Edit: Mean
Quay phim: “… Còn muốn nói gì nữa không?”
Lục Duyên: “Hết rồi.”
Người quay phim chuyển máy quay sang bên cạnh Lục Duyên, đối mặt với Đại Pháo, Đại Pháo ngẩng đầu lên: “Tôi? Lần này tôi tham gia thi đấu với bốn chữ đảo ngược lại.”
Người quay phim và đoàn làm chương trình gần đó: “…”
Lý Chấn ngồi bên cạnh đột nhiên đặt đôi chân vốn nhàn nhã bắt chéo xuống: “Vị sư phụ này, đừng nghe bọn họ nói lung tung, chúng tôi thực sự là một ban nhạc rất khiêm tốn…” Lý Chấn vươn tay, buộc máy quay hướng về mình, khuôn mặt anh xuất hiện trên màn hình dưới dạng phóng to.
Bài phát biểu của Lý Chấn bình thường nhất trong đám này.
Đầu tiên anh giải thích về phong cách và hoạt động của ban nhạc, cuối cùng nói: “Ban nhạc từ lúc thành lập đến nay thật sự không dễ dàng gì, mang máng nhớ về một mùa hè bốn năm trước… Lúc ấy vì ban nhạc giải tán mà nản lòng thoái chí, cứ tưởng rằng sự nghiệp âm nhạc của mình đã kết thúc, nhưng ngay thời điểm đó tôi đã gặp được Vent.
“
“Vent đại biểu cho khởi đầu mới của tôi, và hôm nay, tôi hy vọng Vent cũng có thể tái sinh tại đây.”
Trong phòng thu chỉ có một chiếc ghế dài đơn giản, dây điện rải khắp sàn, để chụp ảnh, có vài ngọn đèn sáng ở bên cạnh, ánh sáng chói lọi chiếu vào bốn người, hình ảnh như đóng băng tại thời điểm đó.
–
Khu 7 vẫn sôi động như thường.
Trương Tiểu Huy nhận bộ phim truyền hình mới, mải đọc lời thoại trong khi kéo anh Vĩ trên hành lang.
Do Lục Duyên tạm thời rút lui khỏi cuộc thi Vũ điệu quảng trường cùng anh Vĩ nên chỉ giành được hạng 2.
Chung cuộc, lỡ mất nồi cơm điện.
Ngày thi đấu Tiêu Hành cũng đến.
Nói một cách chính xác, không phải anh muốn đi, chả có hứng thú đi nghe “You are my little apple” của mấy bác gái làm quái gì, chỉ nghĩ: Nếu Lục Duyên ở đây, anh chắc chắn sẽ đến xem.
Anh Vĩ thi đấu rất liều mạng, một người đàn ông cơ bắp vạm vỡ hòa vào đội ngũ trung niên cao tuổi, múa may quay cuồng với chiếc quạt Thái Cực Quyền trên tay.
Tiêu Hành đứng dưới đài, ghi lại một đoạn video gửi cho Lục Duyên.
Xung quanh khán đài có fan không biết đang ủng hộ tuyển thủ nổi tiếng nào, vài người ở khu vực lân cận ra sức hét lên: “Dì Vương! Dì Vương, dì giỏi nhất!”
Tâm trạng Tiêu Hành không hề dao động.
Anh nhìn khung chat không phản hồi một lúc lâu, chuyển ngón tay gửi mấy câu, sau đó nhịn không được thoát ra ngoài vào vòng bạn bè của Lục Duyên.
Trong vòng bạn bè của Lục Duyên, chủ yếu là quảng cáo, quảng cáo bài hát mới, quảng cáo biểu diễn quán bar, quảng cáo biểu diễn thương mại, thậm chí còn có quảng cáo bánh 19,9 bao ship.
Thỉnh thoảng, đăng vài từ không rõ nghĩa: Cố lên.
Vội vàng.
Sau ngày hôm đó, Tiêu Hành đã thuê một studio.
Dự án đã tiến triển đến hiện tại, trước đây trong studio của họ chỉ có 5 máy tính, nghĩa là ngoài anh ra, toàn bộ “Công ty” chỉ có 4 người.
Bốn người này đều gặp nhau trên diễn đàn năm đó, ý tưởng về dự án AI này bắt nguồn từ một bài đăng của Tiêu Hành trên diễn đàn cách đây 4 năm, giờ đây đã có một chút thay đổi thành hiện thực.
Những ngày đầu khởi nghiệp, một nghèo hai tay trắng.
Chờ đến khi Tiêu Hành ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, trời đã sớm tối.
Đến hôm nay, các công việc chuẩn bị ban đầu cho dự án mới đã hoàn tất, dự án lần này không dễ chuyển sang AI, dù đã rút kinh nghiệm nhiều năm thì khoảng thời gian bốn năm trước đó vẫn mang lại cho anh rất nhiều ảnh hưởng.
Có quá nhiều thứ để học.
Có quá nhiều thứ phải suy nghĩ.
“Tôi sắp xong việc ở đây, dữ liệu ban đầu…”
Một vài người tụ tập cùng nhau mở họp, một người đàn ông gầy mặc áo thun trắng đang phát biểu. Nhóm “Cư dân mạng” này gặp nhau trên diễn đàn năm đó, sau bốn năm liên hệ lại đã sống rải rác trong nhiều ngành khác nhau.
Tiêu Hành thả chuột ra, dựa lưng vào ghế, hơi nâng cằm lên.
Thức đêm, thời gian nghỉ ngơi hàng ngày không quá ba tiếng khiến cho sắc mặt anh xấu đi, hiện tại còn có một quầng thâm.
Trong giọng nói của người đàn ông gầy guộc, như trở lại cái đêm anh vừa quyết định dự án này.
Kế hoạch này vẫn được viết trên chiếc máy tính hỏng ở nhà Lục Duyên, viết suốt đêm.
Khi đó nó chỉ là một “Ý tưởng”, một điều viễn vông ảo tưởng có thể không thành hiện thực.
Sau khi người đàn ông gầy báo cáo, một số người đã vỗ tay tán thưởng. Trong số bọn họ có người cố tình bỏ công việc ban đầu của mình để tham gia dự án được ăn cả ngã về không, đi đến được bước này ai cũng không ngờ tới.
Tiếng vỗ tay hồi lâu không ngớt.
Đúng.
Tiêu Hành nghĩ.
Sao nháy mắt đã đến đây rồi.
Giống như sau khi gặp người nào đó, anh có đủ can đảm để ước mơ.
Báo cáo công việc ngắn đã kết thúc.
Kim giờ chỉ về số 1, mọi người lại lần nữa hòa mình vào công việc căng thẳng.
Tiêu Hành theo thói quen cúi đầu châm thuốc, anh nghiện thuốc lá, khi lấy điếu thuốc ra, nhìn lên cửa sổ trước mặt, khung cảnh trong studio in trên cửa sổ sát đất. Tầng của bọn họ rất cao, hàng ngàn ngọn đèn bên ngoài cửa sổ nối liền nhau, trông như những ngôi sao phản chiếu từ bầu trời.
Tiêu Hành nhìn một lúc, cắn thuốc, tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính.
–
Bộ phim thử nghiệm đầu tiên của 《 Tân kỷ niên ban nhạc 》 được phát sóng trên các nền tảng trực tuyến lớn một tuần sau đó.
Lưu lượng trong các chương trình tạp kỹ cùng kỳ cũng không tệ, với hơn một triệu lượt click, đây là mức bình thường. Yếu tố ban nhạc ngay từ đầu đã không phải là chủ đạo, độ chú ý không chỉ ở một vấn đề, chưa kể đây chỉ là một phim chính kịch có nội dung sân khấu.
Cảnh quay đầu tiên của bộ phim thử nghiệm là cảnh nhìn từ cổng vào cao của thành phố Hạ Kinh, tiếp theo là một đoạn lớn của video thử giọng được ghép lại với nhau từ năm thành phố, cuối cùng cảnh quay được chuyển đến hầm trú ẩn số 3 trên đường Phi Dược và ở lại một lúc, sau đó quay ra cửa điểm hẹn, một chiếc xe dừng ở cửa, một nhóm người kéo cửa xuống xe với cây đàn trên lưng.
Khuôn mặt của các nhạc công và vô số giọng nói xuất hiện trong hình ảnh.
Có người nói: “Tôi đã chơi trong nhóm sáu năm rồi, không thấy hy vọng, thực sự rất khó… Quá khó khăn, nếu lần này vẫn không có hy vọng, tôi có thể sẽ bỏ cuộc.”
Có người cười đùa: “Xung quanh luôn có người hỏi.
Này, suốt ngày làm cái việc này thì kiếm được bao nhiêu tiền chứ.
Nói thật là nhà hàng rửa bát trong một tháng còn kiếm được nhiều hơn tôi nữa”
“Chúng tôi ở đây lần này, ngoài mục đích muốn kiếm nhiều tiền hơn, cũng muốn nhiều người nhìn thấy chúng tôi, muốn những người khác biết rằng có những người như chúng tôi, những người kiên trì làm âm nhạc trong thế giới ngầm này.”
Máy quay lướt qua các khuôn mặt, sau đó quay vào trung t4m hội nghị ghi lại toàn bộ cuộc họp trước trận đấu, tại vị trí này, cảnh cuối cùng là hình ảnh Lục Duyên cùng màn ảnh chạm cốc.
…
Không có sân khấu để xem, khán giả chỉ có thể nhìn mặt và biểu diễn phỏng vấn.
Vào ngày chương trình phát sóng, đoạn động tác chạm cốc của Lục Duyên và một số nhạc công khác bị cắt lan truyền trên mạng: Xin hỏi, soái ca ngầu lòi gì thế này??
——Động tác chạm cốc kia, tôi chết mất thôi!
——Xem ra phải lót dép hóng rồi.
—— Đoạn nói câu hung ác kia cũng rất thú vị, đồng đội đều tức chết ha ha ha ha, camera quay đi luôn rồi kìa.
Lúc này Lục Duyên không biết gì cả.
Bọn họ không có di động, ngày đầu tiên khi đến dọn dẹp ký túc xá, tất cả di động đều bị nhân viên lấy đi, cũng không có thời gian để ý, sau khi bốc thăm xác định, từng nhóm nhạc bước vào phần tổng duyệt.
Thích nghi, luyện tập, diễn tập trên sân khấu, lao vào ghi hình, bận rộn đến mức không có thời gian để ngủ.
Các bài hát mà bọn họ chọn là tác phẩm của một số giám khảo.
Các giám khảo cũng muốn mượn Đông Phong của chương trình để chơi các bài hát cho chính họ, bọn Lục Duyên chọn một bài niên đại hơi lớn《 Để tôi nói cho bạn nghe 》.
Bài hát đã được phát hành cách đây hai mươi năm, thực sự quá cũ, và phải suy nghĩ rất nhiều để chuyển thể, bọn họ thảo luận về phong cách mà mất cả đêm.
“Mẹ em rất thích bài này”, Đại Pháo nói, “Em lại không thích lắm, cảm thấy không giống phong cách trước đây của chúng ta.”
Lý Chấn: “Cải biên là được thôi, xem như tính chất đặc biệt đi, người ta rõ ràng đang mặc sườn xám, cậu không thể thay bằng váy cưới”.
Hứa Diệp: “Em nghĩ…”
Hứa Diệp lên tiếng, những người khác lập tức thống nhất: “Không được nói.”
Hứa Diệp: “…”
Từ khi gia nhập ban nhạc, Hứa Diệp đã tự học viết nhạc và sắp xếp âm nhạc trong một thời gian, sau khi đọc cuốn sách biên khúc, cậu đã viết một bài hát gây chấn động cả ban nhạc trong hầm trú ẩn.
Hứa Diệp đã tự chơi bass trong một thời gian dài, thường bộc lộ tật xấu không theo đoàn thể của mình với nhóm, chẳng hạn như viết bài hát.
Đại Pháo: “Bài này… Không cần ghi-ta phải không?”
Lý Chấn: “Trống đâu, hình như nghe được hai nhịp à, cậu để phần trống của anh Chấn đây đâu rồi hả?”
Lục Duyên: “Tôi thấy chắc không cần tôi làm ca sĩ chính nữa, cậu giỏi hơn tay bass trước đây trong ban nhạc chúng tôi, cậu ta viết còn thêm nhiều nhất hai đoạn solo, cậu thì mẹ nó muốn độc tấu luôn.”
Mấy người trong phòng tập tranh cãi rất lâu.
Lục Duyên giành luôn chỗ Lý Chấn, ngồi sau bộ trống Jazz, dựa vào tường, trên tay xoay một cái dùi trống, cuối cùng nói: “Tôi có ý tưởng này, chúng ta bắt đầu từ nội dung đi.”
Nội dung khác nhau thể hiện cảm xúc khác nhau.
Phong cách ban đầu của bài hát này là nhẹ nhàng, như một lời thì thầm với thế giới.
Lý Chấn suy nghĩ một chút: “Nhìn từ trong ra ngoài, tôi hiểu ý cậu rồi.
Được, chúng ta cứ sửa như vậy đi.”
Lục Duyên tình cờ gặp Nam Hà Tam ở hành lang phòng tập.
Người đàn ông mặc bộ quần áo cũ đã giặt đến mức trắng bệch, ngồi trên bệ cửa sổ cuối lối đi hút thuốc, cửa sổ đang mở, gió từ bên ngoài lùa vào thổi mạnh quần áo của anh ta, vẽ ra thân hình gầy guộc, tóc cũng bị gió thổi lộn xộn.
Nghe thấy tiếng bước chân, anh chậm rãi ngẩng đầu, bởi vì hai mắt bị tóc che khuất, hơi nheo mắt nhìn Lục Duyên trong chốc lát mới nói: “Lão Thất?”
Lục Duyên gọi anh: “Anh Tam.”
Nam Hà Tam không ngạc nhiên lắm: “Cậu cũng ở đây à, trong danh sách không thấy tên.”
Lục Duyên: “Sửa tên rồi.”
Nam Hà Tam không hỏi nữa.
Im lặng một lúc.
Nam Hà Tam thản nhiên ấn điếu thuốc xuống bên cạnh, rũ mắt, ánh mắt dừng trên cổ tay hắn: “Nếu tôi đoán không lầm, bây giờ chắc cậu là ca sĩ nhỉ?”
Lục Duyên không nói gì thu tay về: “Sao anh biết?”
Nam Hà Tam: “Tôi ở Tễ Châu nhiều năm như vậy, muốn biết gì cũng không khó.”
Lục Duyên: “Cũng đúng.
Anh bây giờ ở Storm Band sao?”
Nam Hà Tam đáp.
“Ban nhạc trước…”
“Đã sớm giải tán rồi, lão Ngũ ra ngoài làm công, lão Lục chuyển nhà đi huyện thành.” Nam Hà Tam lại nói, “Nếu có thể đi ra, ai lại muốn ở lại Tễ Châu chứ.”
Cửa phòng diễn tập bên cạnh mở ra, một đồng đội gọi anh lại, Nam Hà Tam nhảy khỏi bệ cửa sổ, để lại cho hắn một bóng lưng, vẫy tay nói: “Đừng tán gẫu nữa, thi đấu gặp lại.”
Lục Duyên thở ra, hắn quay trở lại phòng tập và tiếp tục sửa lời.
Bọn họ sửa suốt đêm, sau đó là các buổi diễn tập khẩn cấp cả ngày lẫn đêm.
Các giám khảo sẽ đến phòng tập để hướng dẫn, những giám khảo này cũng là nhạc sĩ, ý kiến họ đưa ra làm nảy sinh nhiều ý tưởng, tự do lần mò được lợi không ít.
Đặc biệt là về kỹ năng ca hát của Lục Duyên, hắn đã chơi ghi-ta bảy năm, chuyển qua ca hát phải tự mình mò mẫm, lên mạng tìm kỹ xảo luyện tập.
Trở lại ký túc xá vào đêm trước khi biểu diễn, Lục Duyên nằm trên giường không ngủ được, có thể gần đây tốc độ quá nhanh, có thể căng thẳng, trong lúc tổng duyệt buổi tối phát hiện sân khấu lớn cỡ nào, lớn hơn nhiều so với sân khấu concert 4 năm trước kia, mặc dù ghế dưới sân khấu trống không, ánh đèn chiếu từ bốn phương tám hướng làm mê hoặc mắt người.
Lục Duyên lăn qua lộn lại, mở mắt.
Các thiết bị điện tử đều bị tổ chương trình lấy đi, nhưng máy ghi âm chưa bị tịch thu.
Điều kiện ký túc xá ở mức trung bình.
Giường tầng.
Lý Chấn ngủ giường dưới, khịt mũi.
Lục Duyên lấy máy ghi âm từ dưới gối ra, cắm tai nghe, một lúc lâu khi âm thanh vụn vặt qua đi, bàn phím vang lên, sau đó giây phút khi Lục Duyên ngủ thiếp đi, âm thanh bàn phím dừng lại, và thứ phát ra là: “Anh thích Lục Duyên.”
《 Để tôi nói cho bạn nghe 》:《让我告诉你》。
- -----oOo------.