Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong



Thiếu nữ áo đỏ lập tức định leo lên ngựa chạy trốn, Thôi Đào cúi người nhặt 2 cục đá trên đất lên, phóng thẳng vào bụng ngựa.

Con ngựa hoảng hốt nhảy vó trước lên, lập tức phi nước đại.

Lúc đầu thiếu nữ áo đỏ còn định khống chế con ngựa lại, nhưng cuối cùng là thất bại, cả người rơi xuống đất.

Cô ta lăn trên đất vài vòng rồi nằm sấp, ôm eo thở hổn hển, xem ra cực kỳ đau đớn, nhưng lại không hề rên rỉ câu nào.

Lúc Thôi Đào định thẩm vấn thiếu nữ áo đỏ này thì bên triền núi phía Đông lại có tiếng bước chân, lần này là một thiếu niên mặc áo gấm, khoảng 11 – 12 tuổi, cũng dắt theo một con ngựa.

Thiếu niên áo gấm nhíu màu nhìn Thôi Đào và thằng nhóc rồi vội xem xét thương tích của thiếu nữ áo đỏ, lập tức nổi giận, rút đao định vung tới phía Thôi Đào.

Thiếu nữ áo đỏ nhíu mày hét lên: “Thiếu chủ đừng để ý tới tôi, mau chạy đi! Mau chạy đi!”

Thiếu niên áo gấm không nghe, đánh nhau với Thôi Đào, trên tay nàng không hề có vũ khí, chỉ có bát và thìa, sau khi so vài chiêu với thiếu niên áo gấm, nàng bèn ném cái bát trong tay vào ngực áo gấm của hắn, thìa thì quăng vào đầu gối.

Thiếu niên quỳ xuống, phun ra một ngụm máu, không cam tâm trừng mắt nhìn Thôi Đào.

“Ngươi là người của phủ Khai Phong ư? Tên là gì? Sao ta không biết có kẻ như ngươi?”

“Tiểu bối không tên, không ai biết cả.”

Thôi Đào đánh giá thiếu niên mặc áo gấm này một phen, bộ dạng tuấn tú, mặt mày có vài phần giống với Tô Ngọc Uyển.

Có vẻ như thiếu nữ áo đỏ vừa rồi có quan hệ chủ tớ với hắn rất sâu đậm, chỉ một câu đã làm lộ thân phận thiếu chủ của hắn rồi.

Vị trí tổng đà Thiên Cơ Các phải giấu cả chủ phân đà, dù giờ là tình huống nguy cấp nhưng tiết lộ thế này hình như cũng quá dễ dàng rồi đúng không?

Người có phần mắt giống nhau, chỉ cần muốn tìm là sẽ tìm ra thôi.

“Ngươi xấu như thế mà võ công lại lợi hại, không thể không có tên được, ta cũng không thể không biết được.” Thiếu niên áo gấm có sự tự tin khác thường và cảm giác cao ngạo, giọng điệu nói chuyện rất trịch thượng.

“Phải thừa nhận đi, là ngươi hiểu biết nông cạn.” Thôi Đào tiện miệng đáp.

Thiếu niên áo gấm tức đến mức sắp phun lửa, tức tối đứng dậy đánh nhau với Thôi Đào lần nữa nhưng lại bị nàng đánh ngã.

Sau khi trói thiếu niên áo gấm và thiếu nữ áo đỏ lại, Thôi Đào lại nghe có tiếng bước chân ở triền núi phía Đông.


2 đứa nhóc trai gái khoảng 7 – 8 tuổi chạy dọc theo sườn núi.

Đứa con gái mặc bộ đồ đi đêm, bịt mặt.

Đứa con trai lại mặc áo trong bằng gấm, áo ngoài là vải thô, cũng bịt mặt, trên khóe mắt phải có nốt ruồi lệ rất rõ ràng.

Cả hai lao tới ven đường, thấy cảnh tượng đó cũng chẳng thèm quan tâm, lập tức lên ngựa định chạy.

Thôi Đào đành phải dùng chiêu cũ, nhặt đá đánh tới.

Đứa con gái phản ứng rất nhạy, lập tức lấy đao chặn cục đá mà Thôi Đào đánh tới.

Thấy Thôi Đào còn định ra tay tiếp, nó lập tức nhìn thằng nhóc nốt ruồi lệ rồi phi ngựa tới trước mặt Thôi Đào, cố tình ngăn không cho nàng tấn công thằng nhóc kia.

||||| Truyện đề cử: Binh Vương Và Bảy Chị Gái Cực Phẩm |||||

Thôi Đào đánh ra 3 cục đá cùng lúc.

Đứa con gái thấy cả 3 đều đánh tới điểm yếu của con ngựa, ắt sẽ khiến ngựa mình hoảng hốt phi nước đại nên lập tức nhảy xuống ngựa, móc cây roi bên hông ra đánh tới Thôi Đào.

Lúc Thôi Đào trốn, thằng nhóc nốt ruồi lệ đã cưỡi ngựa đi xa.

Sau mấy chiêu, đứa con gái bị Thôi Đào đánh bại, nhưng thấy thằng nhóc kia đã chạy được xa, trên mặt nó lộ ra một nụ cười vui vẻ.

Khi bóng dáng của thằng nhóc nốt ruồi lệ sắp biến mất cuối đường, cây cỏ 2 bên đường đột nhiên rung lên, sau đó có nha dịch vứt bỏ lớp cỏ ngụy trang đi, vung đao cản thằng nhóc đó trốn.

Đứa con gái thấy thế, cả người run rẩy tức tối, cuối cùng là bất lực cúi gằm mặt xuống.

Thiếu nữ áo đỏ thấy cảnh tượng đó còn tức tới mức chảy nước mắt.

Bọn Lý Viễn lập tức áp thằng nhóc nốt ruồi lệ tới trước mặt Thôi Đào, khen ngợi may là Thôi quan Hàn cơ trí bảo họ mai phục ven đường, không phải quá bất đắc dĩ thì đừng ra mặt.

Lúc lão già tóc bạc kia cưỡi ngựa trốn đi, Lý Viễn vốn định chặn đường rồi, nhưng vì sau đó có bọn Vương Chiêu đuổi tới nên họ mới không ra mặt.

Thôi quan Hàn đã nói rồi, người của Thiên Cơ Các này cực kỳ gian xảo, không tuân theo suy đoán bình thường của họ được.

Quả nhiên hắn không tùy tiện ra mặt là đúng, giờ thành công chặn được con cá lọt lưới rồi.


“Sửu Đồng, lần này chúng ta lập công lớn rồi, nhìn quần áo của nó đi, áo trong là vải gấm thượng hạng đấy.

Trên cổ còn đeo một miếng ngọc bội nữa, khắc hình rồng cơ đấy, đây là mưu phản rồi!”

Lý Viễn đưa ngọc bội lục soát được cho Thôi Đào.

Thôi Đào xem qua, “Đúng là chất ngọc thượng thừa.”

Lý Viễn nhìn thiếu nữ áo đỏ và thiếu niên áo gấm bị khống chế trên đất, bất đắc dĩ lắc đầu cười, “Nhìn 2 kẻ này đi, còn có lão già tóc bạc ban nãy nữa, đều là trải đường cả, đây mới là nhân vật chính.”

“Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai? Là Các chủ hay thiếu chủ của Thiên Cơ Các hả?” Lý Viễn hỏi thằng nhóc.

Thằng nhóc vẫn lạnh mặt, không thèm nhìn Lý Viễn một cái, cũng chẳng rên một tiếng.

Đã bắt được người rồi, cũng chẳng vội thẩm vấn.

Lý Viễn dẫn người kiểm tra triền núi phía Đông trước, phát hiện ở đó không chỉ có 1 lối ra.

Có 5 lối ra được ẩn giấu trong bụi rậm, tất cả đều rộng rãi, đủ để ngựa đi lọt.

Lý Viễn định dẫn người vào hang núi lục soát nhưng bị Thôi Đào ngăn lại

Hắn cũng không biết Sửu Đồng là Thôi Đào, chỉ biết Sửu Đồng là người được Thôi quan Hàn nhặt giữa đường, vì thế trong lúc gấp gáp, thái độ nói chuyện với Thôi Đào không mấy thân thiện.

“Ngươi không phải nha soa của phủ Khai Phong, dựa vào đâu mà sai bảo ta nên hay không nên làm cái gì chứ?” Lý Viễn nói xong bèn bảo Sửu Đồng đi ra.

“Chỉ riêng triền núi phía Đông này đã có 5 lối ra rồi, có thể thấy các đường trong hang núi thông ra mọi hướng, nếu không quen rất dễ bị lạc đường, lạc đường là chuyện nhỏ, lỡ như trúng phải cơ quan ám khí gì thì sẽ mất mạng đấy.” Thôi Đào nhắc nhở Lý Viễn.

Lý Viễn giật mình, không hiểu sao lại có một cảm giác rất quen thuộc, hắn không khỏi đánh giá lại Sửu Đồng một chút.

Nhưng nghĩ tới đám khốn nạn Thiên Cơ Các đã hại hắn mất đi Thôi nương tử mà mình tôn kính nhất, nỗi hận trong lòng Lý Viễn khó mà kìm lại được.

Thấy đã sắp có thể báo thù cho Thôi nương tử, hắn tuyệt đối không thể để cho đám oắt con Thiên Cơ Các kia có cơ hội chạy thoát nữa.

Thôi Đào thấy Lý Viễn kiên quyết bèn thả 3 tiếng pháo ra ngoài.


Lý Viễn tức giận trừng mắt nhìn Sửu Đồng.

Sửu Đồng đã phóng pháo gọi Thôi quan Hàn tới, giờ hắn không thể đi vào được nữa.

Sau khi Hàn Kỳ chạy tới, đầu tiên là xác nhận Thôi Đào vẫn an toàn, sau khi biết rõ tình hình bèn đi tới cửa hang quan sát một chút.

“Ở núi phía Đông của thôn An Định cũng phát hiện hang núi, bên trong cũng rắc rối thế này, Vương Chiêu đã dẫn theo 30 người vào trong mà tới giờ vẫn chưa có tin gì.”

Lý Viễn nghe nói vậy mới ý thức được sự nguy hiểm của hang núi này, đồng thời cũng rất lo lắng cho an toàn của đám Vương Chiêu.

Hắn vội hỏi ý Hàn Kỳ.

Em trai Lý Tài của Lý Viễn không nhịn được mà đi chất vấn bọn thiếu nữ áo đỏ, thiếu niên áo gấm và thằng nhóc nốt ruồi lệ con đường chính xác trong hang núi, 4 đứa nhóc này lại cắn chặt răng, chẳng đứa nào chịu nói.

“Ta khuyên các ngươi mau chóng đi tiếp ứng đi, một khi trúng phải cơ quan độc trong hang núi rồi sẽ bị phát tác trong vòng nửa canh giờ, chắc chắn sẽ chết trong 1 canh giờ.” Thằng nhóc nốt ruồi lệ hừ lạnh.

Sau đó, dù bọn nha dịch có đánh mắng thế nào, nó đều không nói gì nữa.

Thằng nhóc mặc đồ vải thô từ ngã ba hô hào thừa nhận với Thôi Đào rằng mình là Các chủ Thiên Cơ Các, vốn dĩ luôn luôn ngoan ngoãn đứng một bên, bấy giờ chợt chạy ra cản trước mặt thằng nhóc kia, không cho nha dịch làm hại nó.

Nha dịch bật cười, khen thằng nhóc tốt bụng: “Hành động này của ngươi không khác gì đang nói nó chính là thiếu chủ Thiên Cơ Các đâu.”

“Mấy người nói bậy, tôi mới là Các chủ Thiên Cơ Các!” Nó mở miệng định nói lại thì bị Thôi Đào dùng một miếng vải nhét đầy miệng, cũng bị nhốt nốt vào xe chở tù.

“Lấy dây thừng ra.”

Hàn Kỳ buộc dây thừng vào eo, định vào dò đường trước.

“Thế sao mà được, lỡ như bên trong có gì nguy hiểm thì chẳng phải —

Hay cứ để thuộc hạ đi đi ạ! Tốt xấu gì thuộc hạ cũng đứng tuổi rồi, từng phá không ít vụ án ở phủ Khai Phong, có chút kiến thức, hang núi này không làm khó được thuộc hạ đâu.”

“Về chỗ cũ đợi lệnh, tránh lại có cá lọt lưới.” Hàn Kỳ đuổi Lý Viễn về.

Lý Viễn không chịu, chắp tay xin lần nữa: “Tiểu nhân chỉ là một cái mạng hèn, có chết bên trong cũng chẳng đáng tiền.

Nhưng Thôi quan Hàn thì khác, Triều đình còn chuyện quan trọng hơn chờ Thôi quan Hàn làm, thù của Thôi nương tử còn chờ Thôi quan Hàn báo cho mà! Xin hãy để thuộc hạ đi đi!”

“Đã gọi ta là Thôi quan thì tuân theo mệnh lệnh đi.”

“Vậy hôm nay thuộc hạ phải bất kính một lần rồi, không thể tuân lệnh được.” Lý Viễn kiên quyết không đi, vẫn giữ tư thế hành lễ cung kính với Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ nhìn Lý Viễn chằm chằm, thấy hắn cực kỳ bướng bỉnh, không chịu đổi ý bèn nhíu chặt lông mày.


“Ta biết tại sao ngươi muốn tiên phong, nhưng ngươi đã từng nghĩ tới mẹ già con thơ trong nhà chưa? Nếu ngươi có chuyện gì thì ta phải nói sao với họ đây?

Lúc trước ngươi là người đầu tiên đối xử thật lòng với cô ấy, tất nhiên cô ấy cũng không muốn ngươi xảy ra chuyện gì.

So với ngươi, ta học hành nhiều hơn một chút, có đọc lướt qua về cơ quan bí mật này nọ, ta vào trong sẽ có khả năng bình an, nhưng ngươi thì không như thế.”

Lý Viễn giật mình vì Hàn Kỳ nhắc tới Thôi Đào, hắn lại càng nghĩ tới nàng nhiều hơn, vành mắt lập tức đỏ bừng.

Thôi Đào đứng bên thấy cảnh này cũng thấy ê cái mũi, dũng cảm giơ tay xung phong: “Tôi đi, tôi có thể ạ.”

“Không được!” Lý Viễn lập tức phản đối.

Thôi Đào chớp mắt nhìn họ.

Lý Viễn giải thích: “Ngươi không phải người của phủ Khai Phong, mà nha dịch phủ Khai Phong bọn ta cũng chẳng phải kẻ hèn nhát, sao lại để một người ngoài như ngươi xung phong chứ?”

Lời nói này lập tức được những nha dịch khác đồng ý.

Thôi Đào hết cách đành phải nhìn về phía Hàn Kỳ.

Người khác không biết thân phận của nàng nhưng Hàn Kỳ thì biết.

Chàng biết rất rõ khả năng của nàng, đối với nàng mà nói, chuyện xông vào mê cung, phá cơ quan không có gì khó khăn cả.

Hàn Kỳ nhìn Thôi Đào, sau đó gật đầu tán thành với Lý Viễn: “Người ngoài không tiện xen vào.”

Thôi Đào: “…”

Lý Viễn không có tài hùng biện, tất nhiên chẳng thể nói lại Hàn Kỳ, chỉ có thể ngoan ngoãn nhận lệnh mai phục ven đường.

Trước khi vào hang núi, Hàn Kỳ mỉm cười với Thôi Đào.

Thời gian gấp gáp, có rất nhiều nha dịch đang theo dõi nên chàng không có thời gian để nói với Thôi Đào chuyện khác.

Hơn nữa lần này chàng đi vào cũng không phải tạm biệt với Thôi Đào.

Sau khi bọn Hàn Kỳ vào hang núi, Thôi Đào canh giữ ở chỗ ngã ba, thi thoảng lại liếc mắt sang triền núi phía Đông.

Dù nàng nghĩ Hàn Kỳ sẽ không có chuyện gì, nhưng chẳng ai biết tình hình trong hang núi cả, một con bướm đập cánh cũng sẽ ảnh hưởng tới những chuyện tiếp theo, chưa kể phải đi qua bao nhiêu lựa chọn như thế, kết quả là thứ mà không ai đoán trước được.

Sau khi Hàn Kỳ vào hang núi không bao lâu, đã có 6 thi thể nha dịch lần lượt được đưa ra.

6 người này không phải nha dịch trong đội của Hàn Kỳ, là người trong số 30 nha dịch do Vương Chiêu dẫn đầu..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận