Hôm sau, Dụ Thu vẫn còn đau đầu, cậu là kiểu người bất ngờ đổ bệnh, bệnh đến nhanh nhưng lại chậm khỏi, không mất ba, năm ngày thì không khỏe lại được.
Cậu vừa nhấc điện thoại lên liền giật mình.
Cuộc gọi đến: 372: 31:45.
"......"
Tuyên Quân gửi rất nhiều tin nhắn thoại, đều hỏi cậu đã khỏe chưa, Dụ Thu hắng giọng đáp: "Anh khỏe rồi."
Không ngờ Tuyên Quân còn lo lắng hơn cả cậu, lải nhải hơn nửa ngày trời.
Đã rất lâu Dụ Thu không được hưởng thụ cái loại cảm giác có người quan tâm chăm sóc này rồi, cậu hơi ngạc nhiên nhưng tâm trạng tốt lên không ít.
Cùng lúc ấy, một tiêu đề lặng lẽ xuất hiện trên bảng hotsearch của Weibo: "Chàng trai hoàn mỹ Tuyên Quân (Hot)"
Dụ Thu đi làm muộn, ông chủ cũng không nói gì, chỉ dặn dò nếu lần sau còn tới trễ nữa thì sẽ bị trừ lương.
Nhân lúc ông chủ rời di, Chung Dục lén nhét một ổ bánh mì vào tay cậu, nhỏ giọng nói: "Chắc anh vẫn chưa ăn gì, ăn tạm cái này đi."
Dụ Thu sững sờ nhận lấy, hỏi: "Bao nhiêu tiền, tôi chuyển cho cậu."
"Không cần không cần," Chung Dục nói, "Anh mà còn khách sáo như vậy là tui giận đó nha."
Dụ Thu: "....!Được rồi."
Cậu chậm rãi nhai bánh mì, còn chưa ăn được một nửa, đã có khách đến mua cà phê.
Lúc Dụ Thu tính tiền, vô tình nhìn thấy màn hình khóa điện thoại của đối phương, ban đầu cậu còn tưởng bản thân nhìn nhầm, quét mã xong người kia bèn cất điện thoại đi, Dụ Thu mới dò hỏi một câu: "Màn hình khóa của bạn có phải...!Tuyên Quân không?"
Khách nữ sửng sốt, sau đó hai mắt bỗng chốc sáng rực lên mà nhìn chằm chằm cậu: "Anh cũng thích Tuyên Quân hả?"
"......"
"Tôi rất thích cậu ấy, cậu ấy hát siêu hay, anh có poster không? Chúng ta có thể trao đổi với nhau! Tôi có bản mới nhất ở đây, cơ mà cái cũ tui hổng có."
Dụ Thu có chút lúng túng: "Không phải...!Tôi chỉ thuận miệng hỏi thôi."
Cô gái hơi thất vọng, cầm cà phê rời đi.
Chung Dục nằm sấp trên quầy: "Anh cũng biết Tuyên Quân hả?"
"Cậu biết à?"
"Bây giờ ai mà không biết cậu ta chứ," Chung Dục tặc lưỡi: "Độ phủ sóng của mấy cuộc thi tuyển chọn idol ngày nay rất cao, cậu ta lại còn giành giải quán quân — Nhưng mà đúng là đẹp trai thiệt đó."
"......"
Dụ Thu thầm nói — Ồ, tôi biết mà.
Tuyên Quân trở về vào đầu tháng 11.
Bên ngoài trời đang mưa, trong quán cà phê mở một khúc nhạc piano nhẹ nhàng, mưa giăng khắp chốn, mây đen đổ dồn về phía chân trời.
Dụ Thu đóng cửa lại thì một cơn gió lạnh bất chợt thổi qua khiến cậu hắt xì một cái, cậu xoa xoa mũi.
Chung Dục hỏi: "Dụ Thu, anh vẫn chưa khỏi ốm à?"
