Ngôi Sao Bảy Cánh

Thế giới của anh quá tăm tối, nên anh nhất định sẽ tìm được em.

Một ngày đầy cảm xúc căng thẳng và khó đoán.

Nào là thử giọng, công nghệ Tấn Thành…

Tất cả đều biến mất vào lúc này theo tiếng gió bên tai.

Lục Duyên cảm nhận được bàn tay Tiêu Hành đặt trên eo mình, nhiệt độ cơ thể truyền qua lớp vải.

Cảm giác phương hướng của Tiêu Hành rất mạnh, về cơ bản anh nhớ con đường gần như không sai biệt lắm, không cần nhìn hướng dẫn liền chỉ huy hắn lái xe trở lại trung tâm thương mại gần Khu 7 một cách suôn sẻ.

Kỳ thật chạy tới Hạ Thành, Lục Duyên hoàn toàn không anh chỉ huy, không chỗ nào ở Hạ Thành hắn chưa từng đi qua, nhắm mắt cũng đi được.

Nhưng hắn không nói gì, lại để cho Tiêu Hành dùng giọng điệu “Em là đồ ngốc sao” chỉ vào đường phía sau.

Chờ cho toàn cảnh của trung tâm thương mại được lột bỏ khỏi tầng tầng phía trước các tòa nhà.

Tiêu Hành đối với nơi này có chút ấn tượng: “Đây có phải là nơi lần trước muốn lôi kéo anh đi lái cái gì mà…”

Lục Duyên thả chậm tốc độ, lái vào gara: “Xe lau sàn.”

“Em lúc đó định đi thật à?”

“Đúng vậy, em cũng đã tìm kiếm tài liệu hướng dẫn vận hành xe lau sàn, so với lái xe máy còn dễ hơn, chỉ có vài cái nút…” Lục Duyên nói đến đây cũng gợi lại bi kịch của hai người cùng bị sa thải, thời gian bi thảm khốn cùng chạy khắp nơi tìm việc, nói xong chính mình cũng không nhịn được cười.

Lúc ấy thật sự rất thảm.

Người đàn ông bên cạnh thậm chí còn không có chứng minh thư.

Sau những ngày tháng trôi qua, bây giờ nhìn lại, dường như không còn là gì.

Trong lúc nói chuyện, cả hai bước xuống xe.

“Xem phim không?” Lục Duyên hỏi.

Tiêu Hành không ý kiến: “Đều được.”

“Rạp chiếu phim ở trung tâm thương mại này là toàn bộ thành phố Hạ Kinh…” Lục Duyên nói đến đây, dừng một chút, Tiêu Hành cho rằng hắn muốn nói màn hình lớn nhất môi trường tốt nhất, nhưng miệng Lục Duyên lại phun ra bốn chữ, “Giá cả rẻ nhất.”

Lục Duyên: “Các rạp chiếu phim khác được giảm giá 20%, chỗ này có thể có giá gấp sáu năm.”

“…”

Lục Duyên nghĩ đến số tiền tiết kiệm hiện tại của hai người, tuy rằng sự nghiệp mới bắt đầu đi đúng hướng, nhưng tài sản chỉ bằng con số nguyên, chỉ cần thuê một phòng quay phim cũng đã gần như cạn kiệt gia tài.

“Anh có biết phòng thu âm đốt bao nhiêu tiền không?” Lục Duyên phát hiện sau khi vặn chìa khóa, trên người không có chỗ để cắm nhét, vì vậy hắn quay sang sờ quần Tiêu Hành, “Phòng làm việc của anh vừa mới đăng ký, tiết kiệm một chút.”

“Biết rồi, em sao giống vợ nhỏ vậy.”

Tiêu Hành nói câu cô vợ nhỏ xong, Lục Duyên dừng bàn tay chưa rút ra, cách lớp vải véo anh một cái.

“Tsk ——”

Tiêu Hành nhíu mày, Lục Duyên sau khi nhét xong chùm chìa khóa, lại đi tới nắm lấy cổ tay anh: “Sờ bậy cái gì.”

Lục Duyên: “Ai sờ anh đâu.”

Có lẽ là Lục Duyên vừa mới làm cho anh cảm thấy rất vui vẻ, Tiêu Hành đi ra ngoài hai bước đề nghị mới: “Nếu không thì đừng đi, về nhà nha.”

Lục Duyên liếc anh một cái: “Nói rõ đi.”

Vẻ mặt Tiêu Hành vẫn không thay đổi: “Không phải muốn hẹn hò sao? Lên giường ước ——”

“Mẹ nó,” Lục Duyên bật cười, “Anh gọi đó là hẹn hò sao? Cái đó gọi là ước pháo!”

Tiêu Hành bình tĩnh nói: “Gọi là gì cũng được, có muốn ước với anh không.”

Lục Duyên: “Cùng anh ước cái rắm ấy.”

Tiêu Hành có chút tiếc nuối: “Được rồi, rạp chiếu phim cũng được, chọn một góc đi.”

Lục Duyên lập tức nhận ra anh đang nghĩ gì.

Chọn một góc, khi đèn tối, làm gì đó…

Lục Duyên: “Sao bây giờ đầu anh đầy vàng vậy?” (Nghĩ đến chuyện người lớn =)))

Tiêu Hành: “Anh chưa nói gì cả, nhưng mà em, nghĩ cái gì vậy?”

Quyết định xem phim xong, cả hai lên lầu.

Từ phong cách trang trí của trung tâm thương mại này, có một bầu không khí như sắp đóng cửa, các vật liệu gỗ còn sót lại từ việc trang trí được xếp lung tung trong thang máy không hoạt động.

Sau khi đi lên cầu thang, Tiêu Hành phát hiện nơi này thực ra khá náo nhiệt, sinh động như chợ rau vậy.

Nhiều cửa hàng la hét bằng loa phóng thanh, thậm chí có những quầy hàng trên mặt đất trong trung tâm thương mại khổng lồ.

“Dạo một vòng xem thử đi, khoai lang nướng nhà tôi đều là khoai lang tự nhiên, không có chất phụ gia, soái ca thử một cái nhé?”

“Vớ bông tinh khiết, ba đôi mười đô la!”

Lục Duyên giải thích: “Kinh tế Hạ Thành suy thoái, những quầy hàng này cũng đang cho thuê.”

Bình luận ngắn gọn của Tiêu Hành: “Rất có đầu óc kinh doanh”.

Trong số nhân viên cầm tất trên tay có người quen cũ của Lục Duyên: “Lục Duyên?!”

Lục Duyên đang định đưa Tiêu Hành lên lầu, bước chân dừng lại: “Ông chủ Mã?”

Tiêu Hành: “Quen biết sao?”

Lục Duyên: “Là thế này, trước kia em ở đây bán tất.”

Tiêu Hành: “…”

Người tên ông chủ Mã là một người đàn ông trung niên.

Lục Duyên cách quầy hàng cùng ông chủ Mã vỗ tay: “Ông chủ Mã, anh vẫn làm ở đây à.”

Lão Mã ném lại đôi tất: “Đúng vậy, ở đây làm ăn vẫn tốt hơn, cậu bây giờ đang ở xưởng nào vậy?”

Xưởng nào.

Xưởng… nào.

Tiêu Hành trong lòng thầm nghĩ, mày vĩnh viễn không biết đối tượng của mày trước kia đã làm bao nhiêu công việc kỳ quái nào đâu.

Anh Mã: “Không phải cậu nói muốn làm việc trong một xưởng thép sao?”

“Không,” Lục Duyên nói, “Sau này chuyển ngành khác rồi.”

Khi lên lầu, Tiêu Hành hỏi, “Bán tất? Xưởng thép?”

Lục Duyên bán tất là khi mới đến Hạ Kinh, sau khi trả tiền thuê phòng sinh hoạt, tự bế một thời gian, không trụ được mấy tháng phải ra ngoài tìm việc.

Cửa hàng tiện lợi, chợ đêm, cửa hàng quần áo…

Lục Duyên: “Cuối cùng việc ở xưởng thép vẫn chưa hoàn thành, công cụ của bọn họ, lão tử cầm không được.”

Tiêu Hành liếc nhìn bàn tay của Lục Duyên trên tay vịn cầu thang.

Rạp chiếu phim ở tầng 4, điện thoại Tiêu Hành hết pin, vì vậy Lục Duyên đi mua vé.

