Edit: Tamgui
Beta: Nguyệt Nguyệt
Mèo là Lục Việt Minh mua, phòng ở hiện tại cũng là anh mua
Căn hộ đắt tiền này là anh tự trang trí, Du Duyệt đến thấy nó vẫn còn chưa sửa nhưng sau đó Lục Việt Minh đã thuê thợ về làm.
Ở chung cư này anh có hai căn hộ, một căn dành cho Du Duyệt ở, một căn ở tầng cao nhất được làm theo thiết kế của kiến trúc sư nổi tiếng.
Anh tính là sau khi ly hôn sẽ cho cô căn hộ kia, nhưng Du Duyệt không thích ở cao như vậy nên đã tự nguyện đổi lấy căn này.
Cửa vừa mở làm sáng đèn, Bạch Tuyết chạy tới, “Meo” ba con mèo nhỏ cứ thế chạy ra, cọ cọ vào chân Du Duyệt, sau đó chạy lại Lục Việt Minh.
Hôm nay tâm trạng anh không tệ, cúi người bế Bạch Tuyết lên, ôm nó trong tay nhẹ nhàng vuốt ve.
Bạch Tuyết là một con mèo mẹ nhỏ, Du Duyệt ngày thường rất muốn cưng chiều nó, nhưng giờ tiểu bảo bối lại nhào vào lòng người khác, cô đành phải ôm lấy Bình An.
Kim Quý thỉnh thoảng dính người còn đa số thời gian nó đều vốn hờ hững, nó là con mèo giống mèo nhất trong ba anh em mèo.
Bạch Tuyết và Bình An có khí thế của chó, chắc là do lúc ở cùng Lục Việt Minh tại Lục gia hai con này đã được nuôi cùng với chó.
Du Duyệt đưa anh vào phòng khách, cô bỏ con mèo xuống và đi mở tủ lạnh lấy nước uống, cách phòng khách không xa, cô lên tiếng hỏi: “Anh muốn uống gì?” Cô nhìn tủ lạnh một lượt, “Có Coca, trà chanh, sữa bò, còn có nước khoáng.”
“Nước khoáng.”
Anh không uống được rượu, Du Duyệt cầm một chai nước khoáng và một lon trà chanh đi ra, Lục Việt Minh cầm lấy và đặt trên bàn, trong tay còn cầm điếu thuốc: “Trong nhà không có gạt tàn thuốc hay sao?”
Cô là người như thế nào mà lại có gạt tàn thuốc? Cô không hề hút thuốc, Du Duyệt lấy tạm cái bát hoa sen không dùng đến đưa cho anh, Lục Việt Minh ấn dập đầu mẩu thuốc lá, mở nắp chai nước uống liền hai ngụm.
Tính ra đã lâu không được gặp ba ba, ba con mèo nhỏ vây quanh, cọ cọ mạnh vào người Lục Việt Minh mà không hề chê mùi thuốc lá trên người anh.
Lục Việt Minh vẫn ôm Bạch Tuyết, mắt nhìn vào đầu nó, bình tĩnh hỏi: “Tối nay em đến Thành điện ảnh ăn cơm?”
Du Duyệt uống trà chanh, ngồi ở sô pha đơn bên cạnh, nghe vậy ngạc nhiên nhìn anh: “Tôi có việc ở đoàn của đàn chị, công việc hoàn thành thuận lợi mọi người cùng nhau ăn một bữa cơm, hôm nay anh cũng qua đó ăn cơm à?”
Điện ảnh Thành là sản nghiệp nhà anh, khách sạn tối nay các cô ăn cơm cũng vậy.
“Tôi tìm Lê Sâm nói chuyện.” Lục Việt Minh dừng một chút, hỏi, “Các em ăn cơm với ai vậy?”
Hóa ra là anh đã nhìn thấy
“Ai cũng biết Giang Lĩnh là diễn viên mới được đào tạo gần đây của công ty giải trí Thịnh Thế” Du Duyệt đánh rơi giày, cô không hiểu tại sao mình lại phải nói rõ chuyện này với chồng cũ, uống một ngụm trà chanh rồi tiếp tục nói: “Anh chắc cũng đã biết, bà nội anh có họ với Giang Lĩnh, hai người là họ hàng xa.”
Lục Việt Minh hơi nhắm mắt, giống như đang nghiêm túc nhớ lại, lát sau gật đầu: “Hình như là, gốc của nhà họ Lý ở thành phố B, không thể biết em, sao em lại có thể ăn cơm cùng cậu ta?”
“San San nói cậu ta là fan của tôi, tôi đến đội có việc tiện tay ký tặng, hơn nữa cũng vừa lúc đi ăn cơm mà ăn ta rất muốn đi cùng nên có mời cậu ta luôn.”
“Fans?” Anh nghi ngờ, nhìn cô đang ngồi lắc lư chân ở sô pha: “Tuổi cậu ta không lớn chứ?”
“Vừa tròn 18.” Cô thuận miệng nói thêm: “Kém anh 10 tuổi.”
“Em lại chê tôi già?”
“Anh không già.” Du Duyệt vội vàng giải thích: “Chỉ là thuận miệng nói vậy, anh sao mà già được, anh không phải mới 28 tuổi sao?”
Lục Việt Minh không nói gì, trầm ngâm một lát: “Em thích như vậy?”
“Hả?” Du Duyệt quay sang.
Lúc này Lục Việt Minh mới nhìn thẳng vào mặt cô, vẻ mặt anh nghiêm túc giống như người ngồi trước mắt không phải là Du Duyệt mà đối tác của hạng mục hàng chục tỷ liên quan đến mấy trăm ngàn công ăn việc làm vậy.
Du Duyệt vội ngồi lại ngay ngắn: “Sao vậy? Sao anh lại nhìn tôi như vậy?”
Lục Việt Minh trầm giọng nói: “Cậu ta là người không thích hợp.” Giọng nói của anh có vẻ kết luận, khẳng định và rất chân thật đáng tin, giống như anh là tiền bối mà trước đó đã phân tích chu toàn tính khả thi rồi.
“Tại sao cậu ta phải thích hợp với tôi?” Du Duyệt không thể hiểu được: “Có phải anh đang hiểu lầm gì không?”
“Không thì sao Vương San San lại giới thiệu hai người với nhau?”
“Giang Lĩnh tìm cô ấy muốn xin chữ ký của tôi, cô ấy không ứng phó nổi nên mới gọi điện cho tôi, tôi nhàn rỗi không có việc gì thì qua công ty, tiện thể gặp fans một chút, chứ không anh nghĩ vì cái gì?”
“Cậu ta vẫn luôn lén lút nhìn em.” Lục Việt Minh ngắt lời
Du Duyệt nghẹn lời: “Anh gặp thần tượng của mình mà không muốn nhìn trộm sao?”
“Tôi không có hâm mộ ai cả.”
“…Được, cứ cho là xem mắt đi? Chúng ta ly hôn rồi, giờ tôi đi xem mặt thì có quan hệ gì với anh?”
“Không có quan hệ gì.” anh lại cúi mặt xuống, giọng nói không còn cảm xúc: “Tôi chỉ là cảm thấy hắn không thích hợp với em.”
Anh thật khôi hài.
Ngay chính cô cũng không biết mình phù hợp với tuýp người đàn ông như thế nào, anh cùng cô chăn gối hai năm thì dường như biết rõ cô như trong lòng bàn tay.
Du Duyệt hơi tức giận, nhưng sợ sẽ cãi nhau với anh, lời nói trong miệng mãi không nói ra được sau lại biến thành hơi giận dỗi: “Không cần anh phải lo.” Cô định để giọng lạnh lẽo cứng rắn một chút nhưng nhìn thấy Lục Việt Minh nghiêm túc như vậy lại tự nhiên mềm giọng, không được tự nhiên.
Lục Việt Minh vẫn giữ vẻ mặt bình thường, giọng nói bình tĩnh: “Tôi không phải là muốn quản lý em, chỉ là hy vọng em có thể biết mình muốn gì, vội vàng kết hôn rồi ly hôn, một lần là đủ rồi, người đàn ông khác chưa chắc đã dễ nói chuyện như tôi, nếu như gặp phải người tính cách cực đoan thì phải làm thế nào? Nếu gặp phải người lừa tình lừa tiền thì sao em có thể lại chịu đựng thêm lần nữa?”
Lại?
Du Duyệt nhướn lông mày: “Tôi bị anh lừa tình lừa tiền khi nào?”
Lục Việt Minh thản nhiên nhìn cô, ý tứ kia rất rõ ràng, dù sao không phải anh.
Du Duyệt tổng cộng quen với 2 người đàn ông, không phải anh thì là ai?
Vậy là anh đã hiểu nhầm Liên Phỉ, Du Duyệt bỗng như quả bóng xì hơi, ngọn lửa trong lòng không còn lại chút nào.
“Ai nói với anh tôi bị lừa tiền lừa tình?” Du Duyệt dở khóc dở cười, “Anh ta cùng lắm là lừa gạt tình cảm của tôi, khi đó chúng tôi đang học cấp 3, nhưng rất thuần khiết, chưa từng hôn nhau, cùng lắm là nắm tay, nhà Liên Phỉ tuy không giàu có nhưng cũng không đến nỗi dùng nhan sắc đổi lấy tiền tài.”
“Sao anh lại nghĩ tôi bị người ta lừa tiền lừa tình?” Cô thấy rất khó hiểu, buồn bực nhìn anh.
“Anh ta đã lừa gạt tình cảm của em như thế nào?” Lục Việt Minh hỏi.
“Thì..
lúc chúng ta quen nhau anh lại thích một bạn khác, tình cảm thay đổi rồi, cũng không tính là lừa dối, thời điểm anh theo đuổi tôi còn rất nghiêm túc.”
Lục Việt Minh suy nghĩ gì đó.
Du Duyệt cảm thấy mình thật điên rồ khi ngồi ở đây cùng chồng cũ nói chuyện bạn trai ngày trước, cô xua xua tay: “Anh đến tìm tôi là vì muốn nói chuyện này? Yên tâm đi hiện tại tôi không có ý định đó, sẽ không có người đàn ông nào lừa gạt tôi đâu.”
“Còn có một việc.”
“Việc gì?”
“Ông bà nội muốn em về nhà ăn cơm.”
Du Duyệt im lặng mấy giây: “Đã ly hôn rồi còn ăn cơm gì nữa?”
“Hai người họ rất thích em.”
Du Duyệt thật hết nói nổi: “Thích tôi làm gì? Bọn họ hiện giờ không phải nên nhanh chóng tiếp đón đối tượng kết hôn mới của anh sao? Quan hệ gần gũi với con dâu cũ không phải sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt về sau? Anh không khuyên nhủ bọn họ à”
“Khuyên như thế nào?” Lục Việt Minh hỏi lại: “Lúc ly hôn đã nói chia tay hòa bình, hai nhà vẫn đi lại bình thường, em đã đồng ý, sau này đến một cuộc điện thoại cũng không có, ông bà nội vẫn nghĩ là tôi có người mới bị em bắt được nên em mới giận không thèm quan tâm đến họ nữa, nhưng sự thật như thế nào em là người biết rõ nhất.”
Cô biết rõ nhất.
Nguyên nhân ly hôn cô hiểu rõ hơn bất kỳ ai kể cả Lục Việt Minh, Du Duyệt chột dạ: “Không phải là tôi nghĩ cho anh sao? Chả có ai ly hôn rồi mà suốt ngày chạy đến nhà chồng cũ? Không phải thêm phiền sao?”
“Nghĩ cho tôi.” Lục Việt Minh thắc mắc hỏi lại.
Du Duyệt nhìn sắc mặt chồng cũ tối lại, vội nói: “Là tôi không tốt, là tôi sai, là tôi nói mà không giữ lời, ông bà nội muốn ăn cơm ở đâu, khi nào? Anh cho tôi thời gian địa chỉ, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
“7 giờ tối mai.” Lục Việt Minh thoải mái nói: “Đỉnh núi ở nhà cũ.”
Du Duyệt vẻ mặt ngượng nghịu: “Ngày mai… Không phải là liên hoan gia đình anh sao?”
Lục Việt Minh im lặng nhìn cô.
Du Duyệt cảm giác lưng đổ mồ hôi, vừa rồi cô hứa nhất định tham gia đúng giờ, hiện tại không có cách nào từ chối, Lục Việt Minh đặc biệt không thích người khác lật lọng.
Tất nhiên nếu cô nhất quyết từ chối thì anh cũng không thể đánh mắng cô được, Lục Việt Minh ngầm hiểu là tính cách hiền hòa.
Nhưng Du Duyệt lại rất sợ.
Khi Lục Việt Minh không nói không cười thì cô lại rụt rè, cô vội nuốt nước bọt, ép mình gật đầu đồng ý: “Tôi biết rồi, tối mai 7 giờ, đỉnh núi của nhà cũ, tôi nhất định sẽ đến đúng giờ.”
Lục Việt Minh có vẻ hài lòng, sắc mặt trở lại bình thường.
Du Duyệt tim đập chậm lại, luống cuống cắn ống hút.
Người đàn ông này có lúc thật đáng ghét, đã ly hôn rồi mà còn chạy tới nhà hù dọa cô.
“Tôi đến đón em.” Anh nói.
Du Duyệt muốn nói sẽ tự đi xe đến, kia là tòa tiểu sơn che khuất mấy gian biệt thự, tất cả đều là của Lục gia, cổng gác nghiêm ngặt, không cho xe lạ đi vào, cô cũng không thể thể lái xe thẳng từ chân núi lên tới đỉnh, đoạn đường chỉ mười phút lái xe nhưng đi bộ lên thì cực kỳ mệt.
Lời nói lên đến miệng lại đổi ý: “Em ở bên kia có phiền nếu đặc biệt đi một chuyến, nếu không hay là…”
Thôi bỏ đi.
Ba từ cuối cùng còn chưa nói ra, Lục Việt Minh bình tĩnh nuốt vào.
Anh yêu thì cứ tiến tới đi, dù sao không phải chơi đùa, lãng phí thời gian với cô.
Ly hôn cũng không nói rõ ràng với gia đình, làm cô cũng không thể vạch rõ ranh giới, làm anh nhiều lần phải vất vả vì cô.
Nghĩ thông suốt rồi cô liền thấy thoải mái, trong lòng có cảm giác vui sướng khi được trả thù, cô nói với Lục Việt Minh: “Vậy thì làm phiền anh, cơm nước xong lại phiền anh đưa tôi về.”
“Không phiền.” Lục Việt Minh ung dung đáp lời: “Đêm nay anh ngủ ở đây.”
“…À, Thật là tiện”
“Là rất tiện.” Hơn nữa ngày mai là cuối tuần, anh không cần đi làm, nếu xuất phát từ đây đi sẽ tiết kiệm không ít thời gian..