắm làn khói bốc lên từ ống khói trong căn nhà hàng xóm bên kia đường. Suốt ba ngày cô không thể nhìn thấy căn nhà đó. Cô nói:
- Gia đình Larsen cũng ổn cả.
Hôm sau, Manly đánh xe vào thị trấn mua thêm vài món đồ và nghe ngóng tin tức.
Ngôi nhà sáng sủa và vui hẳn lên khi anh trở về. Những tia sáng cuối cùng của mặt trời đang chiếu qua ô cửa sổ phía nam. Laura giúp anh cởi áo khoác khi anh từ lán kho lên nhà, sau khi thả ngựa và lo cho đám gia súc ăn tối.
Nhưng Manly có vẻ suy nghĩ. Sau khi ăn bữa tối xong, anh kể các tin tức cho Laura nghe.
Một người đàn ông ở phía nam thị trấn đang ở nhà kho khi bão tới như tình trạng Manly và đã bị lạc khi trở về nhà. Ông ta đi lang thang ra ngoài đồng cỏ và sau khi bão dứt được tìm thấy chỉ còn là một cái xác chết cóng.
Ba đứa nhỏ trên đường từ trường học trở về cũng bị lạc nhưng gặp một đống cỏ khô và chui vào trong đó. Chúng ôm lấy nhau để giữ hơi ấm và bị tuyết đóng cứng. Khi bão ngưng, đứa lớn nhất, một đứa con trai, đã đào lỗ chui ra khỏi tuyết và mọi người tìm được chúng. Chúng đói lả nhưng không bị chết cóng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui