Lúc mở cửa xe Diêu Nhược Ngư hành động nhanh nhẹn dứt khoát, chạy đi chưa bao lâu đã được trợ lý dỗ dành quay về.
Còn Đinh Triết, không biết nhìn Diêu Nhược Ngư thấy chột dạ hay nhìn Tống Phi Điểu thấy lo lắng, anh ta nhét thẻ phòng cho trợ lý rồi lập tức bỏ chạy nhanh như một cơn gió thoắt cái đã không thấy bóng dáng đâu.
Sau một hồi giằng co, cũng sắp đến chín giờ tối. Tống Phi Điểu còn không được ăn cơm trưa đầy đủ, lúc này đã sớm đói mốc meo cả bụng, cô bị mùi thơm dụ dỗ đi thẳng đến nhà ăn. Chẳng mấy chốc trợ lý dẫn theo Diêu Nhược Ngư sắc mặt không tốt đi đến, tầm mắt đảo quanh khắp nơi như đang tìm cô.
Lúc trước quay chụp xong hai người đều thay quần áo thường, Tống Phi Điểu mặc váy trắng đơn giản, vẫy tay với cô ấy: “Chỗ này.”
Diêu Nhược Ngư gật đầu, sải đôi chân dài vừa thon vừa trắng bước tới, áo hai dây và quần short được cô ấy mặc lên người trông hết sức nóng bỏng, dọc đường đi thu hút vô số ánh nhìn.
Đến khi cô ấy đến gần mới phát hiện ra trước mặt Tống Phi Điểu bày đầy một bàn khoai tây chiên, còn người thì đang cầm dĩa chuẩn bị đưa vào miệng.
Diêu Nhược Ngư bước nhanh tới, giật chiếc dĩa trong tay cô: “Lượng calo quá cao!”
Tống Phi Điểu tạm dừng động tác, hối hận vì sao mình không sớm nhét vào mồm, chỉ đành nhượng bộ một bước: “Cậu mang theo mì gói không? Cải muối cũng được.”
Diêu Nhược Ngư kéo ghế ra ngồi xuống phía đối diện: “Anh Tony nhờ tớ trông chừng cậu, có cũng không có.”
Tống Phi Điểu không còn gì lưu luyến với đời: “Anh Tony uy vũ.”
Tony là Quản lý của Tống Phi Điểu, bắt đầu từ ngày Tống Phi Điểu ký hợp đồng với Thiên Hoàng đã luôn dẫn dắt cô, có thể nói tận mắt chứng kiến cô trưởng thành.
Từ nửa năm trước hai người thành lập Feeyu, anh ấy trở thành Quản lý của nhóm như lẽ hiển nhiên, quản lý chung hai người về mặt công việc, còn riêng tư chủ yếu chịu trách nhiệm Tống Phi Điểu. So ra, Đinh Triết cùng lắm chỉ được coi như trợ lý Quản lý. Lịch trình đi California lần này anh ấy có việc quan trọng phải giải quyết nên không thể theo, nếu có anh ấy thì làm gì đến lượt Đinh Triết được nhảy ra.
Hai người tùy tiện trò chuyện vài câu, sau đó Diêu Nhược Ngư cứ một mực nhìn Tống Phi Điểu muốn nói lại thôi.
Nhà ăn này là tự phục vụ, trợ lý đi một vòng, lấy về mấy món lượng calo thấp dựa theo thực đơn của hai người. Diêu Nhược Ngư thấy người đến, lời nói vừa ra đến đầu lưỡi lại chỉ đành nuốt xuống.
Tống Phi Điểu giơ tay nhận khay thức ăn, trước tiên nói câu cảm ơn, sau đó ngẩng đầu cười nói: “Chị Tiểu Huệ, các chị đều mệt cả rồi, mau về nghỉ đi, em với Nhược Ngư ăn xong sẽ tự về phòng.”
Tuy nói như vậy nhưng trợ lý của Thiên Hoàng đều là người được nhận huấn luyện chuyên nghiệp rồi mới đi làm, sao dám bỏ lại hai thiếu nữ thần tượng trong nhà ăn nơi đất khách quê người, vì thế bèn chỉ về đằng trước: “Bọn chị ngồi trong quán cà phê bên kia, hai đứa ăn xong thì gọi bọn chị.”