"Gần hết rồi," Dụ Thu quay lại quầy, cúi đầu xử lý sổ sách, "Tôi bị ốm lâu khỏi lắm, qua vài ngày nữa là khỏi thôi."
Tiếng mở cửa vang lên, Chung Dục phụ trách tiếp khách, cậu chàng đặt chổi xuống: "Chào mừng quý khách, anh muốn uống gì ạ?"
Dụ Thu cũng không ngẩng đầu lên, tiếp tục tính toán sổ sách của mình.
Một bóng đen bất ngờ chắn trước mặt cậu, tiếp đó là chất giọng nói trầm thấp vang lên.
"Cho tôi một ly Latte, nhiều đường."
Dụ Thu chợt ngước mắt lên.
Người nọ đội mũ lưỡi trai, cười tủm tỉm nhìn cậu, ngón tay mảnh khảnh kéo khẩu trang xuống lộ ra gương mặt tinh xảo, Tuyên Quân đặt ngón trỏ lên môi, nhìn trái ngó phải, rồi hạ giọng nói: "Suỵt —"
Hắn lại đeo khẩu trang vào.
Dụ Thu order cho hắn xong, nhỏ giọng nói: "Sao em về mà không nói với anh một tiếng."
"Em có nói mà," Tuyên Quân nhìn chằm chằm cậu: "Anh không nhận được tin nhắn Wechat của em à?"
Dụ Thu nhìn Wechat mới phát hiện rất nhiều tin nhắn chưa đọc, cậu có hơi áy náy: "Anh không hay vào Wechat, xin lỗi..."
"Anh đã khỏi ốm chưa?"
Dụ Thu nhớ tới buổi tối hôm đó, có chút xấu hổ, khi cậu sốt giống như say rượu vậy, làm cái gì cũng chẳng nhớ, cậu ho khan một tiếng: "Đỡ nhiều rồi."
Trán chợt mát lạnh, Dụ Thu còn chưa kịp phản ứng.
Tuyên Quân giơ tay lên, mu bàn tay đặt trên trán của cậu, "Ừm, không bị sốt."
"......"
Cà phê nhanh chóng được pha xong, Dụ Thu nói: "Em ngồi ở đây uống hay mang về?"
"Dạ...." Tuyên Quân hỏi: "Chỗ này có vị trí nào tương đối kín đáo không, là nơi mà người bình thường không phát hiện ra ấy."
Ba mươi giây sau.
Tuyên Quân ngồi trong cái góc không có cửa sổ, bên phải còn bày dụng cụ lau chùi sàn nhà.
Hắn lặng lẽ nhìn một cái, tự hỏi tại sao một người tiếng tăm như mình lại phải ngồi ở cái góc nhỏ hẹp như vậy.
Hắn cũng không có ý định uống cà phê thật, mà cứ vậy chống cằm quan sát Dụ Thu.
Gần một tháng hắn chưa được gặp người này rồi.
Dụ Thu có vẻ gầy hơn một chút, nhưng vẫn rất ưa nhìn, một đường cong duyên dáng trải dài từ cằm tới cổ, cần cổ thon dài, Tuyên Quân không biết diễn tả như thế nào, chỉ cảm thấy giống như thiên nga.
Lúc này, đối phương cúi đầu xuống, lông mi thật dày, tựa như một chiếc quạt nhỏ.
Tuyên Quân chợt nhận ra vốn từ của bản thân thật hạn hẹp, cảm thấy hơi buồn cười.
Trong một tháng này, hắn chẳng có lúc nào được nghỉ ngơi tốt, tham gia cuộc thi quá mệt mỏi, bận rộn này kia, mỗi ngày ngủ không đủ năm tiếng, chỉ vừa mới kết thúc đã ngồi máy bay quay về ngay.
Hắn gối đầu lên tay, nhìn chằm chằm Dụ Thu, cảm thấy mấy ngày này mệt mỏi cũng đáng giá..