Hàn Kỳ đưa một phần nội dung của Khuyết Ảnh Thư cho Trần Nhất Phát xem, nội dung phần này là làm thế nào để khống chế một người thông qua điểm yếu của họ, nếu điểm yếu vẫn chưa đủ để khống chế ý chí của người đó thì có thể dùng thủ đoạn để tạo ra điểm yếu, từ đó đạt được mục đích kiểm soát.
“Những năm qua ngươi cố gắng kinh doanh, kết bạn với mọi người từ khắp nơi, chắc hẳn cũng đã từng nghe tới những bí thuật để nắm bắt tâm lý rồi.
Lời đồn tuy có hơi ngoa nhưng lại là sự thật.
Tình huống của Thiên Cơ Các các ngươi cũng cùng một loại đó đấy.”
Sau khi đọc qua nội dung, Trần Nhất Phát lắc đầu với Hàn Kỳ, “Không, không thể nào!”
“Trên đời này không có chuyện gì là không thể đâu.” Hàn Kỳ bỗng chuyển mắt, làm như vô tình nhìn lướt qua Thôi Đào, “Sở dĩ nghĩ là không thể, chỉ là do chúng ta thiếu hiểu biết mà thôi.”
“Ta biết Thôi quan Hàn thông minh tuyệt đỉnh, bịa ra chút nội dung này để hù dọa bọn ta cũng rất dễ, ta sẽ không mắc lừa đâu! Vì để ta khai thật mà các ngươi tìm cách để lừa ta ư!” Trần Nhất Phát suy nghĩ một hồi rồi suy luận.
“Ta biết các ngươi luôn chấp mê bất ngộ, không chịu nghe lời khuyên.
Có biết tại sao ta chỉ nói những chuyện này cho mình ngươi không?” Hàn Kỳ hỏi lại.
Trần Nhất Phát lắc đầu.
“Ngươi thông thạo kinh doanh, đầu óc linh hoạt.
Sẽ không ngu ngốc như những người khác, bướng bỉnh tới chết.” Hàn Kỳ hơi dừng lại, “Chẳng lẽ ta lại dùng những chuyện bản thân ngươi đã trải qua để lừa ngươi sao?”
Trần Nhất Phát do dự.
Vương Chiêu vội khuyên Trần Nhất Phát nên biết khôn một chút, vốn không phải là chính đạo gì, cần chi phải cố chấp.
Dù có kiên quyết cũng chẳng ai khâm phục hắn, chỉ mắng hắn là một con lừa ngốc mà thôi.
“Không, các ngươi đừng hòng lừa ta! Ta biết thủ đoạn thẩm vấn của phủ Khai Phong các ngươi, vừa đấm vừa xoa chứ gì, ta sẽ không mắc lừa đâu!” Trần Nhất Phát vẫn liều chết, tuyệt đối không hề bị mê hoặc.
“Tùy ngươi.”
Giọng điệu của Hàn Kỳ rất bình thản, như thế Trần Nhất Phát có khai hay không cũng chẳng mấy quan trọng với chàng.
Rõ ràng thái độ và giọng điệu của đối phương đều nhạt như nước, không hề có chút cảm xúc dư thừa nào, nhưng không hiểu sao Trần Nhất Phát lại nghe được hàm ý mỉa mai “Hóa ra ngươi cũng là một thằng ngu” trong 2 chữ này.
Cuộc trò chuyện kết thúc.
Thôi Đào đẩy xe lăn của Hàn Kỳ ra ngoài.
Trước khi rời đi, nàng quay đầu nhìn một cái.
Trần Nhất Phát đang cúi thấp đầu, im lặng đến lạ, không thấy được biểu cảm gì.
“Có thêm ngươi, Thiên Cơ Các cũng không nhiều người, mất ngươi rồi, chúng cũng chẳng thiếu người.
Phủ Khai Phong cũng thế, không thiếu lời khai của một mình ngươi đâu.
Nhưng không ngờ Thôi quan Hàn cũng có lúc nhìn lầm, đầu óc của ngươi lại chẳng bằng đám chuột nhắt mượn gió bẻ măng kia nữa.
Thôi đi, ta cũng lười tốn sức cầm roi quất ngươi.”
Vương Chiêu thở dài xong bèn ném roi, đi thưởng thức điểm tâm trà bánh.
Trần Nhất Phát vẫn cúi đầu, không hề có bất cứ phản ứng nào.
…
Thôi Đào đẩy Hàn Kỳ về phòng, chợt nhớ ra điều gì đó bèn chạy vội đi.
Trương Xương vừa thay quần áo của mình lại, thấy Thôi Đào như một cơn gió thổi ngang qua mình, hơi hoang mang.
Tống thị và Hồ thị cùng tới thăm Hàn Kỳ, đúng lúc trông thấy cảnh tượng đó, Tống thị không khỏi nhíu mày.
Trương Xương vội hành lễ với cả hai.
Tống thị vừa bước vào đã thấy Hàn Kỳ đang ngồi một mình trên xe lăn, bỏ lại chỏng chơ giữa phòng.
Bàn tay thon dài trắng nõn của chàng đặt trên tay vịn xe lăn, giờ lộ ra chút bệnh tình, chàng lập tức ho khan khiến người ta nghe thấy không khỏi xót xa.
“Làm gì có tùy tùng nào như thế chứ, cứ bỏ mặc Trĩ Khuê như vậy ư?” Tống thị bất mãn khiển trách.
Hồ thị hỏi Trương Xương người vừa chạy đi là ai, biết là Sửu Đồng bèn cười giải thích với Tống thị, “Không phải tùy tùng đâu, là ân nhân cứu mạng đấy.”
Tùy tùng là người chuyên hầu hạ, nên giữ lễ.
Ân nhân cứu mạng lại là người có ơn với mẹ con chàng, đừng nói là người ta chỉ chạy vài bước, dù có nhảy lên đầu dỡ hết mái ngói cũng được.
“Hắn may mắn lắm mới gặp mẹ con hai người đấy.”
Tống thị đang nói nếu đổi lại là người khác thì không hề có chuyện được dung túng thế này đâu.
Nói dễ nghe thì là ân nhân cứu mạng, thực chất nếu không cứu thì bản thân Hàn Kỳ cũng chẳng có việc gì được.
Hơn nữa giữ hắn lại đã là có tình lắm rồi, nếu chọn đi theo Hàn Kỳ thì phải tuân thủ quy củ chứ.
Hàn Kỳ và Hồ thị nghe vậy đều đồng thời nhìn về phía Tống thị.
Ánh mắt của Hồ thị còn đỡ hơn một chút, hơi ấm áp nhưng tỏ vẻ không đồng tình.
Ánh mắt của Hàn Kỳ lại cực kỳ lạnh lùng, đầy vẻ xa cách và bất mãn.
Trong lòng Tống thị lập tức khó chịu, bà ta chỉ cảm thán một câu thôi mà họ đã dùng thái độ này đối xử với bà ta rồi? Trước kia Hàn Kỳ luôn lễ phép với bà ta, thái độ không gọi là thân mật nhưng cũng rất kính trọng.
Chỉ có duy nhất một lần, là lần trước bà ta vào kinh tìm chàng, lúc đó chàng bị Thôi thị mê hoặc, xem như cũng có thể hiểu được.
Giờ chỉ vì một tên dân đen hạ đẳng cực kỳ xấu xí mà cũng nổi cáu với bà ta ư?
Việc này khiến Tống thị cảm thấy như mình còn không bằng một tên hạ đẳng, sao có thể không khó chịu được chứ.
Vốn bà ta có ý tốt, đau lòng vì Hàn Kỳ không được chăm sóc cẩn thận, thế mà giờ bị ghét bỏ rồi.
Không hiểu Sửu Đồng này tốt chỗ nào, không chỉ vẻ bề ngoài xấu xí mà còn điên khùng không tuân theo lễ tiết nữa.
Cảm giác không thích Sửu Đồng lại khiến Tống thị chợt nhớ tới cảm giác của mình với Thôi Đào. Truyện Cung Đấu
Thôi Đào bưng cơm nước vào phòng, thấy có Tống thị và Hồ thị ở đó vội hành lễ vấn an.
Hồ thị cười nói: “Những việc này đâu phải để cậu làm, cứ để người làm trong nhà đi.”
Tống thị nhìn đồ ăn Thôi Đào bưng tới, một bát cháo ngô vàng óng, một đĩa rau trộn nhỏ, hết rồi.
“Bữa ăn này là ai làm vậy? Há có thể để cho thằng bé ăn tồi tàn như thế.” Tống thị nhíu mày, giọng điệu vô cùng bất mãn.
Thôi Đào đang định đáp lời thì Hàn Kỳ đã nói trước.
“Là em muốn ăn.”
Tống thị nhìn qua Hàn Kỳ rồi lại nhìn Sửu Đồng, hiểu rằng chàng đang cố ý nói giúp.
“Món này trông lạ, gọi là gì vậy?”
Hàn Kỳ nhìn món trong đĩa một chút, có măng, có rau rừng, còn có vài miếng tôm nõn nữa.
Nếu Hàn Kỳ không nói được tên thì sao mà gọi món được? Lời tuyên bố muốn ăn của chàng tất nhiên không đúng sự thật.
“Đây là Sơn Hải Đâu ạ.” Thôi Đào đáp.
“Ta có hỏi ngươi không?” Tống thị hỏi Thôi Đào.
Thôi Đào mím môi, cúi đầu.
Tống thị cười nói: “Cậu là ân nhân của Trĩ Khuê, bọn ta đều phải cảm ơn cậu.
Không cần phải vất vả làm những thứ này đâu, việc nặng cứ để người làm trong nhà làm đi.”
“Không sao, không vất vả mà.” Thôi Đào vội xua tay nói mình không phiền, “Thôi quan Hàn chịu lưu giữ tiểu nhân, tiểu nhân cực kỳ biết ơn, tiểu nhân nguyện lòng làm những chuyện trong khả năng của mình.
Tống thị vốn tưởng Sửu Đồng này là người khôn ngoan, không ngờ mới khách sáo với hắn một chút mà hắn đã nghếch mặt lên rồi.
Những kẻ thiển cận đều như thế, nghe không hiểu được lời nói là tốt hay xấu.
“Dù sao ngươi cũng mới đi theo cậu ấy nên không biết chuyện.
Đám người kia ở với cậu ấy lâu đều biết cách hầu hạ đàng hoàng.
Trong nhà bọn ta, tuyệt đối không được có chuyện bữa ăn chỉ vỏn vẹn 1 bát cháo 1 đĩa đồ ăn được.” Lúc Tống thị nói những lời này, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười sĩ diện.
Thôi Đào khẽ gật đầu, sau đó lại nghi ngờ hỏi: “Vậy ăn không vô thì sao ạ? Mới sáng sớm mà có đủ hết cả thịt cá thịt gà thịt vịt luôn ạ?”
“Không phải ý này.” Giọng điệu của Tống thị rất mất kiên nhẫn.
“Vậy là ý gì ạ? Xin phu nhân cứ việc giao phó.” Thôi Đào vội hỏi tới.
“Ngươi — “
Tống thị phát hiện mình căn bản không có cách nào để nói chuyện với Sửu Đồng này được, rõ ràng lời nói đã rõ nghĩa như thế rồi mà hắn vẫn nghe không hiểu.
“Thôi đi, sau này ta bảo người giải thích đàng hoàng với ngươi.”
“Vậy thì tốt quá ạ, cảm ơn phu nhân đã để ý.” Thôi Đào cười ha hả cảm ơn.
Tống thị thấy nàng như thế thì hít sâu một hơi, suýt chút đã bị tức chết rồi.
Nói chuyện với tên Sửu Đồng này chẳng khác gì đàn gảy tai trâu, bà ta mỉa mai hắn đều nghe không hiểu, không biết sai trái, không biết xấu hổ gì.
Còn bất lực hơn cả tay không đấm mạnh vào mớ bông nữa.
Tống thị lập tức sai kẻ dưới chuẩn bị bữa sáng cho Hàn Kỳ.
Hồ thị thấy thế định nói nhưng thấy con trai lắc đầu với mình.
Đợi khi Tống thị và Hồ thị đi rồi, Hàn Kỳ cầm đũa nếm thử một miếng đậu phụ dồn hải sản, tươi mát và thơm ngon, thịt cá và tôm nõn rất non, cộng thêm cháo ngô ấm nóng ăn rất vừa.
“Sao lại gọi là Sơn Hải Đâu vậy?”
“Cả núi cả biển đều có hết mà.”
Thôi Đào nói với Hàn Kỳ, núi có măng, rau rừng, biển thì có cá tôm.
“Hóa ra là vậy.” Hàn Kỳ cười đáp, thấy Thôi Đào tỏ vẻ khó chịu bèn kéo nàng tới ngồi kế mình, “Giận à?”
“Không có.”
“Chị dâu cả nói thế cũng có lý mà.”
Thôi Đào nghe Hàn Kỳ đang bênh Tống thị bèn nhíu mày ra hiệu, “Chàng nói xem.”
“Không cần phải vất vả nấu những món này, việc nặng cứ để người làm trong nhà làm đi.” Hàn Kỳ bảo Trương Xương đem tới một quyển sổ nhỏ, quyển sổ chỉ lớn bằng lòng bàn tay, dày 1 tấc, rất tiện để mang theo.
Thôi Đào cầm sổ lên nhìn, ái chà, “Tuyển Tập Món Ngon Tuyền Châu”.
“Sau này chúng ta đi đâu, ta đều sẽ viết cho em một quyển.” Hàn Kỳ ghé vào tai trái của Thôi Đào, hạ giọng nói.
“Vậy sao không đưa em sớm, để em mấy ngày nay chán chết đi được?” Thôi Đào không tỏ ra cảm động mà hỏi ngược lại Hàn Kỳ.
“Tuy ta từ nhỏ đã lớn lên ở Tuyền Châu nhưng ta không thích ăn uống cho lắm, biết rất ít, dù sao cũng cần thời gian để hỏi thăm chứ.” Hàn Kỳ vội giải thích.
“Được rồi.” Thôi Đào cười rồi lập tức tạm biệt Hàn Kỳ.
Chàng hơi sửng sốt, “Đi ngay đấy à?”
“Ừa, chẳng phải bọn chàng khuyên em sao, khỏi cần quan tâm chàng, tự hưởng thụ thôi, lòng tốt như thế sao em có thể chối từ được.” Thôi Đào vẫy tay với Hàn Kỳ, thậm chí lúc nói chuyện còn không buồn quay đầu lại nhìn chàng, trong chớp mắt đã mất tăm.
Trương Xương thấy cảnh tượng này không kìm được phải mím môi lại.
Hàn Kỳ im lặng húp cháo ăn đồ ăn, bấy giờ có 4 nha hoàn bưng một bữa sáng phong phú lên, bày ra đầy bàn.
Chàng không thèm ngước mắt lên, chỉ chăm chú ăn hết món trước mặt rồi buông đũa, đi vào phòng làm việc.
Bọn nha hoàn thấy thế, định nói nhưng lại chẳng biết nói gì.
Chúng đành phải bưng cơm nước nguyên vẹn về rồi báo lại cho Tống thị.
Tống thị lập tức cảm thấy tức giận, sai người đi tìm Sửu Đồng tới ngay.
Bà ta muốn xem thử Sửu Đồng này có năng lực gì mà khiến Hàn Kỳ nghe lời tới vậy.
“Cô ơi, tuyệt đối không thể.” Tống tam nương vội khuyên nhủ Tống thị, “Cô quên chuyện lúc trước rồi ư?”
Tống thị giật mình tỉnh ngộ, Hàn Kỳ không bác bỏ trước mặt mọi người mà khéo léo dùng cách không đụng vào món ăn để cảnh cáo bà ta, như thế đã chừa thể diện cho bà ta lắm rồi.
Rõ ràng chàng đang nói với bà ta, chuyện riêng của chàng, bà ta có muốn nhúng tay vào quản cũng vô dụng.
“Sao cô cứ ngứa mắt với Sửu Đồng này vậy?” Tống tam nương khó hiểu.
“Ta cũng không hiểu, chỉ là thấy tên này mình chẳng vừa mắt chút nào, còn có một vài cảm giác quen thuộc nữa.” Tống thị càng nghĩ càng thấy lạ, “Người khác thì có lẽ không sao, nhưng cứ hễ nhìn thấy hắn là ta lại bực tức, có lẽ vì xuất thân của hắn quá ti tiện chăng.”
“Xuất thân thấp hèn là chuyện bất khả kháng mà, hắn cũng đâu có dễ chịu ạ.” Tống tam nương nghĩ tới việc trước đó mình đã “đùa giỡn” với hắn, còn biết ơn thân phận thấp hèn này, nếu không có lẽ giờ cô ta đã ăn hỏi với hắn rồi, tới khi đó có hối cũng không kịp.
“Sửu Đồng không có ở đây, bảo là nhận lệnh ra ngoài ăn uống rồi ạ.” Người được sai đi tìm Sửu Đồng quay về nói.
Tống thị nhíu mày, “Ăn uống ư?” Cảm giác quen thuộc khó hiểu đó lại đột nhiên trỗi dậy.
Sau đó Tống thị tự ngẫm nghĩ trong phòng hồi lâu, gọi người bên cạnh dặn dò một phen.
2 canh giờ sau, người được phái đi chạy về với gương mặt bầm dập, báo với Tống thị rằng họ mới đi theo Sửu Đồng không bao lâu đã bị phát hiện.
“Cũng may là chúng tiểu nhân thông minh, giả vờ làm lưu manh, không hề cho hắn biết thân phận ạ.”
Sắp tối, Thôi Đào khẽ ngâm nga, trong tay cầm theo một hộp cơm đi về phủ Hàn.
Trong hộp cơm đều là đồ ăn mà nàng chừa cho Hàn Kỳ, nàng không thể có đồ ăn ngon mà quên người đẹp được, phải chăm sóc chàng tới cùng chứ.
Ai ngờ nàng vừa vào phủ Hàn một lúc đã bị người của Tống thị ngăn lại, mời vào sảnh trong.
Tống thị cho mọi người lui ra, nheo mắt quan sát vóc người của “Sửu Đồng”, “Ngươi thật sự là Thôi Đào ư? Nếu phải thì chớ chối, bằng không bị lột quần áo ra thì ngươi sẽ khó coi lắm đấy..