Đợi người đi xa rồi, Diêu Nhược Ngư lại chuẩn bị trong giây lát, hỏi cô: “Cậu nhận lời rồi à?” Hỏi xong chưa đợi Tống Phi Điểu trả lời, giọng cô ấy đã căng thẳng hơn mấy phần: “Anh ta để chúng ta đi tiếp khách, thế mà cậu cũng nhận lời?”
Tống Phi Điểu: “… Không đến mức đó đâu.”
Trước khi Diêu Nhược Ngư quay lại cô đã hỏi Đinh Triết tường tận tỉ mỉ, biết thừa anh ta không dám làm quá giới hạn, quả nhiên ngày mai chỉ là kiểu biểu diễn thương mại phổ thông.
Diêu Nhược Ngư cảm thấy vấn đề rất nghiêm trọng, sắc mặt nặng nề: “Hứ, hôm nay tiếp khách, ngày mai tiếp rượu, chưa biết chừng một ngày nào đó tiếp ngủ!”
Cũng may Tống Phi Điểu biết cách quản lý nét mặt thích hợp, nếu không lúc này nhất định mặt hài như cái meme.
Cô im lặng, an ủi đối phương bảo không vậy đâu, nhưng Diêu Nhược Ngư không chấp nhận phản bác, tiếp tục nói: “Còn nữa, nếu loại chuyện này bị truyền ra ngoài, lại thêm truyền thông thêm mắm dặm muối viết bài, các fans sẽ nhìn chúng ta như thế nào?!”
Cô ấy và Tống Phi Điểu không giống nhau, đối với một người từ khi ra mắt đã đi theo con đường thần tượng như cô ấy mà nói, sự ủng hộ của fan đại diện cho toàn bộ mọi thứ, bất cứ tin đồn không hay nào đều có khả năng ảnh hưởng xấu đến cô.
“Cậu cả nghĩ rồi, đây là nước ngoài, chúng ta vẫn chưa nổi đến độ vượt ra châu Á…”
Diêu Nhược Ngư đập bàn: “Tống Phi Điểu! Cậu sinh ra trong gia đình dòng dõi thư hương bình thường kiêu hãnh ngạo mạn lắm cơ mà! Sao đến lúc này chẳng có tí yêu cầu cơ bản nào thế?”
Tống Phi Điểu nhìn cô ấy: “Vậy cậu định thế nào?”
“Tại sao cậu lại nhận lời? Dù sao tớ cũng không đi!”
“Tớ chỉ nhận lời cho chính mình, cậu không muốn đi thì không đi, khỏi cần miễn cưỡng.”
Nhưng Diêu Nhược Ngư nổi giận chính vì điều này: “Cậu đi mà tớ không đi? Cậu còn đi mà tớ có thể không đi á?”
Thế mà Tống Phi Điểu không bị cô ấy làm cho choáng váng: “Thế nên cậu định bảo tớ cũng không đi?”
Cuối cùng đã nói đến điểm mấu chốt, sắc mặt Diêu Nhược Ngư bớt căng thẳng: “Đúng, cậu báo với công ty ngày mai cậu không muốn lên sân khấu.”
Bầu không khí hơi đông cứng, hai người ngồi mặt đối mặt nảy sinh bất đồng vì chuyện ngày mai có lên sân khấu hay không.
Ban đầu Tống Phi Điểu còn muốn nói tóm gọn nguyên nhân kết quả sự việc, song hiện giờ cô không muốn nữa. Vì từ lời của Diêu Nhược Ngư, Tống Phi Điểu nghe ra được một vấn đề khác, vấn đề này đã lộ ra không chỉ một lần, hơn nữa cần giải quyết cấp bách.
Tống Phi Điểu gảy mấy cái rau xà lách trong khay cơm, chậm rãi mở miệng: “Nhược Ngư, chúng ta là một nhóm, không phải là một người, suy nghĩ bất đồng về một chuyện là rất bình thường, không cần phải lúc nào cũng cả nể theo người khác, có những chuyện là ý kiến của cậu, không thể suốt ngày để tớ nói ra…”
“Tớ nói có tác dụng không?” Không đợi cô nói hết, Diêu Nhược Ngư khoanh hai tay trước ngực, cười khẩy ngắt lời: “Cậu tưởng chúng ta bình đẳng hay sao? Tống Phi Điểu, tớ ghét nhất cái bộ dạng “ăn trên ngồi trốc” của cậu đấy!”
Cảm xúc đến nhanh như gió táp mưa sa, Tống Phi Điểu mới cau mày, Diêu Nhược Ngư đã đứng dậy. Vốn dĩ cô ấy đã cao hơn Tống Phi Điểu, giờ một người đứng một người ngồi càng thấy rõ Tống Phi Tiểu nhỏ bé, khí thế cũng như bị ép xuống.
Trên thực tế, cảm xúc hiện tại của Diêu Nhược Ngư quả thực rất kích động, cô ấy nhìn chằm chằm Tống Phi Điểu, lồng ngực phập phồng: “Ấm ức tớ phải chịu một năm qua còn ít hay sao? Phải, cậu là con cưng, là thiếu nữ xinh đẹp được thần lựa chọn, là thần tượng hàng đầu, còn tớ? Chẳng là cái quái gì cả! Phóng cách giữa chúng ta khác biệt một trời một vực, nhưng công ty chỉ thiết kế mọi thứ theo hình tượng của cậu, để tớ một mực phải theo cậu! Cậu có biết trên mạng người ta nói thế nào không, nói tớ gặp may mới được trở thành bạn cùng nhóm với cậu, nói tớ bám theo cậu mới có thể nổi tiếng! Tớ chỉ sợ nói lỡ lời, làm sai việc, tớ chỉ có thể mượn danh nghĩa của cậu để nói mới không bị xem nhẹ!”
“Cái này dễ thôi.” Tống Phi Điểu lạnh nhạt nói: “Nếu cậu đã không cam tâm như vậy thì chúng ta giải tán đi.”
“Cậu…” Như thể tạt cho một chậu nước lạnh, ngọn lửa trong lòng đột ngột bị dập tắt. Diêu Nhược Ngư trợn trừng mắt, mỗi âm thanh thốt ra đều là không dám tin: “Cậu nói gì cơ?”
Tống Phi Điểu uống ngụm nước: “Nghe ý của cậu, lẽ nào không phải tớ nên nói như vậy?”
“… Tống Phi Điểu.” Diêu Nhược Ngư siết chặt nắm đấm, ánh mắt sắc sảo: “Người như cậu cơ bản không hiểu cơ hội khó có được cỡ nào!”
*
Tống Phi Điểu ngồi rất lâu tại nhà ăn, cuối cùng bị nhân viên phục vụ mời về, anh đẹp trai tóc vàng rất lịch sự báo với cô đã quá khuya, ở đây không tiếp tục phục vụ nữa.
Lúc này trong nhà ăn đã không còn người, yên tĩnh trống trải. Bên cạnh Tống Phi Điểu cũng không có ai đi theo, hai trợ lý đều được cô điều đi trông chừng tình hình Diêu Nhược Ngư. Ban đầu Tiểu Huệ muốn ở lại với cô, nhưng Tống Phi Điểu bảo muốn được ở một mình, còn hứa sẽ không chạy lung tung, khỏi cần lo lắng.
Tiểu Huệ nhìn chằm chằm cô hồi lâu, sau đó thở dài lấy thẻ phòng ra đưa cho Tống Phi Điểu, trước khi đi còn không dằn lòng được mà nói với cô: “Con gái cãi nhau rất bình thường, tuyệt đối dừng để bụng, ảnh hưởng tình cảm thì không hay lắm.”
Đương nhiên cô không để bụng, ai lại làm khó dễ chính mình.
Tống Phi Điểu vừa nghĩ vừa tìm đến thang máy dựa vào bảng chỉ dẫn của khách sạn, vươn tay ra ấn nút, sau đó lẳng lặng đợi.
Không biết vì là nửa đêm hay vì khách sạn mở điều hòa quá thấp, Tống Phi Điểu thấy cơ thể hơi lạnh, cô rùng mình một cái, nghĩ thầm chắc chắn lúc này sắc mặt mình rất khó coi, nếu bị chụp ảnh chắc fan sẽ rụng lả tả mất.
Đang suy nghĩ vẩn vơ thì thang máy từ tầng B1 đi lên, vang ra một tiếng “tinh” rồi mở cửa. Tống Phi Điểu sải bước vào trong, thoắt cái cả người cứng đơ, vì cô phát hiện bên trong có một người đang đứng.
Người đó đứng dựa sát về sau, cũng rất tùy tiện, vóc người cao ráo dựa vào tay vịn trông càng thêm chân dài vai rộng.
Anh mặc áo cộc tay có mũ tối màu, mũ đội lên che khuất hơn nửa mặt, vai trái đeo một chiếc ba lô, đang cúi đầu gõ chữ như bay trên điện thoại. Tống Phi Điểu nhìn qua dây tai nghe màu trắng của anh, có thể thấy sống mũi thẳng và đường viền hàm sắc nét của anh.
Cao thật, Tống Phi Điểu lơ đãng cảm thán một câu, sau đó nhìn con số trên thẻ phòng, 22. Từ tầng 22 khách sạn Peninsula trở lên đều là phòng ngắm cảnh đêm, khá đắt đỏ, nơi tổ chức hoạt động ngày mai quả thực lắm tiền nhiều của đầy khí thế.
Tống Phi Điểu giơ tay lên ấn số, lúc này cô mới phát hiện trước khi đi lên người kia không ấn số tầng. Nếu đổi thành bình thường lúc Tống Phi Điểu tỉnh táo đầu óc thì có thể cô sẽ cảnh giác, nhưng hôm nay cô không tập trung, đứng vững rồi tiếp tục hồn bay lên mây.
Lộ Viêm Xuyên thả điện thoại vào túi quần, tầm mắt đảo qua con số màu đỏ sáng lên, tiện thể nhìn về phía cô gái trước mặt.
Một bóng dáng hết sức mảnh khảnh yếu ớt, mái tóc mềm mại, buộc đuôi ngựa thật cao, để lộ làn da trắng nõn như tuyết sau gáy.
Kính phủ mờ trong thang máy không phản chiếu rõ được ngũ quan của cô, Lộ Viêm Xuyên đang định thu tầm mắt, nhưng sau khi thoáng nhìn thấy gò má cô thì chợt đứng im bất động, sau đó, hai đầu mày rõ ràng nhăn lại.
Con số dần tăng lên, Tống Phi Điểu không biết vì buồn ngủ hay mệt mỏi mà toàn thân đình trệ đờ đẫn.
Lại một tiếng “tinh” vang lên, cửa mở ra, cô vẫn không nhúc nhích.
Cho đến khi cửa thang máy từ từ đóng lại, Tống Phi Điểu mới như tỉnh khỏi cơn mơ, không hề nghĩ ngợi đã vươn tay ra chặn. Nhưng cô phản ứng quá muộn, thang máy đã rơi vào điểm mù cảm ứng từ, cánh cửa kia ắt sẽ kẹp cô một phát rồi mới lại mở.
Thấy cổ tay nhỏ trắng nõn sắp bị cánh cửa hợp kim nhôm nặng nề kẹp chặt, đột nhiên “bịch” một tiếng, một bàn tay to lớn mạnh mẽ đỡ khung cửa, ngăn nó đóng lại.
Người đằng sau không biết đã đến gần từ khi nào, gần quá, như che phủ cả bóng người xuống. Lồng ngực anh sát ngay sau lưng cô, Tống Phi Điểu gần như cảm nhận được hơi thở nóng rực của đối phương rơi xuống đỉnh đầu mình.
Tống Phi Điểu giật nảy mình, như con chim non bị hoảng sợ uyển chuyển nhảy mấy bước ra ngoài.
Tầng 22 rất yên tĩnh, mùi thơm dễ chịu thoang thoảng trong không khí.
Tống Phi Điểu giẫm chân trên thảm trải sàn mềm mại, tim vẫn còn đập thình thịch liên tục. Cô ngơ ngác tại chỗ hồi lâu mới muộn màng ngoảnh đầu trông lại nhưng thấy thang máy đã sớm đóng cửa, không nhìn được bất cứ bóng người nào.
Hết chương 02.