Hôm sau, tôi leo lên mái nhà lúc Custas đi vắng và Mây chưa thức. Tôi ngắm phía chân trời, nơi có cột khói đen vẫn còn lưu dấu tích gần nơi mặt trời ló dạng. Tôi ngắm những ngôi sao đang tắt dần, lịm đi vào trời chuyển xanh thẳm xanh.
Gió thổi lạnh ngắt hai má. Tôi chảy nước mắt lúc nào không hay.
Từ đó đến lúc Custas đi, tôi có những chuyến trèo mái nhà một mình như vậy, bỏ gã và Mây lại. Hai đứa nó cũng im tiếng. Hành động ấy đúng đắn hay không, tôi chưa hề tự phán xét. Nhưng tôi chỉ đơn giản không chịu được cảnh ngồi cùng với Mây và Custas và thấy mình bị bỏ lại. Dù chỉ một chút cũng không. Tôi nhớ mãi những dư âm của trận pháo kích ấy, và những ám ảnh về cái gọi là chấm-dứt-tồn-tại cứ bò lan bám rễ trong tim. Tôi nhìn hai cánh tay và lồng ngực mình còn lưu lại những tê dại. Thế rồi tôi phát hiện ra: Mình cũng muốn được ôm xiết bao!
Đêm ấy, tôi không được ôm, vì tôi cử động thôi cũng đã là điều không tưởng.
Khi Custas trèo xuống cái thang lần cuối cùng, gã trông như một hình ảnh ngược của lần đầu tiên trèo lên. Áo phông, quần ngắn đến gối, giày rách mũi, đeo ba lô trước ngực và túi đàn sau lưng. Cũng lớ ngớ, cũng gió thổi tóc bay phần phật ánh vẻ cháy nắng chiều. Chỉ có khác, lúc ấy Mây đang chăm chú ngó xuống, chau mày chau mặt. Tôi chỉ thò đầu ra liếc một cái cho có, thấy gã đăm đăm nhìn lên. Tự dưng tôi cảm thấy đôi mắt to và lồi của gã chỉ còn là hai hạt đậu xa xăm…
Hôm đó, tôi đã tự lấy đi một ít của tôi, ném lên trời cho gió. Lồng lộng.
~
Một ngày sau khi Mây mua được cái chuông gió đã vỡ ba trong năm thanh thuỷ tinh, Custas trèo lên mái nhà. Mây định treo cái chuông lên, nhưng ngừng lại, trèo ra ngoài với gã. Như một thói quen không thể chối bỏ, tôi lục đục lên theo.
Trên mái nhà, khi trời chỉ mới chuyển từ đêm sang ngày, Custas nói:
-Tớ sẽ đi, các bạn ạ!
Gã chìa cái bánh ngọt ra, như thường lệ, bẻ làm ba phần. Hai phần to cho tôi và Mây, phần nhỏ cho gã. Chúng tôi cùng nhau ăn cái bánh. Khi tôi còn đang ăn dang dở, Custas nói lại:
-Chiều nay tớ sẽ đi khỏi đây, về đằng kia kìa! – Gã chỉ tay về phía bên kia hàng rào đánh mốc, nơi chiếm đóng của phe cực hữu. Gã bảo người nhà gã đang ở đấy và muốn gã đến đó.
-Họ là những kẻ ngoan đạo, mờ. Có lẽ họ muốn tớ đến đó và ngoan đạo như vậy. Vậy đó. Tớ phải đi, thiệt!
Mây khụt khịt mũi, không nói. Tôi cũng im, chẳng có gì để nói cả. Tôi nhìn mãi về phía bên kia hàng rào và không thấy gì ở đó. Custas có vẻ bối rối trước hai đứa tôi. Một lúc sau, gã nói, vẫn cái giọng ngô nghê:
-Tớ muốn về với gia đình tớ, mà. Bạn cũng vậy, heng?
Tôi không còn gia đình nữa, nên chẳng nói được gì. Còn Mây chỉ khẽ lắc đầu.
Lúc ấy, Custas rút trong túi áo của gã ra cái hạt nhăn nheo, hạ giọng và giương mắt lồi nhìn chúng tôi:
-Này, cho bạn. Đậu thần đấy. Bạn chăm sóc nó, nghen. Giống như bạn đã chăm sóc mấy chậu cây cỏ ấy, mờ! Rồi nó sẽ lên, rồi đâm cao mãi, cao mãi. Thế này này! – Gã giơ tay mình, với thẳng lên trời, lúc lắc cánh tay minh hoạ.
Gã nhìn sang hai đứa tôi lần nữa, đăm đăm: – Bạn sống vui vẻ, heng!
Rồi theo đường thang, gã leo xuống. Lần ngồi trên mái nhà cuối cùng của cả ba đứa tôi là như vậy. Trong một ngày trời xanh hơn bao giờ và gió êm ái hơn bao giờ.
~
Tôi quẳng cái hạt cho Mây. Lòng nghĩ là sẽ không đá động gì đến nó nữa. Tôi có cái máy hát cũ và mở nhạc tối ngày. Tôi ít lên chỗ Mây hẳn. Ngược lại, Mây cố sức đu người xuống chỗ tôi, hét hết sức bình sinh:
-Ê! Chưa lên mày ơi!
Có lẽ trong lòng, tôi vẫn còn giận Custas, cái giận không nguyên cớ. Từ cái đêm không kích đó, tôi bỗng nghĩ có khi mình ở đây chẳng có lý do nào cả, cũng chẳng nhất thiết phải ở đây. Mình cũng không nhất định cứ phải lên mái nhà với Mây và Custas. Mình không nhất thiết phải thấy nao lòng khi Mây vẫy vẫy tay. Mình không nhất thiết phải ăn bánh của Custas. Mình không nhất thiết cái này, mình không nhất thiết cái nọ…
Cứ vậy, cho đến khi mệt lả rồi ngủ. Tôi không muốn thấy cái hạt nữa, nên nhiều lần Mây xuống, thở hồng hộc, da tái mét, tôi cũng chẳng thèm quan tâm. Tôi giận Mây cũng không thua gì Custas. Tự nhiên tôi giận, vậy thôi. Dù mọi lần, tôi muốn ở bên cạnh nó biết nhường nào.
Cho đến một hôm, Mây chui tọt qua đường cửa sổ vào chỗ tôi. Nó, áo sơ mi trắng bóc rộng thùng thình, tóc dài xoã hai má, nhìn tôi:
-Ê!
Tôi không trả lời, nhưng chớp mắt nhìn lại nó. Mắt Mây ánh những dao động lạ.
-Mày giận hả?
Tôi nhún vai.
-Đừng mà – Nó hoang mang.
-Đâuuu có! – Tôi dài giọng, ra vẻ lười biếng.
Mây im một lúc, rồi chìa ra trước mặt tôi cái bánh ngọt nhân kem sữa. Nó xụ mặt nói:
-Bạn ấy gởi mày!
Tôi ngạc nhiên, chau mày: – Hồi nào?
-Cái hôm mày leo mái nhà một mình đó – Mây nói lớn – Lúc mày lên thì bạn ấy chỉ vừa xuống tới chân ống khói hà. Bạn ấy nhìn lên là thấy. Tao xuống dưới nhà tắm chung thì gặp bạn ấy gần đó. Bạn ấy to mắt ra vầy nè – Nó cố nhướng đôi mày lên, trông buồn cười khủng khiếp – rồi đưa tao cái bánh, nói: “Bạn để cái này cho bạn ấy, heng”. Mày nghe thủng không? Bạn ấy biết mày buồn. Lúc ấy chỉ là tao tự dưng muốn ôm ai đó, và bạn ấy ở ngay đó. Nếu mày ở đó thì tao sẽ ôm mày. Bạn ấy nghe tao khóc và lo, như lo khi mày buồn vậy. Hiểu không?
Khi tôi chưa kịp định thần lại, Mây đã tiếp tục:
-Ê! Tao ôm mày một cái, được không?
Tôi mở tròn mắt, nghe gió và mùi quế thoang thoảng luồn qua người mình. Tôi nhìn những xao động nhỏ bé trong mắt Mây. Thế, tôi gật đầu.
Chúng tôi ôm nhau thật chặt. Tôi cảm nhận cái gầy khẳng khiu nhưng cứng cáp của Mây bằng thân người mình. Tôi nhớ đến cái dư âm còn mãi của tiếng đàn của Custas đêm đó. Rồi tự dưng, tôi khụt khịt mũi. Mây luồn tay vào tóc tôi, vuốt nhẹ như bù đắp cho tôi phần mà Custas đã có. Tôi thấy mình được lấp đầy, bởi cái mà tôi đã từng ném đi. Cảm giác này dễ chịu biết bao nhiêu. Được ôm ai đó thật chặt và thấy mình đang rũ đi những mảnh vỡ. Và có chút bình yên nhuốm màu không khí trong veo, như gió thổi lồng lộng qua ba đứa tôi khi ở trên mái nhà. Tôi khóc rứt, vùi đầu vào vai Mây. Nó bảo:
-Bạn ấy bảo mày sống vui vẻ, bảo tụi mình sống vui vẻ, nhớ không?
Tôi gật, và nức nở.
Khi tôi rời khỏi Mây, nhưng tay vẫn đặt lên vai nó, tôi hỏi:
-Còn… cái hạt? Nó không lên thật à?
Mây nhẹ nhàng lấy tay áo sơ mi trắng lau nước mắt cho tôi, cười toe, khoe hai hàm răng:
-Lên mái nhà coi thử, mày.