Editor: Nghiên
Beta: Ù
Du Duyệt đã ba ngày liên tục gặp được Lục Việt Minh ở dưới tiểu khu.
Mèo Bengal mỗi ngày yêu cầu lượng vận động nhất định, khi Du Duyệt lười xuống lầu sẽ đem cửa lớn mở ra, cho chúng nó tùy tiện chạy loạn để tiêu hao tinh lực, đa số thời gian cô đều sẽ nguyện ý đưa chúng nó xuống lầu đi dạo, thời gian buổi tối 10 giờ đến 11 giờ là thời điểm thích hợp, ba con mèo lớn nhỏ nhà cô chính là vật cưng vô cùng được hoan nghênh ở tiểu khu này, nổi tiếng giống như minh tinh vậy, đi trên đường thường xuyên bị người khác nhận ra, vì thế Du Duyệt có thói quen chọn thời điểm có ít người để đưa chúng đi dạo.
Trong thời gian này Lục Việt Minh đều ở thành phố A, công việc của anh vô cùng bận rộn, khi hai người vẫn còn là vợ chồng anh sẽ thường xuyên đến đây ở, do biệt thự ở lưng chừng núi cách nơi này khá xa mất đến bốn giờ đi xe, quá lãng phí thời giời gian.
Tiểu khu này cũng không phải cô mở, Lục Việt Minh cũng là chủ, anh đương nhiên có thể tới.
Lần thứ ba Du Duyệt gặp được anh ở dưới cây anh đào trong tiểu khu, Lục Việt Minh một tay xách theo túi văn kiện, một tay cầm di động đang xem tin tức, mặt không biểu tình đi về một hướng.
Anh không nhìn thấy cô.
Ánh mắt Du Duyệt chuyển động theo từng bước chân của anh, cũng không có ý định muốn chào hỏi, Lục Việt Minh cũng không ngẩng đầu, luôn chăm chú nghe điện thoại, một tay kéo cửa kính ra đang chuẩn bị đi vào, con mèo trắng tuyết ngoan ngoãn bên chân Du Duyệt bỗng nhiên meo meo kêu lên một tiếng, anh quay đầu lại, mặt mày thoáng chốc cong lên một độ cong rất nhỏ, đi về phía này.
Quý Báu ngồi xổm ở một bên liếm lông, thấy anh đi đến trước mặt, bỗng nhiên nhảy nhảy lên, Lục Việt Minh nhanh tay mà tiếp được ôm lấy nó, túi văn kiện thiếu chút nữa rớt trên mặt đất.
“Tôi cầm giúp anh.” Du Duyệt tiếp nhận cái túi, bên trong tràn đầy một xấp tư liệu, có hơi nặng.
Lục Việt Minh cùng người bên kia điện thoại nói thêm hai câu, đại ý là có vấn đề gì ngày mai trở lại công ty rồi nói, anh yêu cần xem kỹ tư liệu trước rồi mới đưa ra quyết định.
Không biết bên kia đang nói gì, anh cau mày lại một chút, kiên nhẫn nghe xong, ừ một tiếng rồi tắt điện thoại.
Khi cúi đầu nhìn con mèo đang nằm trong ngực, một chút tức giận nho nhỏ vừa rồi cũng biến mất vô tung, bên môi treo lên một nụ cười ôn hòa dịu dàng.
Bạch Tuyết bám vào ống quần anh muốn bò lên trên, Lục Việt Minh đem điện thoại cất vào trong túi, khom lưng bế nó lên, dưới tàng cây có một hàng ghế dài, anh nói với Du Duyệt: “Đến đó ngồi một chút?”
Tuy rằng là ngữ khí dò hỏi, nhưng không chờ Du Duyệt phản ứng, anh đã ôm mèo ngồi xuống trước, Bình An nhẹ nhàng nhảy, ngồi vào một vị trí trên đùi của ba.
Hiện tại là mèo không chịu đi, cô xuống lầu để đưa mèo đi dạo, chúng nó không đi cô cũng không thể tự mình đi dạo hai vòng được, vì thế ngồi xuống bên cạnh Lục Việt Minh.
“Gần đây anh đều ở bên này sao?”
Đôi tay Lục Việt Minh dịu dàng vuốt ve ba con mèo, giọng nói dịu dàng: “Đi làm tiện hơn.”
“Thật ra, bên này thật sự gần công ty hơn.”
“Ừ.”
Sau khi ly hôn anh cũng thường xuyên đến đây ở, anh cũng nhờ Trác Dật tìm hiểu những nơi mà cô thường xuyên lui tới, không phải vì muốn theo dõi nhất cử nhất động của vợ trước, chỉ là muốn tránh gặp cô, trực giác nói với anh rằng, cô không được vui khi ngẫu nhiên gặp gỡ anh.
Mấy ngày nay thật sự bận rộn, mỗi ngày hơn 9 giờ mới rời văn phòng, lúc trở về đều đúng thời gian cô đưa mèo đi dạo, khi gặp phải cũng là bất đắc dĩ, chỉ là anh cảm thấy hiện tại lại tránh mặt cũng không có ý nghĩa gì.
“Lúc trước tôi nghe nói tháng này anh sẽ đi công tác mà?” Du Duyệt vẫn còn nhớ rõ việc này.
“Tuần sau đi.”
“Hạng mục kia nhất định rất quan trọng, gần đây anh vẫn luôn tăng ca.”
“Vẫn còn tốt, tư liệu hơi nhiều một chút, các trình tự phía sau có thể giao cho người khác xử lý, tôi chỉ cần đi khảo sát một chút, vẫn còn khá nhẹ nhàng thoải mái.”
Anh học tập vô cùng nhanh chóng và tài giỏi, trăm phần trăm thuộc về dạng con nhà người ta, người như vậy trời sinh đã không cần trả giá quá nhiều thời gian cùng tinh lực đã có thể hoàn thành những công việc giống người khác hơn nữa còn vô cùng có chất lượng, hơn nữa anh lại vô cùng nghiêm túc, muốn làm đến xuất sắc cũng không thành vấn đề.
Nhà họ Lục giáo dục trẻ con đều theo một khuôn mẫu, cũng có thể là do gia tộc có tài nguyên nhân mạch quá phong phú, từ nhỏ họ đã được tiếp thu nền giáo dục tốt nhất, tiếp xúc với các nhân tài đứng đầu nhiều lĩnh vực, nói chung chỉ cần trí lực không có vấn đề, giáo dục theo hình thức tinh anh ai cũng có thể thành tài.
Nhà họ Lục chính là một đại gia tộc, con cháu trong nhà lại không có nhiều, đời trước chỉ có một mình ông nội Lục, ông nội cũng chỉ có ba anh và hai người chú, đến thế hệ đồng trang lứa với anh, ba anh chỉ có hai anh em bọn họ, chú hai có một trai một gái, chú nhỏ vẫn còn độc thân, thường ngày sẽ giúp đỡ các học sinh nghèo học tập, chính mình lại kiên quyết không sinh cũng không nhận nuôi.
Tài nguyên quá nhiều, người lại quá ít, phải bảo đảm mỗi một đứa bé dù là làm chức vụ nghề nghiệp gì cũng phải trưởng thành tốt, tìm được một môi trường hoàn cảnh thích hợp.
Nhà họ Du lại không phải hào môn thế gia, dù tài nguyên trong tay nhiều hơn người bình thường, nhưng người hóng mắt chờ mong cũng rất nhiều.
Hơn nữa nhà họ Du có một đống quy củ rách nát, đối với sinh hoạt cá nhân của mỗi người lại không thể quản được, ba mẹ Du Duyệt là một đôi vợ chồng yêu thương mặn nồng hiếm có trong nhà, mặt khác các chú bác và anh họ trong nhà đều có hai đứa con trong giá thú, còn con riêng có mấy đứa, cũng chỉ có họ là rõ ràng.
Nhà họ Lục đối với quan hệ hỗn loạn của nam nữ cũng không quá nghiêm khắc, thế nhưng lại không được phép có con riêng.
Ông nội của Lục Việt Minh là con trong giá thú, ba ông lúc già lại đem hai người con riêng đòi phân chia gia sản, ba anh em quậy đến chướng khí mù mịt gà chó không yên, về sau mới đặt ra quy củ như vậy.
Du Duyệt đối với những người con riêng cũng không có nhiều cảm tình, tuy rằng biết việc sinh ra trên đời này không phải việc bọn họ có thể quyết định, nhưng cô lại quen biết một số người con riêng nhân phẩm không ra gì, bác cả cô có một người con gái riêng lớn lên tư chất không tồi muốn tiến vào giới giải trí, trong hồ sơ tất cả đều là “Bạn tốt của Du Duyệt”, “Bạn tốt của thiên tài Nhảy cầu”, cô ta nương theo tên tuổi của cô để nổi tiếng, nhưng lại không dám để lộ quan hệ huyết thống ra ngoài, chỉ có thể dùng mấy chữ bạn tốt, tri kỷ để ám chỉ.
Lăng xê hoa khôi là dễ bị lật thuyền nhất trong các thủ đoạn lăng xê, thứ nhất bởi vì các trường học nổi tiếng trên thế giới không hề bình xét về hoa khôi học đường, thứ hai thẩm mỹ đều là ý thức chủ quan của mọi người, cô ta nói cô ta là hoa khôi, chưa chắc cư dân mạng sẽ chấp nhận, có rất nhiều người hóng hớt ăn dưa dưới chiêu trò marketing này, lớn lên không xinh đẹp như Du Duyệt lại còn không biết xấu hổ tự nhận mình là hoa khôi?
Người em họ kia hiện tại vẫn đang lăn lộn trong giới giải trí, kịch bản hoa khôi trường đã bị xóa sạch sẽ, nhưng vẫn luôn có người biết được, cô ta vừa lên hot search thì sẽ bị người ta đào bới ra để trào phúng.
Bỗng nhiên Du Duyệt nhớ đến ngày hôm đó ở ban công nghe lén mấy người Lục Việt Minh nói chuyện, nếu chính mình cũng vào giới giải trí, chắc chắn sẽ lăn lộn tốt hơn đứa em họ kia rất nhiều, nói không chừng có thể áp Diệp Lâm một đầu.
Trong lòng cô vẫn luôn cho rằng cô lớn lên xinh đẹp hơn Diệp Lâm, khi nhìn thấy ảnh chụp của Diệp Lâm trong bóp tiền của Liên Phỉ, phản ứng đầu tiên của cô chính là tức giận tận trời, phản ứng thứ hai đó là có phải mắt của Liên Phỉ có vấn đề không, thích ai cũng được nhưng sao cố tình lại là Diệp Lâm?
Nhưng, từ trước đến nay thẩm mỹ luôn mang tính chủ quan.
Cô lại nhớ đến ảnh chụp khi Lục Việt Minh và Diệp Lâm lên hot search, Lục Việt Minh mang theo tươi cười dịu dàng như cũ, Diệp Lâm ôm một đóa hoa hồng đỏ tươi xinh đẹp, đứng ở bên cạnh anh, vô cùng có cảm giác chim nhỏ nép vào lòng người.
Bóng dáng của Lục Việt Minh đứng tại nơi đó, đứng bên cạnh cô ta càng khiến cô ta trở nên nhỏ nhắn cần người che chở, hơn nữa cô ta còn thấp hơn Lục Việt Minh nửa cái đầu.
Diệp Lâm hơi hơi ngẩng đầu, tự nhiên hào phóng mỉm cười với màn ảnh.
Nếu nói có một điều mà Diệp Lâm có thể so sánh với Đỗ Ngạn Chỉ, có lẽ đó chính là một thân khí chất nhã nhặn lịch sự lại dịu dàng này, nếu vứt bỏ những ân ân oán oán trong quá khứ, Du Duyệt phải thừa nhận rằng Diệp Lâm là một cô gái đẹp vô cùng có khí chất, đơn thuần đứng ở nơi đó, không cần làm điều gì cả, cũng có thể dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý của mọi người.
Lục Việt Minh thích những cô gái an tĩnh, cô ta rất an tĩnh, đồng thời cũng rất tản mạn, hơn nữa trên người Diệp Lâm còn có một tính cách khác mà anh thích… sự hiếu thắng.
Khi Du Duyệt nhìn thấy tấm ảnh cho đến lúc cô đóng nó lại, thế nhưng trong sự tức giận còn cảm thấy có phần xứng đôi.
Gặp quỷ.
Diệp Lâm thích xào CP thì những thông tin sai lệch, đa số những lúc khi nhà trai chủ động bắt đầu, cô ta cũng không phản đối, cô ta khiến bất kỳ ai đứng gần cô ta cũng có cảm giác CP với mình, vẫn luôn giữ một bộ dáng trầm tĩnh dịu dàng, khi cô ta đứng cùng với đàn ông, bầu không khí đó không ai có thể bỏ qua.
Nhưng bầu không khí thật sự không tốt chút nào khi cô ta đứng cùng chồng cô!
May mắn thay, hiện giờ chỉ là chồng trước.
Lục Việt Minh ngồi bên cạnh an tĩnh sờ mèo, suy nghĩ của Du Duyệt biến chuyển nhiều lần, bị tiếng kêu to của chó lần giật mình, một người đàn ông trẻ tuổi dắt Alaska đi dạo thường xuyên quay đầu lại nhìn, giống như nhận ra họ.
Du Duyệt đêm Bạch Tuyết ôm lên đùi, Lục Việt Minh liếc nhìn cô một cái, không nói gì.
Cô câu được câu không gãi cằm cho mèo, ho khan một tiếng thanh thanh giọng nói: “Sao anh vẫn chưa lên lầu?”
Lục Việt Minh buồn cười mà hỏi lại: “Tôi không thể ở chỗ này sao?”
“Anh không bận sao?” Hơn nữa cô còn đang đợi mèo đi dạo, Du Duyệt đưa túi văn kiện cho anh: “A, đồ của anh.”
“Tôi ngồi đây một lát.”
“Được rồi.” Nhìn nhìn Bạch Tuyết và Quý Báu đang khóc lóc lăn lộn làm nũng trên người của anh, cô cũng không có tâm tư mạnh mẽ mang chúng đi, “Hà Thủ Ô và Đại Bạch thế nào rồi?”
Đó là hai con chó mà Lục Việt Minh đang nuôi, Hà Thủ Ô là giống chó chihuahua lông dài bị người ta bỏ rơi, trên đầu có một nhúm lông đen, tất cả các bộ phận còn lại đều là màu trắng.
Đại Bạch là một con Labrador, năm nay đã mười lăm tuổi, có thể coi là một ông lão rồi.
Đại Bạch là một chú chó con trong quân đội, không thông qua khảo hạch huấn luyện nên được nhận nuôi, năm ấy chú nhỏ của Lục Việt Minh vừa vặn xuất ngũ nên mang Đại Bạch về, Lục Việt Minh thấy rất thích, chú nhỏ của anh đã đưa cho anh nuôi.
“Hà Thủ Ô vẫn là bộ dáng cũ, vết thương cũ sau chân sẽ tái phát vào những ngày trời đầy mây, Đại Bạch già rồi, ăn càng ngày càng ít, đi đường run run rẩy rẩy, lần trước đi công tác nó chạy đi một lần, người hầu trong nhà tìm kiếm khắp nơi, cuối cùng phát hiện ra nó ở sau núi, nó ở cây cối bào một cái hố, không ăn không uống nằm hai ngày.”
Lục Việt Minh thở dài, “Lúc còn trong quân đội tôi đã nghe đội trưởng nói qua, khi chó có hành vi như vậy thì hơn phân nửa là nó cảm thấy bản thân không được nữa, lần trước mang đi kiểm tra sức khoẻ họ cũng nói các chức năng thân thể của nó không còn như trước, tiêm thuốc và truyền nước xong tình huống mới tốt hơn một chút, gần đây nó ăn rất ít.”
Những người nuôi những con vật nhỏ đều sẽ trải qua những việc này, lúc Du Duyệt còn ở nhà họ Lục đã cảm thấy tinh thần Đại Bạch không tốt lắm, lúc Lục Việt Minh rảnh rỗi, anh sẽ ngồi ở sân sau ngắm ao cá với nó, ánh mắt khó nén đau lòng, thường thường thở dài một hơi, phỏng chừng đã sớm làm tốt chuẩn bị nếu Đại Bạch ra đi.
Lần đầu tiên Du Duyệt chủ động ôm anh cũng là vì Đại Bạch, hôm đó không biết như thế nào Đại Bạch lại cắn bị thương hai chân trước của mình, Lục Việt Minh suốt đêm đưa nó đi bệnh viện băng bó, ôm nó ngồi ở ghế dài một đêm, lặng lẽ nắm chặt chân Đại Bạch để bác sĩ tiêm thuốc, anh cúi đầu xuống vô cùng chán nản.
Khi đó Du Duyệt vẫn còn hơi sợ anh, đột nhiên nhìn thấy một mặt yếu đuối như vậy của anh, tâm cũng mềm xuống, đầu chạm vào vai anh, hai điều cánh tay vòng lấy vòng eo mạnh mẽ.
Đại Bạch nhìn cô một cái rồi dời mắt đi, Lục Việt Minh vẫn cúi đầu nhìn cô, hình như tâm tình đã tốt hơn một chút, được cô an ủi hình như anh rất hưởng thụ.
“Bác sĩ đã đề nghị hãy cho nó chết không đau đớn, mỗi ngày đều nhìn thấy nó bị bệnh tật tra tấn đau đớn tôi rất đau lòng, tôi đang suy xét……”
Du Duyệt hơi cả kinh: “Nghiêm trọng như vậy sao?”
Lục Việt Minh gật đầu: “Chắc khoảng hai tháng gần đây, chờ tôi đi công tác về sẽ mang nó đi chơi mấy ngày, mấy ngày nữa sẽ tìm một người bạn hỗ trợ mang qua.”
“Anh không đưa nó đi đoạn đường cuối sao?”
“Tôi ở bên ngoài chờ nó.”
Anh lại lộ ra biểu tình yếu ớt này, trái tim của Du Duyệt như bị bóp chặt, một người bình thường không có biểu hiện gì đột nhiên xuất hiện biểu cảm như vậy, nếu là Vương San San đa sầu đa cảm kia khó sướt mướt trước mặt cô, cô chắc chắn sẽ không có những cảm xúc sâu sắc như vậy, người như Lục Việt Minh có biểu cảm như vậy khiến cô không thể chịu đựng nổi.
Do dự một trận, cô nhấp môi nói: “Để tôi đi.”
Lục Việt Minh kinh ngạc quay đầu nhìn cô.
Du Duyệt gãi gãi đầu, khó khăn nói: “Tôi, tôi tốt xấu gì cũng đã làm mẹ của nó được hai năm, đưa nó đi cũng là hợp tình hợp lý phải không?”
Lục Việt Minh cười khẽ ra tiếng: “Được.”
“Đến lúc đó anh gọi điện thoại cho tôi, dù sao mỗi ngày tôi đều rất rảnh rỗi, lúc nào cũng được.”.