Dụ Thu vừa về đến nhà thì đi tắm rửa ngay, sức đề kháng của cậu khá kém, rất dễ bị cảm lạnh.
Tắm nước nóng xong, cậu bèn pha một ly Bản Lam Căn* uống, sau đó lại ngồi ngẩn ngơ nửa ngày trời, mới sực nhớ ra phải đi nấu ăn.
(*Bản Lam Căn là tên thuốc trong y học cổ truyền của rễ cây tùng lam, thuộc loài thực vật.
Lá gọi là lá đại thanh, cũng có thể làm thuốc.
Vị thuốc có tính hàn, vị đắng, lợi về kinh tâm, vị.
Có công hiệu thanh nhiệt, giải độc, mát gan, tiêu viêm, giảm ho, long đờm, mát phổi, chữa các chứng bệnh phong nhiệt thấp độc, đau đầu, sốt cao, họng sưng rát, tâm phiền, miệng khát, chảy máu cam, đại tiện táo, phát ban, các bệnh viêm gan cấp và mạn tính...)
Trình độ nấu nướng của Dụ Thu hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ đáng tin của ứng dụng dạy nấu ăn.
Ngày hôm qua cậu mới tải một app dạy nấu ăn về điện thoại, còn đặc biệt chọn ra ba món thoạt nhìn rất ngon mắt.
Nấm mèo xào, thịt xông khói cuộn măng tây, trứng sốt cà chua, tuy không khó làm, nhưng sau khi nấu xong, trên trán của cậu cũng lấm tấm mồ hôi.
Bày mấy món ăn lên bàn, Dụ Thu nhìn thấy tập bản thảo nằm im lìm bên trong thùng rác.
Thùng rác rất sạch nên bản thảo hoàn toàn không dính bẩn.
Dụ Thu im lặng một hồi, mới khom lưng nhặt nó lên.
Ngón tay cái của cậu nhẹ nhàng lau qua tấm bìa rồi cất vào ngăn kéo bàn làm việc.
Đây là năm thứ bảy cậu viết lách.
Lần đầu tiên Dụ Thu viết là thời cấp III, thầy giáo đứng trên bục giảng giảng bài, còn cậu ngồi dưới lén lút ghi ghi chép chép, cả một cuốn sổ nho nhỏ đều được Dụ Thu viết kín chữ.
Câu chuyện đầu tiên mang theo nhiệt huyết thanh xuân chỉ có ở những cậu bé tuổi đó, được các bạn trong lớp không ngừng truyền tay nhau, thậm chí tới cả khối 12 cũng biết, trong trường có một đàn em lớp 10 viết truyện.
Cứ viết như vậy cho đến tận bây giờ.
Năm nay Dụ Thu 22 tuổi.
Đối với nhiều người mà nói, thanh niên ở độ tuổi này đáng lẽ phải ở trong trường, liều mạng hoàn thành luận án và chuẩn bị cho kỳ thi tốt nghiệp, nhưng Dụ Thu thì khác.
Cậu không học đại học.
Cậu chỉ thích viết lách, chứ không thích học hành, từ trước đến giờ cậu đều học tập một cách thụ động —— Thời điểm thi đại học, thành tích của Dụ Thu cũng khá tốt, điểm thi của cậu còn cao hơn điểm sàn của tuyến Một không ít.
Mẹ Dụ nhìn phiếu điểm, cười đến mức để lộ ra cả những vết chân chim nơi khoé mắt, bà hỏi: "Con muốn đi đến thành phố nào?"
Dụ Thu chăm chú nhìn vào ánh mắt đong đầy mong chờ của bà, nhẹ giọng nói: "Con không muốn học đại học."
Phiếu điểm trên tay rớt xuống đất, tuy âm thanh rất nhỏ, nhưng lại giống như sấm sét nổ tung giữa trời quang.
Những tiếng gầm thét đầy giận giữ, tiếng cãi vã và cả những tiếng đổ vỡ, tất cả đều hóa thành một câu nói của ba Dụ trong cái nắng chói chang ngày hôm đó: "Học đại học hoặc là cút khỏi nhà!"
Sao có thể không học đại học chứ?
Ở cái Trung Quốc này, nếu muốn thành công, một là bằng cấp đủ cao, hai là mối quan hệ đủ lớn, chỉ tiếc là cái gì cậu cũng không có.
Dụ Thu nghĩ, con không muốn làm nên nghiệp lớn gì cả, con chỉ muốn viết một thứ gì đó mà thôi.
Ba Dụ hận không thể kề dao lên cổ, ép con trai điền nguyện vọng, Dụ Thu cũng không biết phải nói gì, chỉ có thể im lặng chịu đựng.
Sự im lặng tựa như một ngọn lửa âm ỉ thiêu cháy tình trạng căng thẳng này, cuối cùng cậu chỉ còn lại một chiếc vali —— bị đuổi ra khỏi nhà.
Năm 18 tuổi, Dụ Thu một thân một mình đi tới thành phố tuyến hai này, dựa vào viết lách mà đạt được một chút thành tựu.
Những bài viết của cậu được đăng trên tập san lớn nào đó, khi ấy còn có một nhà phê bình văn học đã nhận xét cậu thế này: "Câu văn của Dụ Thu có một loại nhiệt huyết mùa hè, song lại vô cùng lãng mạn, mang theo sự chân thành chỉ thuộc về cậu ấy để kể lại câu chuyện bằng một cách vừa thẳng thắng lại dịu dàng nhất."
Dụ Thu có thể viết tất cả mọi thứ, cái gì cậu cũng dám viết.
Tình yêu đồng giới, tình yêu khác giới, platonic*, phiêu lưu mạo hiểm, huyền huyễn, phê bình văn học, thậm chí cả sách thiếu nhi cậu cũng thích viết.
Dụ Thu thích thể loại cuối cùng nhất, nhưng cũng là loại mà cậu viết ít nhất.
(*Platonic: Bên nhau đến cùng trời cuối đất.)
Từ sau khi rời nhà ra đi, Dụ Thu càng cảm thấy bản thân không thể nào viết ra những câu từ đơn thuần như trước kia được nữa.
Khi cậu quyết định kiếm sống bằng nghề viết, thì cậu đã không còn thích hợp với những áng văn trong trẻo, thuần khiết ấy rồi.
Dụ Thu vẫn còn nhớ như in cuốn sách đầu tiên mình viết cho trẻ em, mang tên 《Hoa Hồng Của Bạn》.
Lời mở đầu là: "Mình ví bạn như một đoá hoa hồng, lý do đơn giản lắm, hoa hồng xinh đẹp, thơm ngát, là loài hoa tuyệt vời nhất thế gian —— Mà mình thì thích bạn cực luôn.
Mình cẩn thận ôm lấy bạn, tránh đi những chiếc gai nhọn, chỉ cần bạn không làm mình đau, thì mình sẽ ở bên bạn mãi mãi."
Phần giới thiệu tác giả trong quyển sách đã viết —— Tiểu thuyết gia Dụ Thu.
Ngày nhận được quyển sách đó, Dụ Thu đã ngắm nhìn nó thật lâu, rồi gục đầu vào trang bìa cứng, trong mũi toàn là mùi thơm giấy mới.
Cậu đã khóc suốt nửa tiếng đồng hồ..