Lục Duyên không biết nên chọn phim nào, phim tình yêu thì quá giả tạo không thích hợp, làm phương pháp loại trừ chỉ còn lại một số phim hành động.

Lục Duyên hỏi ý kiến vị đại gia bên cạnh: “Xem phim hành động không?”

Tiêu đại gia: “Phim hành động, thể loại, gì?”

Một bộ phim hành động hay, bị anh niệm thành một loại cảm giác cực kỳ vi diệu.

Lục Duyên im lặng hai giây: “Anh, lăn ra ngoài chờ đi.”

Lục Duyên ngẫu nhiên chọn một cái tên cùng một cái áp phích có vẻ vừa mắt, tuy nhiên trên giao diện thanh toán, điện thoại lại chuyển qua giao diện load hồi lâu.

Chuyển xong, một hộp cảnh báo hiện ra.

[Xin lỗi, số dư thẻ của bạn không đủ].

“…”

Thay đổi thẻ khác cũng tương tự.

Khi Lục Duyên thuê phòng thu âm, hắn đã tính toán đại khái chi phí, sau khi thanh toán tổng số tiền, vẫn còn dư hai ba trăm. Họ có yêu cầu cao về thu âm, các ban nhạc khác thuê một bài hát trong hai ngày, bọn họ thì phải dành ra bốn ngày và chi phí thường gấp hơn hai lần so với những người khác.

Còn lại hai trăm.

Lục Duyên suy nghĩ hồi lâu, mới nhớ ra phí đăng ký cho bốn người… chính xác là hai trăm.

Tiêu Hành đứng ở lối vào rạp chiếu phim đợi nửa ngày, không biết sao Lục Duyên lại mua vé lâu vậy.

Trong rạp chiếu phim không được phép hút thuốc, ngay khi lấy bật lửa ra khỏi túi, Lục Duyên đã mở cửa.

Khi Lục Duyên hoàn thành việc xây dựng tinh thần và đi ra ngoài, hắn đã thay đổi thành một biểu hiện bình tĩnh.

Đẩy cửa ra, dựa vào cửa nói: “…Mấy bộ phim hôm nay không được đẹp mắt cho lắm.”

Tiêu Hành: “Bớt nói nhảm, nói thật đi.”

Lục Duyên: “Hết tiền rồi, trong thẻ chỉ còn lại mười lăm tệ.”

“Sau đó.”

Lục Duyên lại nói: “Sau đó, anh cảm thấy đi dạo công viên thế nào?”

Tiêu Hành: “…”

“Xanh tươi, lành mạnh, thân thiện với môi trường, còn tốt cho sức khỏe, anh còn chưa đi qua công viên lớn gần khu 7 đúng không?” Lục Duyên đếm ngón tay liệt kê những lợi ích dạo công viên, “Nghĩ lại xem nắm tay bạn trai trên con đường lát đá cuội……” Lục Duyên tính tới đây chính mình cũng không đếm nổi nữa,” Đệt, về nhà thôi.”

Tiêu Hành không lên tiếng, cúi đầu châm thuốc.

Trong vòng phú nhị đại bọn họ, Trạch Trang Chí là một người đàn ông có 120 điểm nhiệt tình với việc đi sạo phố. Cậu là một nhân vật tàn nhẫn, từng khiến bạn gái gãy chân khi đang yêu.

Tiêu Hành đã nghe Trạch Trang Chí phàn nàn với mình hơn một lần: “Cô ấy nói muốn đến trung tâm mua sắm, em thậm chí còn đặt bao hết, yêu đương thật mệt mỏi quá, anh nói xem em phải làm sao bây giờ…”

Khi đó Tiêu Hành đối với loại đi dạo phố này khịt mũi coi thường: “Dễ xử lý, chia tay.”

Trạch Trang Chí: “…Hả?”

Tiêu Hành: “Cậu mẹ nó có bệnh à? Đi dạo có gì vui chứ.”

Đi dạo có gì vui, vấn đề này anh bây giờ đã hiểu.

Chỉ cần người này ở bên cạnh, anh có thể đi bất cứ đâu, ngay cả những con đường mòn lát đá cuội mà Lục Duyên đang nói nhảm, thật ra cũng có chút hứng thú.

