Ngôi trường mọi khi

Chương 21
Bây giờ thì tất cả đều trợn mắt.
Tiết lộ của Hột Mít về bài tập vật lý của thằng Bắp Rang khiến cả bọn không hiểu ra làm sao.
Kiếng Cận đẩy kiếng cận:
- Khó tin quá!
Ria Mép vân vê ria mép:
- Quá khó tin!
- Ừ! - Bạn nói - Chả ai lại muốn học dốt bao giờ.
Tóc Ngắn đồng tình:
- Tóc Bím nói đúng. Thích học dốt thì ở nhà quách, tới lớp làm gì.
Hạt Tiêu nhìn Hột Mít:
- Hay bạn nhầm?
- Nhầm sao được mà nhầm! - Hột Mít gân cổ - Chính miệng nó đọc đáp số cho mình viết ra chứ đâu!
Trong bọn, chỉ có Răng Chuột là tin vào nhận xét của Hột Mít:
- Tôi cũng nghĩ như Hột Mít. Một đứa như Bắp Rang không thể nào học kém được.
Hạt Tiêu ngó Ria Mép:
- Bạn chơi thân với Bắp Rang hỏi nó coi!
Ria Mép lắc đầu:
- Nếu quả thật có chuyện kỳ quặc như vậy thì thằng Bắp Rang không bao giờ hé môi đâu.
- Vậy làm sao giờ?
- Có một cách.
Bảy cái đầu chồm tới trước:
- Cách gì?
- Nhờ thằng Mặt Mụn.

Hột Mít nhảy dựng:
- Lại Mặt Mụn! Chuyện lần trước nó chẳng đã làm hỏng bét bè be đó sao?
Ria Mép thở dài:
- Nhưng không nhờ nó thì chẳng biết nhờ ai.
Rồi quay sang Hạt Tiêu, Ria Mép nháy mắt:
- Hạt Tiêu há?
Cả bọn đều biết Ria Mép trêu Hạt Tiêu. Tưởng Hạt Tiêu mắc cỡ, không ngờ nó tỉnh khô:
- Cần thì cứ nhờ. Bây giờ lớp mình nhờ chuyện gì mà Mặt Mụn chẳng làm.
Tóc Ngắn nheo mắt:
- Chắc không đó?
- Sao không chắc? – Hạt Tiêu cười hì hì - Mặt Mụn đang định đăng ký làm rể lớp mình mà!
Câu nói của Hạt Tiêu khiến cả bọn nhìn nhau ngẩn ngơ. Biết là Hạt Tiêu thừa bản lĩnh, nhưng không đứa nào nghĩ nhỏ Hạt Tiêu nói về mối quan hệ giữa nó và thằng Mặt Mụn bằng thái độ tỉnh rụi như vậy.
Ria Mép ngửa mặt lên trời:
- Yêu quái! Yêu quái, bà con ơi!
Hai ngày trước khi lớp bạn làm bài tập kiểm tra môn hình học, Mặt Mụn ôm tập lò dò đi tới nhà Bắp Rang.
- Ði đâu đây? - Bắp Rang hỏi.
- Hỏi mày cái này chút.
Vừa nói Mặt Mụn vừa bày tập ra bàn.
- Toán hở? - Bắp Rang nhướn mắt.
Mặt Mụn chỉ tay vào tập:
- Có bài tập về vectơ khó quá.
- Sao mày không hỏi những đứa khác?
Mặt Mụn tặc lưỡi:

- Mắc cỡ lắm!
Bắp Rang cúi đầu đọc đề, chẳng nghi ngờ gì. Tại nó học yếu nhưng thằng Mặt Mụn còn yếu hơn. Năm ngoái, nó đứng gần bét lớp, nhưng ngoảnh cổ nhìn lại, vẫn thấy thằng Mặt Mụn đứng chình ình sau lưng. Suốt cả năm trời như vậy.
Ðọc đề xong, Bắp Rang lấy viết ra cặm cụi giải. Bài toán có năm câu hỏi, Bắp Rang giải không tới mười lăm phút.
Giải xong, nó đẩy tờ giấy về phía Mặt Mụn:
- Xong rồi nè.
Mặt Mụn ngoẹo cổ nhìn vào bài làm:
- Ðúng không đó mày?
- Không biết! - Bắp Rang nhún vai – Nhưng điều này thì tao biết.
- Ðiều gì?
Bắp Rang vỗ vai bạn:
- Mày sẽ được điểm mười.
Mặt Mụn ngước lên, mắt dán chặt vào mặt Bắp Rang:
- Dạo này mày học tiến bộ quá há?
- Tiến bộ quái gì! - Bắp Rang cười khì khì – Bài này cô giáo tao vừa giải trên lớp xong.
Ðó là Bắp Rang bịa. Hai ngày sau, lớp nó mới làm tới bài này.
Tất nhiên, khi ngày đó tới, Bắp Rang giải ro ro.
Nhưng nó chỉ giải có ba câu trên. Hai câu sau nó bỏ giấy trắng.
Ra chơi, Hột Mít hỏi:
- Khi nãy làm bài được không Bắp Rang?
- Tàm tạm.
- Tàm tạm là sao?
- Tôi làm được có phân nửa hà.
- Vậy là khá rồi.
Hột Mít gật gù nhận xét và quay mặt đi. Bắp Rang không biết khi quay đi như vậy, lớp trưởng Hột Mít đang nghiến răng ken két.
Ngay sau đó, Hột Mít kể lại cho Bảnh Trai, Ria Mép, Răng Chuột, Hạt Tiêu, Tóc Ngắn, Kiếng Cận và bạn nghe.
Nghe xong, bảy cái miệng cũng đều nghiến răng ken két.
Nghiến răng xong, bảy cái miệng nói:
- Bắp Rang, hãy đợi đấy! Hừ hừ!
Ðợi đấy tức là đợi đến thứ năm tuần sau: ngày cô giáo phát bài tập ra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận