Khi Thiệu Ngọc tỉnh dậy, Ôn Bảo Tứ vẫn còn ngoan ngoãn nằm trong lòng anh, cùng với cô gái gai nhọn đầy mình ngày hôm qua hoàn toàn khác nhau.
Nhìn khuôn mặt yên tĩnh mềm mại kia, nhất thời khiến sống mũi anh có chút đau nhức.
Cảm giác tìm lại được thứ đã mất quý giá hơn nhiều so với lúc nào cũng có được.
Thiệu Ngọc vùi đầu vào cổ cô, dùng sức cọ xát, mùi thơm ngọt ngào đặc trưng của cô gái cũng ập đến.
Anh hít mũi một cái.
"Hôm qua anh lên lúc nào vậy?" Cảm giác được anh tỉnh lại, Ôn Bảo Tứ mở to hai mắt mờ mịt nói, Thiệu Ngọc thành thật trả lời.
"Không nhớ rõ nữa."
"Tối qua một mực ngồi ở ngoài sô pha, cảm giác như mình sắp chết vậy."
"Không cho phép nói mấy lời đó!" Ôn Bảo Tứ lập tức lấy tay che miệng anh lại, hai mắt trợn to đầy cảnh cáo, Thiệu Ngọc lập tức gật đầu.
"Được, không nói."
Ôn Bảo Tứ lúc này mới buông tay ra, lại lập tức bị người ôm vào lòng.
"Tứ Tứ, em đừng có giận anh nữa được không, nhiều thêm mấy lần nữa thôi trái tim anh sẽ chịu không nổi."
Thiệu Ngọc dựa vào người cô thì thầm, nắm tay cô ở dưới chăn đặt lên trái tim mình.
"Em sờ xem, so với trước đập yếu đi mấy phần phải không? Toàn bộ sức lực đều bị tiêu hao hết vào tối hôm qua rồi.
Tứ Tứ, em nếu như lại hành hạ anh, anh sẽ điên mất..."
Ôn Bảo Tứ bị sự trắng trợn của anh làm cho khiếp sợ.
Vừa muốn cười, muốn khóc, lại có hơi chút chua xót.
Cô mở to hai mắt, không thể tin được nói: "Rõ ràng là lỗi của anh, làm sao lại thành lỗi của em rồi."
"Anh mặc kệ, dù sao nếu em mà cùng anh cãi nhau, sức khỏe của anh sẽ kém đi một chút, em tự mình tính toán đi, tính mạng của anh đều ở trong tay em."
Giọng nói của người đàn ông tràn đầy vô lại, lại xen chút càn quấy của đứa trẻ.
Đây là lần đầu tiên Ôn Bảo Tứ thấy Thiệu Ngọc như vậy, không chỉ khiến cho sự hiểu biết của cô về anh mới lạ, mà còn chứng kiến cả sự thay đổi của anh.
Không thể không nói bộ dáng này của Thiệu Ngọc khiến cô không hề có sức chống cự.
"Rời giường mau!" Dừng một chút, cô không nhịn được vươn tay đẩy anh ra.
Một cuộc cãi vã không thể hiểu thấu, một cuộc hòa giải không thể giải thích được cứ thế xảy ra.
Hữu tình uống nước no bụng, có tình khả năng cũng sẽ bao dung được nhiều thứ hơn.
Cô và Thiệu Ngọc lại trở lại như bình thường, nhưng cô nghe nói Tưởng Siêu gần đây bị người ta hành hung.
Một tối nọ, lúc đang đi trên đường thì đột nhiên bị ai đó dùng bao đen trùm lên đầu từ phía sau, hanh hung cho một trận, cứ thế ngày hôm sau phải vác khuôn mặt sưng tấy đến bệnh viện.
Để bày tỏ lòng quan tâm, Ôn Bảo Tứ cũng đến bệnh viện thăm anh ta, trong phòng bệnh, Đường Nghiêu đang khoanh tay ngồi bên cạnh, còn Tưởng Siêu, người đang quấn băng, một bên vừa cắn táo một bên vừa chửi thề.
"Con mẹ nó chứ, ông đây nhất định phải bắt được tên kia, đánh không chết hắn không được!"
"Cư nhiên lại đánh lén, mấy trò mèo này, năm đó ông đây còn chơi đến chán rồi!"
"Đường Nghiêu, cậu có biết ——" Tưởng Siêu trợn to hai mắt, hung ác cắn quả táo trong tay, quay đầu không thể tin nhìn anh ấy.
"Khi lũ khốn đó đánh tôi, thời điểm đó chúng có bảo sau này phải chú ý hơn đến chuyện nam nữ.
Tôi, Tưởng Siêu, một người trong sáng và thuần khiết như vậy, xưa đến nay chưa từng một chân đạp hai thuyền, cư nhiên lại bị đánh vì loại chuyện này."
"Quả thật là cực kỳ! Nhục nhã! Cực kỳ! Nhục nhã mà!"
Tưởng Siêu đập bàn, tức giận đến mức sắp lên trời.
Không biết vì sao, Ôn Bảo Tứ chân vừa mới bước vào cửa đã muốn rút lui rồi.
Mọi chuyện chắc là không như cô nghĩ đâu nhỉ...
Ôn Bảo Tứ hoảng sợ trợn to hai mắt, nuốt nước bọt.
"Này! Tiểu Tứ, lại đây, anh Tưởng của em đang buồn, lại đây cười với anh một cái." Dư quang của Tưởng Siêu cực kỳ nhạy, từ khóe mắt nhìn thấy cô, anh ta liền lập tức vẫy tay gọi, thế là Ôn Bảo Tứ đành phải ổn định tâm trạng bước vào.
"Anh, anh không sao chứ?" Cô hơi cười cười, khuôn mặt tuyết trắng xinh đẹp giống như đóa hoa dành dành thanh tú nở rộ.
"Ai ui, cái cười này của em làm anh lành hơn nửa rồi." Tưởng Siêu nhìn chằm chằm cô cười toe toét, lộ ra một hàm răng trắng bóng, trong mắt tựa hồ còn sáng lấp lánh.
Đường Nghiêu thấy thế liền bộp một cái lên đầu anh ta.
"Đừng dùng ánh mắt đó nhìn Tứ Tứ nhà tôi, thương thế trên người từ đâu mà có quên rồi hả? Mấy người đó bảo cậu chú ý quan hệ nam nữ đấy."
"Cái——" Tưởng Siêu quay đầu vừa định chửi thề, lại thấy có người tới cửa, lập tức dừng lại, nhếch miệng cười.
"Ai ui, Kỳ Nguyên, cậu cũng tới xem tôi hả, không nghĩ tới mọi người còn nhớ đến tôi, thật sự cảm động mà..."
Anh ta vén tay áo bệnh nhân lên bắt đầu lau nước mắt, Đường Nghiêu không đành lòng quay mặt đi nhìn trời, Ôn Bảo Tứ cũng yên lặng nhìn đi chỗ khác, vô tình nhìn thấy người phía sau Kỳ Nguyên.
Là một cô gái rất thanh thuần, khuôn mặt vô cùng xinh đẹp, khiến cho người khác không tự chủ được bị thu hút ngay từ cái nhìn đầu tiên.
Dáng dấp cũng chỉ giống với sinh viên vừa tốt nghiệp, nhưng cũng lộ ra sự quyến rũ của người phụ nữ trưởng thành.
Cô sửng sốt nhìn về phía Kỳ Nguyên.
"Anh Kỳ Nguyên, anh...!bạn gái?" Ôn Bảo Tứ biết rõ nhưng vẫn hỏi, trên khuôn mặt anh tuấn của Kỳ Nguyên lộ ra nụ cười, gật gật đầu, nắm lấy tay người phía sau, kéo về phía trước.
"Hừm, Tứ Tứ, để anh giới thiệu với em một chút, đây là Tiêu Moli*, bạn gái của anh."
*小茉莉: dịch là Tiêu Hoa Nhài mình thấy nếu để vậy thì khá kỳ, nhưng ngoài Tiêu Moli mình cũng không tìm được cách gọi nào cho ổn hết.
Nếu nghe hơi kỳ mọi người thông cảm nha.
"Đây là Ôn Bảo Tứ, là đứa em gái từ nhỏ lớn lên cùng anh."
Giọng nói của anh ấy vẫn nhẹ nhàng dễ chịu như mọi khi, nhưng so với trước đây mềm mại hơn một chút, ánh mắt vốn luôn điềm tĩnh giờ lại tràn đầy ôn nhu.
Tâm trạng của Ôn Bảo Tứ không hiểu sao lại có chút phức tạp, cô nhìn cô ấy, mỉm cười rồi khẽ gật đầu.
"Xin chào."
"Xin chào." Cô ấy tựa hồ có chút thụ sủng nhược kinh, vội vàng xoay người gật đầu với cô
Giống như những gì Đường Nghiêu cùng Tưởng Siêu đã nói trước đó, Kỳ Nguyên thật sự là đối xử rất tốt với Tiêu Moli, ánh mắt anh ấy từ đầu đến cuối đều lưu luyến bên cạnh cô ấy, hai người thỉnh thoảng cúi đầu thì thầm, bốn phía đảo quanh đều là tình ý.
Ôn Bảo Tứ nhìn xem, trong lòng ngũ vị tạp trần.
Bộ dáng này của Kỳ Nguyên...
Thực sự là rất lâu rồi không gặp.
Sau khi thăm Tưởng Siêu xong, mấy người cùng nhau trở về, vừa bước ra khỏi bệnh viện, Tiêu Moli lập tức nhận được điện thoại, nói có việc quan trọng phải làm, sau đó vội vàng chào tạm biệt ba người.
Kỳ Nguyên liên tục tiễn cô ấy lên xe, còn cẩn thận ghi lại biển số taxi xong mới quay lại nói chuyện với bọn họ, Đường Nghiêu khoác vai anh ấy đùa giỡn.
"Bảo bối như vậy?"
Kỳ Nguyên cụp mắt cười cười, tuy không trả lời, nhưng vẻ mặt lại lộ rõ đáp án.
"Anh Kỳ Nguyên, hai người làm sao quen biết vậy?" Ôn Bảo Tứ ngẩng đầu, trên mặt mang theo nụ cười đơn thuần hỏi.
Kỳ thật cô đã nghe Tưởng Siêu cùng những người khác nói về điều này từ lâu, tại một bữa tiệc nào đó, Tiêu Moli được người dẫn đến vừa vặn ngồi bên cạnh Kỳ Nguyên, về sau hai người liền không hiểu sao thân thiết hơn rồi ở cùng một chỗ.
Tiêu Moli là một tiểu minh tinh nhỏ, không quá nổi tiếng, chí ít là Ôn Bảo Tứ trước đó đều chưa từng nghe qua.
Trong vòng lại đục sâu khó phân, yêu ma quỷ quái gì cũng có, khó tránh khỏi khiến cô có chút đề phòng.
"Có một lần đi ăn tiệc, cô ấy cũng vừa vặn ở đó, cho nên bọn anh liền gặp nhau." Kỳ Nguyên cười khẽ trả lời, đáp án cùng những gì Ôn Bảo Tứ nghe không khác mấy.
"Vậy sao bọn anh lại ở cùng một chỗ?" Cô vẫn kiên trì hỏi, Kỳ Nguyên suy nghĩ vài giây mới trả lời.
"Đã gặp vài lần, cảm thấy không tệ lắm liền bắt đầu mối quan hệ thôi."
"Làm sao, những chuyện này trước đây em còn không thèm để ý, sao lần này lại hỏi nhiều như vậy?" Anh ấy hơi nhướng mày, nhìn Ôn Bảo Tứ, ánh mắt trêu tức, cười nhạo cô.
Ôn Bảo Tứ trợn mắt, tức giận nói.
"Anh trước kia cũng đâu có đưa người đến trước mặt em đâu."
"Được rồi." Kỳ Nguyên cười xoa đầu cô.
Ba người bọn họ hiếm khi tụ tập cùng nhau, lại có thời gian rảnh rỗi nên dứt khoát đến nhà hàng trước kia thường lui tới uống trà chiều.
Mặt trời buổi chiều vừa phải, bên ngoài chiếc cửa sổ lớn nhìn xuống dưới là khung cảnh người đến rồi đi, mỗi khuôn mặt đều mang thần sắc khác nhau.
Ôn Bảo Tứ cầm chiếc bánh nhỏ trước mặt lên cắn một miếng, ánh mắt rơi vào Kỳ Nguyên đối diện.
"Anh Kỳ Nguyên, anh lần này là nghiêm túc sao?"
Trong miệng cô còn ngậm bánh ngọt, âm thanh mơ hồ, Kỳ Nguyên bảo cô ăn từ từ lại, nhưng ánh mắt lại rơi xuống tấm kính cao ở phía dưới, gật đầu.
"Ừm."
Ôn Bảo Tứ sợ đến mức lập tức nuốt chiếc bánh trong miệng.
"Vì cái gì mà lần này đột nhiên..."
"Tứ Tứ——" Kỳ Nguyên quay đầu lại, có chút buồn cười nhìn cô, giọng nói tràn đầy bất đắc dĩ.
"Trong mắt em, anh là tra nam như thế à, bất quá cũng chỉ là định có một mối quan hệ nghiêm túc thôi mà, em có thể thu lại cái biểu cảm kinh ngạc kia đi được không?"
Ôn Bảo Tứ hậm hực cười cười, Đường Nghiêu ở một bên cũng xen vào.
"Cái này cũng đâu phải lỗi của bọn tôi, cậu nhìn xem mình đã đổi bao nhiêu bạn gái rồi, giống tôi loại này mới là người đàn ông tốt này, cậu đây không gọi là tra nam thì gọi là gì?!"
"Ha ha." Kỳ Nguyên cười lạnh một tiếng.
"Đầu năm nay cẩu độc thân từ trong bụng mẹ đều tự khen mình trá hình như thế này à?"
Đường Nghiêu: "..."
"Chỉ là chưa tìm được người mình thích thôi." Anh ấy cố gắng biện minh cho mình, không thể nói ra chuyện đoạn thời gian trước muốn tìm bạn gái mà lại không tìm được được.
Ôn Bảo Tứ cùng Kỳ Nguyên đồng thời bật cười.
Thẹn quá hóa giận, Đường Nghiêu vớ lấy chiếc gối bên cạnh ném vào người Kỳ Nguyên, Ôn Bảo Tứ bị vạ lây, vội vàng quay người để tránh.
Nắng rải đầy trong nhà hàng, cây cối xanh tươi, những bộ bàn ghế sofa sáng sủa, cùng tiếng nhạc du dương chảy xuôi trong không khí.
Cả ba chuyện trò trên trời dưới đất, nhốn nháo và cười đùa.
Lúc Ôn Bảo Tứ trở về, Thiệu Ngọc cũng vừa tan tầm.
Tắm rửa xong, cô thay bộ quần áo ở nhà, mái tóc dài hơi ẩm xõa sau lưng, đang đi đến phòng khách thì nghe thấy tiếng mở cửa.
Người đàn ông mở cửa bước vào.
Áo sơ mi và quần tây phẳng phiu, những ngón tay với khớp xương rõ ràng đang nới lỏng cà vạt quanh cổ.
Đường nét dưới xương cằm vô cùng rõ ràng, sắc môi hơi đỏ, giống như tờ giấy trắng nhẹ thoa một lớp phấn hồng.
Hàng mi dài khẽ nhíu lại, trong đôi mắt khép hờ tràn đầy lãnh đạm.
Nhìn thấy cô, anh hơi sững người một lúc.
Lãnh đạm trong mắt liền tan rã.
"Tứ Tứ, em ở nhà sao?" Anh cong miệng, cúi đầu thay giày, giọng nói mang theo ý cười, lãnh đạm vừa rồi đã không còn.
"Ừm, em vừa tắm rửa xong." Ôn Bảo Tứ đáp, cầm khăn trong tay lau khô tóc, đi tới sô pha trong phòng khách, tùy ý hỏi.
"Hôm nay không phải tăng ca sao?"
"Không phải."
Thay giày xong, anh tháo cà vạt treo sang một bên, dùng ngón tay nới lỏng cúc áo sơ mi trắng quanh cổ, bước về phía cô.
Ôn Bảo Tứ đang sấy khô tóc, vô tình ngước mắt lên, lại không thể dời mắt được.
Tư thế người đàn ông tùy ý, ngón tay thon dài trắng nõn quấn lấy khuy áo khẽ mở, một mảnh da thịt cứ thế lộ ra trong không khí, xương quai xanh thẳng tắp thanh tú cũng theo thế thoắt ẩn thoắt hiện.
Sự quyến rũ khinh mạn cứ như thế lộ ra khó hiểu, đối lập với vẻ ngoài vô dục vô cầu kia, trong lúc vô hình khiến người ta trầm luân.
Thiệu Ngọc đi thẳng tới, ôm Ôn Bảo Tứ đặt lên đùi, động tác rất tự nhiên, sau đó cầm lấy máy sấy tóc trong tay, sấy khô tóc cho cô.
Những ngón tay vừa mới cởi khuy áo giờ lại luồn qua tóc cô, thỉnh thoảng lướt qua da đầu, mang theo từng đợt run rẩy tê dại.
Tiếng ồn của máy sấy tóc lấp đầy bên tai, Ôn Bảo Tứ sắp không nghe được tiếng tim mình đập.
Nhưng lại cảm nhận được cực kỳ kịch liệt.
Bịch, bịch, từng tiếng, cực kỳ kịch liệt....