Tiêu Hành giơ tay ấn đầu Lục Duyên, sau đó quay lại bên người hắn, vừa hít một hơi thuốc vừa nói: “Dẫn đường.”

Hai người đi ra khỏi trung tâm thương mại, trời bên ngoài đã tối hơn một chút.

Đúng là Tiêu Hành chưa bao giờ đến ‘Công viên gần khu 7’ như Lục Duyên nói, anh không phải là người lớn tuổi, ăn no không có việc gì làm ra ngoài đi dạo?

Công viên cách đó không xa, hiếm có một thứ cao cấp như đài phun nước ở Hạ Thành, vài đứa trẻ chơi đùa quanh đài phun nước, mặc quần nhỏ đứng ở đó, chờ nước bắn lên, cả người ướt nhẹp.

Lục Duyên không thể không chơi với chúng một lúc khi đi ngang qua, Tiêu Hành nhìn hắn cúi người trốn sau một đứa trẻ, sau đó làm tư thế giương nanh múa vuốt dọa nó từ sau lưng.

Đứa trẻ cười hét lên, sau đó lau bàn tay ướt của mình lên vạt áo Lục Duyên.

Lục Duyên vỗ đầu đi qua đài phun nước lộ thiên trước khi làn nước tiếp theo trào ra.

Quần áo hắn đều ướt sũng, giống như một đứa trẻ hoang dã mới lớn, ngồi xổm trên bậc thang cách đài phun nước không xa quan sát: “Lúc nhỏ anh làm gì?”

“Anh?” Tiêu Hành suy nghĩ một chút, “Chắc là chơi với người máy.”

Kể từ khi Tiêu Hành có ấn tượng, trong nhà không có ai.

Người giúp việc không tính, phần lớn chỉ là vâng vâng dạ dạ, một câu cũng phải trải qua trong đầu ba lần. Anh từ nhỏ tính tình đã không tốt, không thèm nói những lời vô nghĩa với người khác.

Khi đó, điều anh mong chờ nhất hàng năm chính là ngày sinh nhật.

Vào ngày sinh nhật của mình, Tiêu Khải Sơn sẽ đưa “mẹ” của mình đến dự tiệc sinh nhật.

Nói là tiệc sinh nhật, nhưng thật ra chỉ là buổi biểu diễn cho người ngoài xem, cả khách sạn toàn người không quen biết. Chỉ là khi còn nhỏ anh không hiểu lắm những điều này.

Một năm, món quà sinh nhật của mẹ anh là một con rô bốt nhỏ.

Trớ trêu thay, ấn tượng ban đầu về “lập trình” của Tiêu Hành lại đến từ món quà sinh nhật mà người phụ nữ yêu cầu trợ lý mua theo ý mình, bà thậm chí còn không xem qua quà sinh nhật.

Lục Duyên nhớ lại những gì chính mình đang làm khi đó: “Khi anh chơi với rô bốt, đối tượng của anh vẫn đang cắt lúa mì ngoài đồng.”

Tiêu Hành: “…”

Lục Duyên lại nói: “Cùng ông nội đi cắt, nhưng thường thường không cắt được một ít liền đi ngủ trong đống lúa mì.”

Cho đến nay, hình ảnh đó vẫn còn khắc sâu trong tâm trí Lục Duyên. Ánh mặt trời ấm áp buổi trưa chiếu bóng lưng ông lão vất vả cần cù, hắn híp mắt rơi vào đống lúa mì còn sáng hơn cả ánh mặt trời.

Sau đó nửa mê nửa tỉnh, giọng nói khàn khàn của ông lão sẽ gọi về nhà: “Tiểu Duyên —— Về nhà ăn cơm thôi.”

Mở mắt ra, mang theo giấc mơ mùi lúa mì thức dậy.

Lục Duyên nói xong, nghĩ đến ông lão tốt bụng, trầm mặc trong chốc lát.

Tiêu Hành cúi đầu nhìn hắn, khom lưng lau nước trên mặt Lục Duyên, có chút ghét bỏ nói: “Chậc chậc, em là bạn nhỏ mẫu giáo sao?”

Lục Duyên: “Anh mới là mẫu giáo.”

Tiêu Hành đứng thẳng người: “Vừa rồi ai dí theo dọa người ta la lối khóc lóc.”

Tiêu Hành không lưu tình chút nào phun ra bốn chữ: “—— Quá là ấu trĩ.”

Lục Duyên bật dậy làm bộ muốn tẩn anh.

Tiêu Hành đã đi về phía trước một đoạn, lơ đãng thả chậm bước chân, để người phía sau rõ ràng ai cũng đánh không lại đuổi kịp đập cho vài phát: “Một quyền này của lão tử mà vung lên anh chỉ có thể chết.”

Tiêu Hành rất hợp tác: “Chết tôi rồi.”

Sau khi Lục Duyên thể hiện nắm đấm yếu ớt của mình, hắn không thể không dựa vào Tiêu Hành, gãi nhẹ vào lòng bàn tay anh.

Người trên quảng trường ngày càng đông, Lục Duyên đã sống ở khu 7 gần bốn năm, xung quanh có rất nhiều bạn cũ.

Lâu lâu có người chào hỏi.

Lục Duyên có thể không nhớ rõ tất cả mọi người, nhưng cho dù không nhớ, hắn cũng có thể bày ra bộ dáng “Thì ra là cậu”.

Người qua đường: “Đúng vậy đúng vậy, là tôi!”

Lục Duyên gật đầu, ném ra một câu chào hỏi phổ thông: “Đã lâu không gặp, ngày càng đẹp trai không nhận ra nha, bây giờ làm việc ở đâu?”

Người qua đường: “Tôi à—— tôi vẫn còn ở xưởng thép!”

Lục Duyên: “Yêu nghề kính nghiệp, người anh em làm việc chăm chỉ nha.”

Người qua đường còn nhớ Lục Duyên đã thôi việc ở xưởng thép không đồng ý với hắn: “Cậu lúc đó sao mới hai ngày đã chạy rồi?”

Lục Duyên trong lòng thầm nghĩ lão tử sao có thể nói khiêng không nổi đống công cụ kia.

Lục Duyên cuối cùng nói: “Không hợp với tôi nên đi xưởng khác phát triển rồi.”

Người đi rồi, Lục Duyên lại nghĩ đến chủ đề vừa trò chuyện với Tiêu Hành.

Thế giới hai người sống quá xa nhau, Lục Duyên lúc đó đang nằm mơ, dù có khó tin đến đâu cũng không thể nghĩ tới một thiếu gia làm cho người ta ghét lại chơi với người máy ở một thành phố khác xa xôi.

Dù biết rằng nói ra không đầu không đuôi thật là ngớ ngẩn và ngu ngốc nhưng Lục Duyên vẫn hỏi: “Nếu như không có tai nạn đó, chúng ta sẽ không quen nhau sao?”

Tiêu Hành trong lúc nhất thời không nói chuyện.

Bầu trời hoàn toàn tối sầm.

Lục Duyên đang định nói: “Bỏ đi, cái này thật mẹ nó quá ngớ ngẩn.” Dự định còn chưa kịp nói xong, liền nghe thấy Tiêu Hành trước hắn một bước mắng: “Em ngốc sao? Nghĩ cái gì không đâu.”



Lục Duyên đi về phía trước, bên tai lại nghe được một câu: “Ừ.”

Lục Duyên dừng lại, quay đầu nhìn thì thấy Tiêu Hành vẫn đứng đó, bên cạnh anh là ngọn đèn đường, nửa ẩn trong bóng tối.

Giọng Tiêu Hành vang lên rõ ràng:

—— “Mặc kệ có là tai nạn hay không, anh đều sẽ đến tìm em.”

Gần như ngay khi Tiêu Hành nói xong lời này, vô số đèn đường trên quảng trường nhỏ lần lượt được thắp sáng, tạo thành một mảnh lộng lẫy.

Hai người đi đến rìa quảng trường, xa hơn nữa phía trước là một khu rừng thưa thớt dân cư.

Lục Duyên không khỏi động lòng, lời này như có ma lực gì đó, nhìn chằm chằm vào mắt Tiêu Hành nói: “Nếu không, chúng ta trở về đi… Đổi chỗ ước?”

Tiêu Hành nghĩ rằng hắn không có tiền mua vé xem phim chỉ có thể đến công viên, và cuộc hẹn hò tồi tệ nhất với đại dạ dày vương cuối cùng cũng đã đi đúng hướng.

Nhưng mà nghênh diện đi tới vài người, đi tuốt đàng trước cắt ngang cuộc trò chuyện của họ bằng giọng nói lớn đầy kinh hỉ: “Duyên đệ!”

Anh Vĩ cầm trong tay hai cái quạt Thái Cực Quyền màu đỏ lớn, vui vẻ kêu lên: “Các chú cũng tới quảng trường khiêu vũ à?”

Lục Duyên: “…”

Tiêu Hành: “…”

Phía sau anh Vĩ là một số cư dân trong tòa nhà, khoảng bốn mươi tuổi, mỗi người một Thái Cực Quyền.

Anh Vĩ: “Trùng hợp quá, đội chúng tôi lần này thiếu người, dì Vương có việc không tới được, anh đang lo lắng sửa đội hình sao đây này.”

Lục Duyên có ý đồ ngắt lời gã: “Bọn em…”

Anh Vĩ: “Tin tức các chú rất rõ ha, từ đâu mà biết bọn anh đi Tổ Dân Phố tham gia cuộc thi khiêu vũ quảng trường vậy?”

Lục Duyên: “Thi đấu?”

Anh Vĩ: “Đúng vậy.”

Tiêu Hành trơ mắt nhìn Lục Duyên nuốt xuống những gì ban đầu muốn nói, chuyện vừa chuyển, đặc biệt tự nhiên hỏi: “Có quà tặng nhỏ gì không?”

Tiêu Hành: “…”

Lục Duyên: “Năm ngoái em nhớ rõ là được một máy sấy tóc.”

“Năm nay khác rồi”, khi nói chuyện, anh Vĩ cầm Thái Cực Quyền phiêu diêu trong gió, nói: “Năm nay được một nồi cơm điện!

Thực tế đã dạy cho Tiêu Hành một bài học.

Cùng Lục Duyên ở bên nhau mỗi phút mỗi giây đều không thể đoán trước được, anh cho rằng đi dạo trong công viên trên con đường lát đá cuội là giới hạn của cuộc hẹn hò này, chưa bao giờ nghĩ rằng bạn trai trên đường hẹn hò chạy tới nhảy quảng trường khiêu vũ.

Lục Duyên có lẽ đã quằn quại rất nhiều trên sân khấu, ở quảng trường khiêu vũ thể hiện thiên phú kinh người.

Trở thành vũ công dẫn đầu trong vòng chưa đầy một giờ.

Tiêu Hành ngồi trên băng ghế bên cạnh loa, cuộc trò chuyện nhóm trên điện thoại di động hôm nay có rất nhiều đối tác thảo luận nhiều hơn dự kiến ​​năm điểm, anh không click mở, ngón tay dừng lại, bấm vào camera.

Anh ngồi xuống ghi lại một đoạn video.

Nhân vật trung tâm trong video là một ca sĩ chính của ban nhạc với khí chất Rock and Roll mạnh mẽ, hòa vào nhóm các bà cô có độ tuổi trung bình là 40, đang vẫy một chiếc quạt Thái Cực Quyền trên tay.

Có lẽ màn múa quạt Thái Cực của ca sĩ chính quá tự nhiên, nhìn không đột ngột chút nào.

Lục Duyên không nhớ rõ động tác, không ngừng liếc nhìn bác gái bên cạnh: “Đây là động tác sao?”

Anh Vĩ vóc người cường tráng, vung quạt Thái Cực Quyền khí thế như vung mã tấu, tự đáy lòng ca ngợi nói: “Là như thế này, Duyên đệ chú đúng là thần đồng nhảy quảng trường khiêu vũ đó!”

Tiêu Hành cuối cùng tua lại đoạn video xem lại, cắn điếu thuốc trong lòng thầm đáp lại.

Gặp gỡ.

——Thế giới của anh quá tăm tối, nên anh nhất định sẽ tìm được em.

Tác giả có lời muốn nói: Ngày mai hẳn là càng không thể, muốn tham gia lễ tốt nghiệp =. = sau đó thu thập xong hậu thiên buổi sáng lên máy bay.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui