Ngôi Sao Tái Sinh

“Cô tính gọi phóng viên thật sao? Lớn chuyện đó!”

Lam Kim Ngọc quắc mắt nhìn Lý Kỳ: “Không phải gọi, là họ tự tới đó.”

Theo ánh mắt của cô, Lý Kỳ thấy có rất nhiều phóng viên đang tới thật, họ chen nhau lao đến trước cửa tòa án, may mà hai người vẫn còn ngồi trong xe nên tạm thời vẫn chưa bị phát hiện ra.

Nhìn thấy rất nhiều phóng viên, Lý Kỳ thật sự căng thẳng, anh lay lay cánh tay của Lam Kim Ngọc: “Cô muốn thừa dịp này để nổi tiếng sao? Nếu Phó tổng đến đây thì sao kết thúc được?”

“Nếu anh ta đến hả?" Lam Kim Ngọc suy nghĩ một hồi rồi nói: “Đến rồi mới tính đi! Mục đích hôm nay tôi đến đây thứ nhất là để ly hôn, thứ hai là muốn lợi dụng truyền thông, nói gì thì nói, Phó Bách Niên đến không đúng giờ là lỗi của anh ta.”

“Tiểu thư ơi, cô lợi hại thật đó, ly hôn mà cũng đầy khí phách như vậy, nếu đổi lại là người khác, là một nghệ sĩ, chẳng ai muốn phơi bày chuyện không hay của mình cho người khác biết hết, ai như cô, thiếu điều còn muốn bố cáo thiên hạ luôn.”

Lam Kim Ngọc nhún vai, tỏ vẻ chẳng quan tâm.

“Trên thế giới hầu như ngày nào cũng có người ly hôn, tại sao nghệ sĩ ly hôn thì phải giấu diếm không cho người khác biết, nghệ sĩ cũng là người, đây gọi là gì, chính là ‘không có gì là không thể nói’, tôi quang minh chính đại, họ muốn viết gì thì viết, chẳng lẽ lại đi viết ra một chuyện sai với thực tế hay sao?”

Lý Kỳ lắc đầu thở dài, nét mặt hơi buồn bã.

Trần Mỹ Mỹ này luôn gợi cho anh nhớ đến một người, nếu cô ấy còn sống, trong tình huống này chắc cũng sẽ xử lý như vậy.

“Trần Mỹ Mỹ, trước đây tôi không hiểu cô cho lắm, chỉ nghe toàn những lời đồn không hay, nhưng có vẻ như sự thật không phải vậy, tôi quyết định bỏ luôn thời hạn một tháng kia, từ nay tôi sẽ chính thức là quản lý riêng của cô.”

Lam Kim Ngọc ừ nhẹ, dường như đã biết sớm muộn gì cũng có ngày này.

Lý Kỳ ngạc nhiên: “Này! Cô không thể giả vờ bất ngờ để cho tôi vui sao, cô có biết có biết bao nhiêu nghệ sĩ trong Lam Đình muốn tôi làm quản lý cho họ không hả, nhưng tôi toàn từ chối không đó?”

“Tôi biết chứ!” Lam Kim Ngọc trả lời: “Nhưng anh từ chối họ là vì họ không đủ năng lực để anh thể hiện giá trị của mình, còn tôi, tôi là lựa chọn tốt nhất cho sự nghiệp của anh!”

Khi nói những lời này, Lam Kim Ngọc nhìn thẳng vào mắt Lý Kỳ, Lý Kỳ cảm nhận được, thời khắc này, ánh mắt này không khỏi khiến anh rùng mình, một ánh mắt quyết tâm bất chấp tất cả, một ánh mắt tự tin vào tương lai. Điều này làm cho anh nhớ đến người nghệ sĩ rất giỏi mà anh từng quản lý, nếu người đó có được quyết tâm mạnh mẽ như vậy, biết đâu giờ đã trở thành một đại minh tinh rồi.

Trong lúc hai người đang trò chuyện thì rất nhanh, phóng hiện đã phát hiện ra chiếc xe, họ ghé mắt qua cửa sổ để nhìn rõ người ngồi bên trong.

Lam Kim Ngọc nhìn màn hình điện thoại, nói với Lý Kỳ: “Đến giờ rồi mà Phó Bách Niên vẫn chưa đến! Đi thôi, chúng ta xuống xe.”

Cô của trước kia luôn dửng dưng như vậy, không tranh không đoạt, nhưng đổi lại thì sao, những gì của cô, người khác luôn tơ tưởng.

Cô bây giờ... sẽ thâm độc như một ác ma.

Trong nháy mắt bước xuống xe, Lam Kim Ngọc thẩm nhủ: Lam Kim Ngọc, đây là Phó Bách Niên nợ mày, nên không cần phải áy náy, mày muốn làm gì thì làm đi, từ nay về sau, giữa hai người không còn nợ nần gì nhau nữa.

Đèn flash không ngừng chớp trước mặt cô, cô đưa tay che mắt, đứng ở trước cửa tòa án.

“Mọi người trật tự chút đi, Mỹ Mỹ muốn nói vài lời!”

Sau câu nói lớn của Lý Kỳ, tất cả máy thu âm đều dồn về trước mặt Lam Kim Ngọc.

“Chào mọi người, hôm nay tôi đến đây là để ly hôn với Phó Bách Niên, trước đây bị bỏ rơi trong lễ cưới, tôi thật sự rất đau lòng, tôi cứ nghĩ rằng vì anh ấy yêu tôi nên mới đồng ý kết hôn, ngờ đâu... người anh ấy yêu lại là một người con gái khác, tôi yêu anh ấy, nên dù anh ấy có tổn thương tôi, tôi cũng chọn tha thứ cho anh ấy!”

Lam Kim Ngọc vừa nói vừa đau thương lau nước mắt, tất cả đều lọt vào ống kính của phóng viên.

Lý Kỳ đứng ở gần đó nhìn cô, hai mắt trợn tròn, ai nói Trần Mỹ Mỹ không biết diễn vậy, mấy người này chắc mù cả rồi! Màn kịch của cô ấy vô cùng cảm động, chạm đến lòng người, quả là đáng sợ, nếu anh không nắm rõ sự tình trước đó, chắc giờ cũng đang bị cô lừa.

Lam Kim Ngọc nhìn lướt qua nhóm phóng viên, thấy một phóng viên nữ đang rơm rớm nước mắt thì tiếp tục nói: “Ai cũng biết tha thứ là một chuyện không hề dễ dàng, nhưng tôi tin thời gian sẽ xóa mờ mọi thứ, cho nên hôm nay tôi quyết định đến đây là để ly hôn với anh ấy, có lẽ tôi không nên trách anh ấy đã yêu người khác nhưng vẫn đồng ý kết hôn với tôi, có điều, tôi vẫn không thắng được cảm xúc của mình, nên thôi, cứ vậy đi! Mong mọi người tiếp thêm sức mạnh ho tôi, tôi muốn chờ anh ấy đến.”

Những lời nói như rút ruột rút gan của cô khiến không ít phóng viên đỏ mắt.

Lý Kỳ nháy mắt ra hiệu cho cô, ý bảo cô chú ý một chút.

Dù sao cô cũng là nghệ sĩ đã ký hợp đồng với công ty giải trí Lam Đình, đắc tội với ông chủ cũng chẳng hay ho gì, sự nghiệp sau này của cô có thể sẽ gian nan.

Lam Kim Ngọc giống như sợ chuyện chưa đủ lớn, sau khi dùng khăn giấy lau nước mắt, cô lại cười tự giễu: “Trước đây tôi đã bị bỏ rơi một lần, không biết bây giờ Phó tổng có cho tôi leo cây thêm lần nữa không?”

Không khí xung quanh bỗng thoải mái hơn nhiều, có phóng viên cười hỏi: “Trần Mỹ Mỹ, hình như cô hẹn Phó tổng là buổi sáng, nhưng giờ đã gần giữa trưa, vậy mà Phó tổng vẫn chưa đến, có khi nào Phó tổng đổi ý rồi không?”

“Vậy chúng ta chờ thêm một lát đi! Nếu mười hai giờ mà anh ấy vẫn không đến thì tôi sẽ đơn phương ly hôn.”

Gương mặt kiên quyết của cô gái này khiến cho đám phóng viên giật mình, ngay sau đó, có người bắt đầu hỏi: “Trần Mỹ Mỹ, ai cũng nói cô yêu Phó tổng sâu đậm, vậy cho hỏi việc ly hôn lần này có phải mục đích của cô là để truyền thông đúng không? Trước đây không ai biết hai người đã kết hôn, cho nên, chúng tôi chúng tôi cho rằng chuyện kết hôn cũng là giả?”

Lam Kim Ngọc thầm cười lạnh, cô còn muốn nói thêm gì đó thì thoáng nhìn thấy chiếc Land Rover màu đen ở ngã tư trước mặt, cô bỗng lau vội mấy giọt nước mắt, nói với nhóm phóng viên nói: “Phó tổng đến rồi, tuy muộn nhưng anh ấy cũng đã không cho tôi leo cây, vậy là anh ấy muốn ly hôn với tôi thật rồi.”

Gương mặt Phó Bách Niên trầm xuống, anh bước nhanh tới đẩy Lý Kỳ ra, rồi đứng ngay bên cạnh Lam Kim Ngọc.

Trước mắt bao người, anh nắm đột nhiên nắm chặt tay cô, Lam Kim Ngọc bất ngờ, toàn thân cứng đờ không phản ứng, cứ để mặc anh nắm tay mà không hề đẩy ra, cô cứ ngây người nhìn người đàn ông hành động bất thường này.

Người dịch: Đan Đan (Ớt’s team)


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui