Ngôi Sao Bảy Cánh


Thế này mẹ nó chẳng lẽ không phạm quy sao?!
Edit: Mean
Nhân viên quầy lễ tân ngáp dài, tỏ ra không mấy hứng thú đến đội vừa mới bắt đầu bước vào đã la hét.

Cho đến năm phút sau, anh ta quay sang lấy nước.

Vài nhân viên vây quanh máy lọc nước đặt cược: “Đội này có thể trụ được bao lâu?”
“Tôi đoán không quá hai mươi phút,” Một nhân viên khác nói, lắng nghe tiếng hét bên trong.

Nhưng khi anh ta ngồi lại trước màn hình lần nữa, nhóm người vừa rồi la hét điên cuồng trong căn phòng đầu tiên đã biến mất.

Cầm chuột, phóng to màn hình giám sát phòng hai, ngờ vực phát hiện căn phòng thứ hai cũng trống không: “Không thể…”
Người đâu!
Lúc này chỉ mới mấy phút.

Nhân viên suýt chút nữa cho rằng mình vừa rồi uống trà một tiếng đồng hồ.

Cuối cùng nhân viên nhìn thấy bóng dáng của bọn họ trong căn phòng thứ ba, hai người dẫn đầu mắt không nháy, mặt không đổi sắc.

Hứa Diệp một bên thét chói tai một bên bị Lục Duyên kéo vào phòng thứ ba.

Cậu thật sự chân mềm, cho dù vượt qua cấp độ nhanh đi chăng nữa, vẫn không thể chịu được k1ch thích liên tục, vài phút đã không theo kịp tốc độ của bọn họ.

Hứa Diệp nằm thẳng trên mặt đất, lúc bị kéo vào cửa, cửa phòng đóng sầm lại, sau cánh cửa một đôi mắt đẫm máu nhìn chằm chằm vào cậu: “A a a a a!”
Tiêu Hành vừa tìm ra manh mối liền nói: “Ồn.”
Lục Duyên ngồi xổm bên cạnh Hứa Diệp, cúi xuống bắt gặp ánh mắt kinh hãi của cậu, hắn đưa tay chặn miệng: “Bây giờ không được ồn ào nữa.”
Hứa Diệp: “…”
Lục Duyên chưa bao giờ sợ hãi mấy cái này, thậm chí khi thi thể từ trên cao rơi xuống, chỉ thở dài: “Đi thôi, nhìn thật ghê đó.”
Tiêu Hành còn hơn thế.

Lúc trước bọn Trạch Tráng Chí thích kéo anh đi xem phim ma, Trạch Tráng Chí quấn chăn chỉ để lộ một đôi mắt, khi đến chỗ k1ch thích liền vươn tay kéo anh: “Lão đại, anh thấy không, thấy nó không?”
Tiêu Hành: “Thấy.”
Tiêu Hành nói thêm, “Tôi còn thấy đôi giày thể thao lộ ra dưới lớp quần áo của ma nữ.”
Trạch Tráng Chí: “…”
Tiêu Hành: “Bối cảnh năm 2008?”
“Đúng, đúng, sao vậy.”
Tiêu Hành: “Năm 2008 mô hình Apple mới ra mắt?”
Ttrong vòng mười phút, Tiêu Hành chỉ ra rất nhiều lỗi trong bộ phim, bọn Trạch Tráng Chí chỉ cảm thấy bộ phim ma này đã mất đi tôn nghiêm của nó.

Từ cửa thứ ba, manh mối bắt đầu nhiều hơn, sau khi Lục Duyên buông Hứa Diệp ra, hắn cầm đèn đi tới chỗ Tiêu Hành: “Vừa rồi em nói tờ giấy kia chắc chắn có vấn đề, trong hai cái này chỉ có một cái là manh mối thực sự.”
Tiêu Hành nhìn thoáng qua.


Bỏ cái bên trái.

Lục Duyên: “Em còn chưa có xem.”
Tiêu Hành: “Không cần nhìn, cái kia vô dụng.”
Mật thất này có chủ đề cổ xưa, trang trí theo phong cách rất niên đại, giờ họ đang ở trong một phòng ngủ hình chữ nhật, trên giường có một bộ váy cưới màu đỏ, những ngọn nến phiêu diêu bên cạnh giường.

Lục Duyên tuy rằng không sợ ma, nhưng chưa từng có cơ hội trổ tài, chờ đợi thật sự rất nhàm chán: “Được, vậy em xem bài thơ này.”
Tiêu Hành khắc sâu ấn tượng khả năng tiếng Anh plastic của hắn: “Em được không?”
“…” Lục Duyên nói, “Đường · Dương Sư Đạo 《 Sơ tiêu khán hôn 》*, anh có hiểu lầm gì với em không?”
Tiêu Hành có chút ngạc nhiên liếc hắn một cái.

Lục Duyên: “Mặc dù chỗ Tễ Châu rất nát, chất lượng giảng dạy chẳng ra gì, năm đó ông đây thi môn ngữ văn đứng hạng nhất thành phố, bài luận đạt điểm max, còn được ghi vào sổ sách toàn trường.”
Tiếng Anh lại không được vậy, trước kia khi Lục Duyên chưa đến Tễ Châu, trường học của họ cũng không khá hơn là bao, chỗ nhỏ này cho đến sơ trung mới bắt đầu dạy ngoại ngữ, hồi đó vì muốn đậu đại học C bắt đầu mỗi ngày học thuộc từ đơn, làm câu hỏi ngữ pháp, tất cả đều dựa vào bài hát tiếng Anh để mở rộng vốn từ vựng.

Thí sinh nghệ thuật yêu cầu khác nhau về điểm văn hóa, lợi thế lớn nhất của Lục Duyên là ngữ văn tốt.

Còn lại thì không tốt lắm.

Về cơ bản toàn dựa vào ngữ văn kéo điểm số lên.

Năm đó điền nguyện vọng, nếu không phải chỉ dựa vào ngữ văn thì còn có thể liều một lần, có lẽ giáo viên chủ nhiệm lúc đó sẽ không nói mấy câu đại loại như “Cậu thì có vẻ khó đấy, không suy nghĩ lại sao”, mà là nói thẳng “Cậu căn bản không có khả năng”, khuyên hắn đừng có suy nghĩ viển vông.

Sau khi quen dần, bọn Lý Chấn nhận ra mình cứ vậy trông mất mặt quá, hơn nữa lại luôn bị hai tuyển thủ bên cạnh bạo kích, đành từ bỏ Hứa Diệp, lấy hết can đảm run rẩy đi theo tìm manh mối: “Tôi nghĩ cái ly này chắc chắn hữu ích, cậu xem nó đặt ở đâu.”
Đội trưởng Hắc Đào: “Thế mà lại ở trong bình hoa, có ẩn ý.”
Lục Duyên cầm đèn quay đầu nhìn một cái: “Đừng nghĩ nữa, cái ly kia tôi lấy từ trên bàn ném vào, vô dụng.”
Đội trưởng Hắc Đào: “…”
Lục Duyên cầm đồng hồ trên tay, mặc dù đội của họ vượt qua cấp độ rất nhanh, nhưng ước tính bọn học sinh vẫn đứng đầu bảng xếp hạng.

Lục Duyên chậm rãi quét qua vài đồng đội không đáng tin cậy tới cho đủ nhân số, thỉnh thoảng làm rối loạn tình huống.

Tình hình hiện tại của bọn họ quả thực là hai ăn sáu trong “Sáu kiếm khách”.

Hoàn toàn không có ưu thế nào cả.

Cách kỷ lục đội chiến thắng trước đó thiết lập còn chưa đầy ba phút nữa, bọn họ vẫn đang trong phòng cuối cùng.

“Còn thiếu một manh mối.”
Khi thi thể do người sống đóng vai bật ra khỏi quan tài theo đúng cốt truyện, mọi người mới bình tĩnh trở lại bắt đầu mạnh mẽ hành động.

“Chúng ta cùng nhau tìm!”
“Đúng vậy, tìm được là có thể ra ngoài rồi.”

“Hứa Diệp lên tinh thần đi!”
Chỉ có Lục Duyên cầm đèn ngồi xổm bên cạnh quan tài nhìn chằm chằm người thật lâu.

NPC kia bị hắn nhìn có hơi hoảng.

Một lúc lâu sau, Lục Duyên nói: “Đừng tìm nữa, còn có một cách nhanh hơn.

Đúng rồi, luật chơi có nói không được công kích NPC không?”
Không chờ NPC phản ứng lại, giây tiếp theo, Lục Duyên đã chiếu đèn vào trong quan tài.

Lục Duyên quen làm loại chuyện này, hoàn toàn không cảm thấy có gì không ổn, đưa đèn trong tay về phía trước, dán sát vào khuôn mặt dữ tợn của thi thể, tư thế này vừa lúc chặn tầm nhìn camera giám sát: “Nói, manh mối ở đâu? “
Thi thể: “…”
Nhiều năm làm thi thể như vậy, đây là lần đầu tiên anh ta gặp phải loại người chơi thế này.

Thế này mẹ nó chẳng lẽ không phạm quy sao?!
Nhân viên chỉ thấy bóng lưng người đàn ông tóc dài ngồi xổm trong quan tài trên màn hình, sau mười giây, người đàn ông tóc dài lại từ trong quan tài đi ra.

Trò chơi kết thúc.

Tổng cộng mất ba mươi lăm phút.

Đối với một lượng tiếp xúc ít ỏi, thậm chí vô lý, bọn họ thực sự đã chơi lại dự án ma quái này.

Khoảnh khắc ghi tên mình lên bảng thành tích, bàn tay của Hứa Diệp, người có phông chữ bình thường nhất trong ban nhạc, còn không ngừng run rẩy.

Lý Chấn lo lắng: “Ban nhạc chúng ta còn ai có thể viết không?”
Lục Duyên: “Tôi thử?”
Lý Chấn: “Né ra, cậu càng không được, người nhà cậu có thể thử xem.”
Tiêu Hành vừa đeo đồng hồ, vừa mặc áo khoác vào hỏi: “Thử cái gì?”
“Viết quảng cáo,” Lục Duyên đưa đoạn quảng cáo rút gọn đã gõ trước trên điện thoại, “Chính là cái này.”
Tiêu Hành nhận lấy, hai người vừa lúc đối mặt nhau, anh cúi đầu ra hiệu Lục Duyên giúp anh cài nút áo khoác: “Cài giúp anh.”
Vị trí bảng xếp hạng còn cao hơn Lục Duyên một đoạn.

Tiêu Hành viết lên theo nội dung bản note: Ban nhạc Vent.

Từ “Ban” viết đến nét cuối cùng, tay Lục Duyên vừa lúc đặt trên chiếc nút cuối.

( Ban nhạc Vent: Vent乐队。Tiếng Trung vị trí chữ ngược lại với tiếng Việt)
Tiêu Hành viết tiếp dòng chữ “Đĩa đơn mới”.


Tay Lục Duyên chậm rãi bò lên.

Chờ nút được cài xong, Tiêu Hành vừa vặn viết xong chữ cuối cùng: Phát hành Viên đạn bạc.

Nét chữ của Tiêu Hành cũng rất nguệch ngoạc, nhưng rõ ràng không cùng đẳng cấp.

Lục Duyên xem xét kỹ lưỡng, cảm thấy từ này có vẻ độc đáo, trong lúc không ai để ý, bàn tay trên cổ áo Tiêu Hành siết chặt, trực tiếp tiến đến, hôn một cái.

Cái miệng này trực tiếp đập vào cằm Tiêu Hành.

“Biểu diễn không tồi,” Lục Duyên lùi lại phía sau, “Phần thưởng cho anh.”
Tiêu Hành đưa tay chống bên cạnh đầu hắn: “Anh phải cảm ơn em ha.”
“Khách khí rồi.”
Tiêu Hành cúi đầu, chưa đã thèm nói: “Nhưng có phải có lệ quá không.”
Có lệ là một chút.

Nhưng trường hợp này không đúng.

Lục Duyên cuối cùng đẩy anh một cái: “Chờ về rồi nói.”
Tiêu Hành lúc này mới buông tha hắn: “Được, anh đi toilet.”
Chờ Lục Duyên buông tay, cúi người từ bên cạnh chuồn ra, Lý Chấn hét lên: “Có nước không, Hứa Diệp còn đang run.”
Lục Duyên cầm bình nước đưa qua: “Lá gan nhỏ vậy?”
Hứa Diệp: “Cảm, cảm ơn.”
Đứa nhỏ phát run rất nặng, Lục Duyên nói: “Phải nói sớm chứ, để còn chọn người khác.”
Đội trưởng Hắc Đào có cảm giác nguy cơ: “Cậu tính thay ai?”
“Chuột Túi.” Lục Duyên có chút tiếc nuối nói.

“Vốn dĩ muốn gọi hai người cùng tới.”
Đội trưởng Hắc Đào kinh ngạc với đầu óc tư duy của người này: “Cậu lừa tôi không nói, còn muốn gạt đồng đội của tôi?!”
Lục: “Binh bất yếm trá.”
( Binh bất yếm trá: dụng binh không ngại lừa dối)
Tôi đệch mẹ cậu chứ binh bất yếm trá.

Lục Duyên lại nói: “Xã hội này chính là như vậy đấy, hơn nữa Chuột Túi đến không phải anh cũng có thêm bạn sao?”
Đội trưởng Hắc Đào suýt nữa ngửa cổ th0 doc: “… Lục Duyên, nói nhiều như vậy, có dám đánh một trận không?”
Lục Duyên nói thẳng: “Không dám.”
Thấy căng thẳng phát triển không tốt, Lý Chấn nhanh chóng bắt chuyện nói: “Đúng rồi lão Lục, lúc tôi đến hình như nhìn thấy quảng cáo ban nhạc chúng ta treo ở cửa, poster rất lớn.


Đại Pháo: “Còn quảng cáo cho ban nhạc chúng ta?”
Lý Chấn: “Đúng, còn có nhiều siêu thị nữa.”
Lục Duyên chậc một tiếng nói: “Lúc ký hợp đồng không đọc điều khoản sao? Không sợ tôi bán mọi người à?”
Đại Pháo là người mà Lục Duyên đưa cho bọn họ cái gì cũng nguyện ý ký tên, dù sao cậu cũng không hiểu mấy thứ đó.

Hứa Diệp xem xong liền nhớ rõ không có điều khoản bá vương nào, cho nên phần còn lại không để ý đến.

Lý Chấn cũng không nhìn kỹ, sờ sờ mũi nói: “Ai bảo không nói, tôi tin tưởng cậu mà.”
Không còn chỗ trống khác, Lục Duyên chỉ có thể tìm bậc thang ngồi xuống: “Được rồi, tóm lại tôi đã nói chuyện con đường quảng bá của ban nhạc chúng ta.”
“Con đường quảng bá nào?” Lý Chấn hỏi.


Lục Duyên: “Sau này mỗi khi có thông tin phát hành mới, đều sẽ được treo ở cửa hàng một tuần.”
Tin tức này vừa ra, mọi người kinh ngạc thốt lên.

Thật ra mấy lần phát ngôn trước Lục Duyên đã nói chuyện xong.

Lúc đó, Lục Duyên ngồi một mình đối diện chủ siêu thị, câu đầu tiên hắn nói là: “Tôi sẽ không nói chuyện giá cả với anh.”
Câu báo giá của chủ siêu thị mắc kẹt trong cổ họng.

Nhà ăn người đến người đi.

Đây là lần đầu tiên chủ siêu thị gặp phải trường hợp như vậy, liền ngồi thẳng người hỏi: “Không nói về giá thì nói cái gì?
Lục Duyên: “Chúng ta nói chuyện khác.”
Quả thật không có bàn về giá cả, cuộc chiến liều mạng dành điều khoản đều là nội dung tuyên truyền, lúc ấy vừa rút lui khỏi cuộc thi, mọi người trong ban nhạc, bao gồm cả Tiêu Hành, đều nghĩ phát ngộn thì chỉ đơn giản là phát ngôn mà thôi.

Lấy tiền chụp ảnh, xong việc.

Hiển nhiên Lục Duyên không nghĩ như vậy.

Nói cách khác, ngay cả khi không có Đường Kiến Đông, hắn cũng đã bắt đầu lên kế hoạch cho ban nhạc sau khi rút lui khỏi cuộc thi.

Chuỗi siêu thị có rất nhiều khách hàng, mặc dù không tốt như quảng cáo chính thức, nhưng không nên đánh giá thấp tầm ảnh hưởng của nó ở Hạ Thành.

Bọn họ nói chuyện hơi lớn.

Tiêu Hành rửa tay xong trở về, đứng trên hành lang trả lời vài tin nhắn WeChat, vừa lúc nghe thấy ba chữ “Treo một tuần”.

Đang định đi vào, phát hiện một người đàn ông hành tung quỷ dị nhìn qua khe cửa, mũ ép rất thấp.

Tiêu Hành đứng trên hành lang, nhìn thêm vài lần.

Người đàn ông toàn thân che kín mít, giống như một kẻ sống ngoài vòng pháp luật.

Tiêu Hành vốn dĩ muốn trực tiếp đi ngang qua, nhưng ánh mắt anh chạm phải chiếc tẩu thuốc trên tay người đàn ông, lại ngừng bước chân.

Anh thử thăm dò nói: “Đường tiên sinh?”
*Dương Sư Đạo (?~647), đại thần đầu nhà Đường, tự Cảnh Du
《 Sơ tiêu khán hôn 》
Lạc thành hoa chúc động, thích lý họa tân nga.

Ẩn phiến tu ứng quán, hàm tình sầu dĩ đa.

Khinh đề thấp hồng phấn, vi thê chuyển hoành ba.

Canh tiếu vu sơn khúc, không truyện mộ vũ quá.

- -----oOo------.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận