Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong


“Khắc từ 3 tháng trước chứ đâu phải là khắc xong 3 tháng trước.

Tượng trước là khắc 3 tháng trước, đây là tượng sau.”
Không hổ là Hàn lục lang, thế mà cũng chống chế cho được.

Nhưng Thôi Đào cũng chẳng phải hèn nhát gì, vẫn còn vấn đề lợi hại hơn để hỏi.
Thôi Đào hỏi Hàn Kỳ với đôi mắt lấp lánh: “Vậy bức tượng trước đó Lục lang khắc đâu rồi?”
Hàn Kỳ cúi người khẽ ho một tiếng, lập tức chắp tay tạm biệt Thôi Đào.

Chàng ra sân rồi bịt kín mặt lại, lấy ra một sợi dây thừng có móc câu bên hông rồi leo tường đi mất.
Chạy còn nhanh hơn cả thỏ, gọi lại cũng chẳng kịp, tất nhiên dù có gọi thì chắc chắn chàng cũng sẽ không ở lại.

Lúc chàng cúi người ho khan, Thôi Đào thấy tai chàng hồng lên, rõ ràng đang rất thẹn thùng nên mới chọn kế đào tẩu trong 36 kế như thế.
Bóng lưng chạy trốn của Hàn Kỳ rất mới lạ, cuối cùng nàng cũng được chứng kiến rồi.
Theo yêu cầu của Thôi Đào, Mỹ Ngọc đợi sau 1 canh giờ mới quay về, thấy Thôi Đào vẫn chưa ngủ, đang ngồi bên ngọn đèn để may vá.
“Bộ đồ này còn thiếu 2 ống tay thôi, đừng vội ạ.

Hôm nay đã muộn thế này rồi, Thôi nương tử uống rượu nên ngủ sớm đi, sao lại tự nhiên trằn trọc vậy?”
“Làm xong sớm cho yên tâm ấy mà.” Thôi Đào may xong tay áo, kiểm tra lại hết rồi sai Mỹ Ngọc xếp lại chồng quần áo gọn gàng, đặt bộ quần áo này vào chung.
Hôm sau, Tiểu Mã thị được Thôi Đào tặng 2 bộ quần áo, bà giữ lại cho mình 1 bộ rồi tặng bộ còn lại cho cụ bà Thôi.
Cụ bà Thôi vuốt lên đóa hoa mẫu đơn phú quý được thêu trên nền vải xanh đen, cười đến không ngậm được mồm.
“Con bé này chịu khổ rồi, ngày nào cũng buồn chán, không biết khó chịu bao nhiêu nữa.

Trái lại là chúng ta được hưởng phúc, thỉnh thoảng lại đưa đồ ăn ngon tới, giờ còn được đồ đẹp nữa.

Nhìn tay nghề thêu thùa này đi, không phải bà lão ta khen hùa cháu gái mình nhé, cả Thâm Châu chẳng tìm được thứ 2 đâu!”
“Đúng là thế ạ.”
Nhắc tới con gái, Tiểu Mã thị không khỏi cảm thấy tự hào.
Bà đề nghị con gái trong nhà đều đến ngắm, nhưng vẫn giấu chuyện của Thôi Đào không cho họ biết, chỉ để họ bình luận xem tay nghề thế nào.
Cụ bà Thôi mặc lên bộ quần áo rực rỡ này, lập tức nhận được những lời ca ngợi của con gái trong nhà.
Màu xanh đậm trầm tĩnh, hoa mẫu đơn tượng trưng cho phú quý, vải áo cực kỳ sáng bóng, lúc đi lại giống như có quầng sáng trên quần áo vậy.

Hơn nữa mũi thêu tinh xảo, cắt xén hợp lý, càng làm nổi bật lên nét quý phái của cụ bà Thôi.
Con gái trong nhà nhao nhao tán thưởng, phải hỏi cụ bà Thôi bộ quần áo này là ai đã may, là thợ thêu của nhà nào? Họ cũng muốn tìm thị để may một bộ.

Cụ bà Thôi rất đắc ý, khoe khoang với mọi người một trận nhưng lại không nói là ai, mọi người cười than cụ bà Thôi ki bo, cụ vẫn cười không ngậm được miệng.
Đợi mọi người tan hết, Tiểu Mã thị mới trầm mặt nói cho cụ bà Thôi hay rằng Thôi Đào chuẩn bị rời khỏi An Bình.

Bà lo cụ bà Thôi sẽ buồn vì Thôi Đào đột nhiên thông báo, ai ngờ cụ chẳng hề thay đổi chút nào.
Cụ bà Thôi vuốt ve tay áo, nói với Tiểu Mã thị: “Đã sớm đoán được rồi, không phải lễ tết gì, nó lại chẳng tiện xuất hiện, sao đột nhiên mà tặng quần áo chứ.”
Tiểu Mã thị áy náy thừa nhận mình có chút “suy nghĩ” định đùa, định để cụ mặc quần áo vui vẻ một chốc rồi mới nói cho cụ biết chuyện Thôi Đào sắp đi.

Ai ngờ chuyện này đã sớm bị cụ nhìn thấu, chỉ là không nói toạc ra thôi.
“Nó là người làm chuyện lớn, ta đã nói trước rồi, chúng ta không thể níu nó được, đừng kéo chân nó lại làm gì.” Cụ bà Thôi dặn dò, sau đó bảo nha hoàn cả lấy một hộp gấm nhỏ tới đưa cho Tiểu Mã thị, bảo Tiểu Mã thị đưa lại cho Thôi Đào.
“Đây là bùa hộ thân 2 tháng trước ta xin giúp nó, có thể bảo vệ bình an cho nó.”
Nha hoàn cả vội nói với Tiểu Mã thị, bùa hộ thân này rất linh nghiệm, bà cụ đã đích thân tụng kinh 7 7 49 ngày.
Tiểu Mã thị vội thay mặt Thôi Đào nói cảm ơn bà cụ, “Món quà này quý giá quá, con dâu chắc chắn sẽ dặn con bé nâng niu thật kỹ.”
Trưa hôm sau.
Hàn Kỳ ra ngoài về lại nhà trọ, mang theo một hộp cơm, vừa vào phòng đã bắt gặp một gã sai vặt đang lén lút lục tủ quần áo của mình.

Chàng lập tức vứt hộp cơm xuống, bắt lấy bả vai của người này, vừa hỏi hắn từ đâu tới vừa nhanh chóng ném hắn xuống đất.

Người này tướng mạo rất xấu, lông mày đen rậm, nước da đen vàng, mũi to, đôi môi hơi tím, ở vị trí huyệt thái dương còn có một cái bớt màu xanh đồng nhạt, trên khóe miệng bên phải có một nốt ruồi đen, trên đó còn mọc ra một sợi lông tơ.
Xem ra hắn cũng chỉ là một thiếu niên, trên người có mùi thuốc khá nồng, không dễ ngửi chút nào, nhưng đôi mắt trong veo, nhìn kỹ sẽ nhận ra là mắt hạnh, rất đẹp, có chút quen thuộc.
Hàn Kỳ khống chế cánh tay người này, hỏi hắn rốt cuộc là ai.
“Tiểu nhân tên là Sửu Đồng, là tư ba của quán rượu này, vừa rồi chỉ quét dọn phòng ốc, sửa sang đồ đạc lại giúp lang quân thôi mà!”
Giọng nói trầm thấp khàn khàn, nghe không có chút sơ hở nào.
Hàn Kỳ vẫn không buông tay, trái lại còn dùng sức thêm.
Sửu Đồng bị đau mà hít một hơi, cầu xin Hàn Kỳ mau buông tay ra đi, vì thực sự lo lắng nên giọng nói có thể nghe ra vài phần.
Hàn Kỳ bật cười, bấy giờ mới thả lỏng tay ra, cầm hộp cơm vứt trên đất lên rồi đi tới cạnh bàn, mở món gà xào lăn, phì trả chiên trong đó ra, phút chốc mùi thơm đã lan tỏa đầy cả căn phòng.
Sửu Đồng cuối cùng cũng bò dậy, xoay xoay bả vai bị Hàn Kỳ làm đau, đi theo mùi thơm tới cạnh bàn, 2 mắt sáng ngời ngời nhìn vào các món ăn.

Như thể những món này là họ hàng thất lạc nhiều năm của hắn vậy, không thể chờ được nữa, hắn muốn nhận mặt với chúng ngay.
Hàn Kỳ đã ngồi xuống, cầm đũa lên chuẩn bị dùng cơm.

Sửu Đồng vẫn nhìn các món ăn không chớp mắt, nhất là phì trả chiên thơm lừng, màu vàng long lanh, tất nhiên cũng rất giòn, mùi hương tỏa ra khiến người ta thèm thuồng.
Món gọi là “Phì trả”, nói trắng ra chính là một loại cá muối lớn và dày.

Dù cá muối không tươi như cá sống, nhưng cũng có hương vị riêng.

Nấu cá muối ra được một hương vị riêng cũng là một kỹ năng.

Trong thành An Bình có nhà Lý cửu nương nổi tiếng làm món phì trả ngon.


Phì trả nhà thị còn ngon hơn cả cá sống, mùi không bị tanh, dai, hơi mặn nhưng nếu ăn chung với bánh nướng và cháo bí đỏ hơi ngọt thì lại rất vừa miệng.
Món mà Hàn Kỳ mua tất nhiên là từ tiệm của Lý cửu nương rồi.
Không ngờ chàng mới ở An Bình chưa bao lâu mà lại hiểu rõ đồ ăn trong thành như thế, toàn chọn chỗ ngon nhất thôi.
Hàn Kỳ liếc nhìn Sửu Đồng, gắp một miếng phì trả nếm thử, lập tức phát ra tiếng giòn tan khiến người khác càng thòm thèm hơn.
Chàng lại rót cho mình một tách trà.
Sửu Đồng đứng yên không nhúc nhích, thi thoảng lại liếc mắt nhìn phì trả trên bàn.
Hàn Kỳ gắp miếng phì trả lớn nhất, dưới ánh mắt hâm mộ của Sửu Đồng, đưa tới bên miệng hắn.
Sửu Đồng kinh ngạc nhìn Hàn Kỳ, dùng ánh mắt được yêu mà sinh sợ nhìn, lắp bắp cúi đầu hỏi: “Khách quan thế này —”
“Thấy em thèm nên cho em ăn đấy.” Ánh mắt Hàn Kỳ dịu dàng, giọng điệu cũng dịu dàng, ra hiệu nàng nhanh chóng mở miệng.
“Ầy, bị phát hiện rồi.”
Thôi Đào tiếc rẻ than một tiếng, lập tức không chần chừ mà ăn “thức ăn” Hàn Kỳ đút.
Miếng phì trả này khá lớn, Thôi Đào không thèm để ý tới hình tượng mà cắn hết, miệng bị lấp đầy, nàng phải phồng má lên nhai.
“Thoạt nhìn rất giống, không có chút sơ hở nào.” Hàn Kỳ khen.
Thôi Đào bèn lấy một cái bánh nướng nhét vào miệng mình, dù sao cũng là cá muối mà, phải ăn cùng món chính, nếu không dễ bị nghẹn lắm.
“Vậy Lục lang phát hiện từ khi nào thế?”
Nếu phát hiện lúc nàng nhìn chằm chằm vào phì trả thì cũng chẳng có gì ngạc nhiên.
“Từ lúc thấy em ta đã hoài nghi rồi.” Hàn Kỳ nói.
Thôi Đào hơi sửng sốt, lấy tay sờ khuôn mặt mình đã ngụy trang tỉ mỉ, đa phần đều được trang điểm hết, chỗ mũi nàng còn cố tình dính thêm da để khiến nó lớn lên nữa, như thế cả khuôn mặt sẽ bị thiếu cân đối, nhìn cực kỳ xấu xí.
“Sơ hở ở đâu vậy?”
“Đôi mắt, trong veo nhạy bén, chỉ có em mà thôi.”
Thôi Đào tổng kết, “Vậy để em cố nheo mắt lại.”
Kẻ địch gian xảo, khó chắc nội gián sẽ xuất hiện khi nào, theo tinh thần “Biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm*”, Thôi Đào mới đột ngột tới tìm Hàn Kỳ cũng là vì muốn kiểm tra trình độ ngụy trang của mình.

Nếu cả người thân cận nhất cũng bị lừa thì ắt sẽ tránh được con mắt của kẻ địch, dù chúng có thông minh cũng chẳng sợ.
(*) Xuất phát từ câu nói “Cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm” của Trang Tử, ý chỉ phải suy xét tỉ mỉ mọi chuyện mới có thể duy trì bền vững đến mai sau.
“Em sẽ sắp đặt cho mình một thân phận, chúng ta giả vờ như gặp nhau trên đường, Lục lang giữ em lại, sau đó dẫn em tới Tuyền Châu.”
Sau khi bàn bạc chi tiết với Hàn Kỳ, Thôi Đào tạm biệt chàng, Giờ nàng phải nhanh chóng về chuẩn bị, mai phải lên đường rồi.

“Không cần phải vội đâu, dù người đứng sau vụ việc này thực sự là Triệu Tông Thanh thì nhất thời chúng cũng sẽ chẳng có động tĩnh gì đâu.

Thời cơ chưa tới, nếu không y cũng sẽ chẳng tốn công để lôi kéo ta làm gì.” Hàn Kỳ suy đoán.
“Chuyện này khó mà nói được, tính tình của Triệu Tông Thanh này không thể nhìn thấu đâu.

Lúc y ở Biện Kinh thì trông như người có văn hóa.

Nhưng lúc ở đạo quán An Bình này, lần đầu tiên em gặp y, y không phải dáng vẻ đó mà trông rất lưu manh.

Nếu không phải mặt mày giống nhau thì cảm giác như chẳng phải cùng một người.
Vì thế mà em cũng phái người âm thầm điều tra tình hình ở đạo quán An Bình này, trong đạo quán có một đạo sĩ tiết lộ, trước kia Song Phúc đạo trưởng nổi tiếng là tính tình cổ quái, có người từng thấy y học theo cách nói chuyện của trụ trì, cực giống, chỉ nhìn bóng lưng thôi thì căn bản không thể phân biệt được.”
Nghe Thôi Đào giải thích, Hàn Kỳ nhíu mày nói: “Không biết vốn tính y như thế hay là cố tình nữa? Nếu là vốn thế thì còn dễ đối phó; nhưng nếu là cố tình thì có chút đáng sợ đấy.”
“Vậy chúng ta nhanh chóng giải quyết mối phiền Thiên Cơ Các ở Tuyền Châu đi, tốt nhất là tìm luôn bằng chứng có thể vạch trần y.

Giờ chúng ta không có chút chứng cứ nào cả, nhiều nhất cũng chỉ là kẻ bị tình nghi, có quá nhiều chỗ mơ hồ.”
Hàn Kỳ nheo mắt rồi cười xùy, “Không chỉ mạo hiểm hy sinh Hồng Y, Phan thị, nhiều người như thế, mà còn muốn tính kế dùng mạng của em để kích thích sự phẫn nộ của ta.

Mấy ngày nay y thường xuyên tới tìm ta, khiến trong đầu ta đều là cuộc đời bất công, nhất định phải báo thù cho em!”
“Lục lang tài hoa phi phàm, lại còn là Thôi quan ở phủ Khai Phong, bị y nhìn trúng cũng chẳng có gì lạ, quan trọng là y muốn lợi dụng Lục lang để làm gì kìa.

Trước kia y luôn nấp trong bóng tối, chúng ta khá bị động, giờ chúng ta nhân cơ hội xuất chiêu, từ sáng chuyển vào tối, chỉ mong có thể tìm hiểu càng sớm càng tốt.”
Sau khi Thôi Đào đi, Hàn Kỳ phát hiện trong tủ quần áo có một bộ đồ mới tinh, họa tiết cây trúc và vòng xoáy, rất tôn da, mặc vào rất đẹp.
Hôm sau, cả hai lần lượt lên đường đi về Tuyền Châu.
3 ngày sau, Thôi Đào dùng thân phận “Sửu Đồng” để xuất hiện, tình cờ gặp Hàn Kỳ giữa đường, thế là ở lại bên cạnh chàng.
Hơn tháng sau, cả hai đã tới Tuyền Châu.
Việc đầu tiên sau khi về Tuyền Châu, tất nhiên là thăm nhà anh cả của Hàn Kỳ, thăm mẹ ruột Hồ thị..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận