Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

“Nếu không phủ nhận sẽ phá hỏng kế hoạch lớn, không chỉ phu nhân khó coi mà cả nhà họ Hàn cũng sẽ khó coi đấy.”

Tống thị nhìn gương mặt hóa trang xấu xí của Thôi Đào lần nữa, chỉ nhìn bề ngoài thì thật sự không tìm ra sơ hở nào.

Ai cũng nói nàng rất lợi hại, nhưng bà ta cảm thấy đều là đồn nhảm, hôm nay mới tận mắt chứng kiến.

“Cô đang uy hiếp ta ư?”

“Phu nhân nghĩ sao thì là thế.” Thôi Đào vẫn khách sáo và lễ phép.

Tống thị mở to miệng, chợt nhận ra con nhóc này nói chuyện rất hay, khiến người ta không thể nào tìm lỗi được, bắt lỗi nàng chẳng khác gì đang tự bắt lỗi mình.

Tống thị: “Các người quá to gan rồi, Quan gia có biết chuyện hay không?”

Nếu biết thì dễ nói.

Nhưng nếu không biết chuyện, dù là để phá án nhưng cũng là đang lao đầu vào tai họa đấy!

Thôi Đào nhún vai, không thừa nhận cũng chẳng phủ nhận.

Chuyện đó không cần Tống thị phải nghĩ nữa, nếu Quan gia biết chuyện thì hẳn là Thôi Đào sẽ nói thẳng.

“Quan gia còn cố tình hạ chỉ vì cái chết của cô đấy!” Tống thị kích động nói.

Thôi Đào không bày tỏ thái độ gì khác thường, chỉ nhẹ nhàng gật đầu, thừa nhận lời Tống thị nói là thật.

Điều này khiến Tống thị hơi mơ hồ, biểu hiện của nàng không hề có chút gì là sợ hãi, có phải là Quan gia đã biết rồi không? Nếu Quan gia cố ý hạ chỉ để giấu mọi người, lỡ như lộ ra chắc chắn sẽ bị Ngự sử trách tội.

Trừ khi vụ án có tiến triển lớn thì chuyện giấu giếm này mới yên ổn.

Nghe ý trong lời của Thôi Đào, chắc chắn bây giờ vẫn chưa tới lúc.

Vậy nếu hiện tại mình vạch trần thân phận của nàng ra đồng nghĩa với việc làm hỏng kế hoạch của Quan gia, chắc chắn Quan gia sẽ trách cứ bà ta lộn xộn, nhận định Hàn Kỳ không có năng lực, thất vọng với người nhà họ Hàn.

Sau này người trong nhà họ Hàn, bao gồm 2 con trai của bà ta còn tiền đồ gì nữa?

Tất nhiên còn một khả năng nữa, Quan gia căn bản không hề biết chuyện, là Thôi Đào và Hàn Kỳ tự ý chủ trương, đợi khi kết án bị vạch trần rồi sẽ được tha thứ.

Thôi Đào là người vô cùng thông mình, vì thế hiện tại rất có thể đang lừa bà tay.

Nếu là thế, giờ bà ta hoàn toàn đủ tự tin để dạy dỗ cả hai.

Nhưng thái độ của Thôi Đào khiến bà ta không thể soi được, không biết là khả năng nào.

Tống thị nhìn Thôi Đào lần nữa, hơi ngập ngừng.

“Phu nhân không cần hao tâm tổn trí phỏng đoán làm gì, cứ nghĩ theo hướng xấu nhất đi, đó cũng là câu trả lời của tôi.”

Nghĩ theo hướng xấu nhất, là nàng và Hàn Kỳ đang giấu giếm tất cả mọi người, nếu bị lộ ra chính là khi quân võng thượng… Không chỉ Hàn Kỳ chịu tội chết mà trên dưới nhà họ Hàn đều sẽ bị liên lụy, thậm chí còn có thể bị lưu đày.

Tống thị tức tới mức run môi, “Cô —”

Liên lụy cả nhà họ Hàn phải chịu tội mà nàng lại thản nhiên như thế ư?

“Tôi biết phu nhân sẽ mong cho chuyện lớn của chúng tôi thành công mà.” Thôi Đào hơi vái chào, bày tỏ ý cảm ơn.

Tống thị hít một hơi thật sâu, bị bộ dạng cung kính hành lễ này của Thôi Đào chọc tức hơn.

Ai bảo ta mong cho các người chứ? Bà ta định mắng Thôi Đào mặt dày, nhưng nghĩ lại đúng thật mình không thể không “mong” họ thành công được, nếu không cả nhà bà ta sẽ bị liên lụy mất.

Bà ta vốn nghĩ Thôi Đào chỉ là một cô gái có trải nghiệm khác biệt nên hơi khác người mà thôi, cơ bản vẫn có giáo dục.

Hôm nay lại thấy con nhóc này đúng là vô liêm sỉ, dám uy hiếp bà ta một cách trơ trẽn như vậy.

Đáng lẽ bà ta nên tỏ ra ưu nhã hữu lễ, nhưng nàng lại khiến bà ta tức tới nghiến răng, cả người phát run nhưng chẳng có cách nào khác.

“Có một số chuyện nếu biết quá rõ sẽ tổn thương bản thân mình đấy.” Thôi Đào cảm khái, “Người thông minh đều tự hiểu, không nên nói toạc ra.”

Tống thị từ từ trợn tròn mắt, con nhóc này đang mắng mình không thông minh, không khéo léo ư?

“Thôi Đào —” Tống thị tức tới mức gọi thẳng tên của Thôi Đào, nhưng bà ta chưa kịp nói hết đã nghe nàng nói tiếp.

“Phu nhân nghĩ sao về tương lai của Thôi quan Hàn? Phu nhân nghĩ kỹ lại đi, tiểu nhân không quấy rầy phu nhân nữa.” Thôi Đào cố tình nhấn mạnh vào chữ “tiểu nhân”, ý đang nhắc nhở Tống thị rằng thân phận của nàng hiện tại là Sửu Đồng.

Trông thấy Thôi Đào thong dong bỏ đi, Tống thị kìm nén lửa giọng trong bụng mình.

Con nhóc này quá độc ác, mang tương lai của Hàn Kỳ ra uy hiếp bà ta!

Giờ bà ta thực sự không cách nào bắt Hàn Kỳ lấy vợ được, Hàn Kỳ đã không còn nghe khuyên bảo nữa rồi.

E là Thôi Đào cũng đã biết điểm này nên mới không sợ bà ta.

Trước đây quan hệ giữa 2 phòng cũng đã có chút căng thẳng, nếu lại làm ầm lên thì với tính tình lạnh lùng của Hàn Kỳ, e là khó mà giữ được.

Những anh em các phòng sau đều đã lớn tuổi, có người không còn sống nữa, còn sống thì sức khỏe không tốt, như đã chết một nửa rồi.

Trong 6 anh em nhà họ Hàn, giờ chỉ có mỗi Hàn Kỳ là em út và được kỳ vọng nhiều nhất.

Tống thị đột nhiên hơi hối hận vì mình đã bốc đồng, không nên tìm tòi thân phận của Thôi Đào rồi lại vạch trần ngay, kết quả giờ đã rơi vào tình cảnh túng lúng thế này.

Sự thật đúng như Thôi Đào đã nói, “phủ nhận”, làm như không nhìn ra là lựa chọn tốt nhất.

Chuyện thành thì bà ta được nhờ, chuyện không thành là có thể vì “không biết chuyện” mà giảm bớt hình phạt.

Nhưng cảm giác bị người khác kiểm soát, nằm trong tầm khống chế của người ta khiến Tống thị cực kỳ khó chịu, nhất là khi người đó chỉ là một cô gái chưa tròn 20 nữa.

Tống thị tức giận tới mức ngạt thở, nhất định định đến tìm Hàn Kỳ để nói chuyện này, nhưng nghĩ lại thấy có tìm chàng cũng vô dụng, thế càng khiến quan hệ giữa 2 phòng cứng nhắc hơn mà thôi.

Chung quy không thể làm gì được, chỉ có thể tự ôm cục tức cho mình, bất lực không thôi.

Lúc Thôi Đào vào phòng, Hàn Kỳ vẫn đang bận rộn sau bàn.

Nàng bày đồ ăn trong hộp cơm ra trước, may mà không dây dưa lâu với Tống thị, cơm nước vẫn còn nóng.

Lúc nàng bày cua nhồi cam, sủi cảo và há cảo huyện Sa ra bàn xong, định đi gọi Hàn Kỳ thì bỗng bị ôm từ phía sau.

Mùi đàn hương quen thuộc tỏa ra giúp Thôi Đào lập tức khẳng định đó là Hàn Kỳ.

Thực ra nếu không ngửi thấy mùi này thì nàng cũng có thể đoán được là chàng, người dám ôm nàng trong hình dạng của Sửu Đồng cũng chỉ có mỗi chàng.

“Mới xong việc à?” Thôi Đào hỏi.

“Chưa.” Hàn Kỳ liếc nhìn một bàn đầy đồ ăn, “Mùi thơm như bướm bay, tràn ngập trong phòng, sao ta ngồi vững cho được?”

“Ồ, hóa ra là háu ăn à?” Thôi Đào trêu chàng.

“Không thể tính là háu ăn được,” Hàn Kỳ ngồi xuống, nhận lấy đôi đũa Thôi Đào đưa tới, không gắp đồ ăn ngay mà nhìn nàng thật kỹ, “Là háo sắc.”

“Chà, vậy Thôi quan Hàn phải cân nhấc tiểu nhân rồi, nhan sắc của tiểu nhân vừa xứng với Thôi quan Hàn đấy, nói rõ hơn là chúng ta đều là con người.” Thôi Đào dùng thân phận “Sửu Đồng” để đáp lại, cảm thấy rất vinh dự.

“Em không chê ta quá đẹp trai là được rồi.” Hàn Kỳ cũng nghiêm túc đáp lại.

Cả hai lập tức bật cười.

“Nếm thử món cua nhồi cam này đi chàng, ngon lắm đấy.”

Thịt cua và thịt lợn rất tươi, mọng nước, sau khi rưới sốt trứng thì bỏ vào quả cam đã moi ruột rồi hấp lên, trong mùi thịt có hương cam ngòn ngọt, ăn rất ngon mà lại không mất dinh dưỡng.

Không phải Hàn Kỳ chưa từng ăn cua nhồi cam bao giờ, nhưng hương vị hôm nay lại đặc biệt ngon.

“Tất nhiên rồi, em đi mua theo “Tuyển Tập Món Ngon Tuyền Châu” mà Thôi quan Hàn cho đấy, sao mà sai được?”

Giọng điệu kiêu ngạo của Thôi Đào chọc Hàn Kỳ khẽ cười vài tiếng, cảm thấy hơi xấu hổ.

“Cua ở tiệm này rất tươi, rượu được ủ đặc biệt, đến cả nước tương dùng trong tiệm cũng khác nữa.” Lần này Thôi Đào nghiêm túc trả lời Hàn Kỳ.

Hàn Kỳ gật đầu khen ngợi, cũng không quên khen người đã mua đồ ngon cho mình ăn.

“Rất tốt.”

Đợi Hàn Kỳ dùng cơm xong, Thôi Đào mới kể chuyện Tống thị cho chàng nghe.

“Tủi thân cho em rồi.” Hàn Kỳ nhẹ nhàng nắm tay Thôi Đào, bàn tay trắng mịn bóng loáng khiến tim người ta đập nhanh.

“Không tủi thân, em còn sợ mình chọc phu nhân tức tới mức ngất đi rồi chàng lại trách em đấy.”

Hàn Kỳ cười, “Trách em thông minh lanh lợi, miệng lưỡi dẻo dai, xương cốt thần tiên, dung mạo xinh đẹp à?”

“Là sao?” Thôi Đào khó hiểu.

“Là ta đã ưng em rồi,” Hàn Kỳ hơi dừng một chút rồi nói tiếp, “Có trách cũng nên trách ánh mắt của ta quá tốt.”

Thôi Đào vội cúi đầu chào Hàn Kỳ, “Thật sự bội phục luôn, đầu cúi đụng đất, sau này tuyệt đối đừng nói em khen quá Lục lang nữa.

So với Lục lang, vài ba câu ca ngợi của em chỉ như giọt nước nhỏ so với biển hồ thôi, không đáng nhắc tới chút nào.”

“Nhưng cũng dễ nghe đấy, sau này nói nhiều một chút nhé!” Thôi Đào cười hì hì nói thêm, thấy Hàn Kỳ không ăn hết điểm tâm bèn đưa tay cầm 1 miếng nhét vào miệng.

Hàn Kỳ thấy thế cũng cầm một miếng, đợi Thôi Đào nhai xong miếng trong miệng liền đút nàng tiếp.

Thôi Đào lập tức cong mi, nở một nụ cười hạnh phúc.

Nửa đêm, Thôi Đào đã ngủ, Hàn Kỳ mới tới gặp Tống thị.

Tống thị đã chuẩn bị đi ngủ, nghe Hàn Kỳ và Hồ thị muốn gặp mình, vốn định viện cớ không tiện để từ chối.

Nhưng nhớ tới chuyện ban ngày, bà ta vội sai nha hoàn mặc quần áo cho mình ngay, vội chạy tới gặp mẹ con chàng.

Trong sảnh đèn đuốc sáng trưng, chiếu sáng rõ ràng khuôn mặt mọi người.

Tống thị vừa vào đã thấy Hàn Kỳ lạnh mặt ngồi cạnh Hồ thị, dù phát hiện bà ta đã đến nhưng chàng vẫn không ngẩng đầu lên nhìn.

Khi xưa bà ta đến chàng đều lập tức đứng dậy đón.

“Nửa đêm mà quấy rầy chị dâu cả rồi.” Hàn Kỳ khách sáo nói, không chờ Tống thị đáp lại mà nói tiếp câu sau, “Em định đón mẹ về quê An Bình để ở, như thế cũng gần Biện Kinh, tiện chăm sóc hơn.”

Tống thị hơi sửng sốt, bà ta mong Hàn Kỳ có thể đón mẹ mình đi, nhưng chọn hôm nay mà lại trễ như thế thật khiến người ta không thể không nghĩ nhiều được.

“Sao lại quyết định đột ngột như thế? Hồ nương tử ở đây cũng tốt mà.” Tống thị hỏi.

“Đúng là rất đột ngột.” Hàn Kỳ đồng ý xong không nói gì thêm, khiến mọi người càng thêm xấu hổ.

Tống thị lập tức hiểu Hàn Kỳ đang cố tình gây sự.

Bà ta nhìn Hồ thị: “Sở dĩ luôn ở đây là vì chỗ này là chỗ cha từng ở, sao giờ nói đi là đi rồi?”

“Ta nghĩ Trĩ Khuê nói cũng đúng, An Dương mới thật sự là nơi lão gia lập nghiệp, cũng là nơi hợp để ta dưỡng già nhất.” Hồ thị cười hiền hậu, “Mấy năm nay đã phiền cô chăm sóc ta rồi, người càng già thì bệnh càng nhiều, không tiện phiền cô thêm nữa.”

Tống thị vội nói không phiền, thấy Hồ thị không có ý đổi ý, bà ta cũng không tiện nói thêm, chỉ hỏi thẳng Hàn Kỳ còn gì muốn nói với mình nữa không.

“Chợt nhớ ra, lúc em còn nhỏ anh cả từng ở trong nội viện này dạy em rằng “Thấy người tốt nghĩ đến việc hoàn bị mình cho tốt, thấy người không tốt cũng phải tự kiểm điểm sửa đổi bên trong mình*”.”

(*) Một câu của Khổng Tử.

“Anh cả cậu luôn để ý tới câu, lúc nào cũng khen cậu thông minh.” Tống thị nghe Hàn Kỳ nhắc tới anh cả mình, trong lòng khẽ thở phào.

Rốt cuộc cũng là anh em tình thâm, vợ chồng họ đã nhìn 6 đứa em trai lớn lên, không thể nào vì một người phụ nữ mà bị chia rẽ được.

“Hôm nay em đã tự kiểm điểm sâu sắc.” Lúc Hàn Kỳ đối diện với ánh mắt của Tống thị, trong mắt chàng còn có ẩn ý khác.

Tống thị đã quản lý cả nhà nhiều năm, giao tiếp qua đủ loại người, sao lại không hiểu ánh mắt của chàng được.

Bà ta lại thà rằng mình không hiểu, như thế bà ta không cần ngẫm nghĩ những gì Hàn Kỳ nói sau khi chàng rời đi, giật mình nhận ra thứ gọi là “tự kiểm điểm” mà Hàn Kỳ nói là đang mắng bà ta “không tốt”.

Thấy người không tốt cũng phải tự kiểm điểm sửa đổi bên trong mình.

Thấy bà ta không tốt nên chàng muốn tự kiểm điểm lại, hơn nữa còn cố tình nhấn mạnh là tự kiểm điểm sâu sắc.

Tống thị hít một hơi thật sâu, khó khăn lắm mới kìm được sự khó thở vì tức giận của mình, tức đến mức khóe môi liên tục run rẩy.

So với Thôi Đào, em sáu nhà mình lại càng đáng ghét hơn, càng nghĩ càng tức mà!

Muộn như thế mà chàng còn tới thăm, thái độ lạnh nhạt, hóa ra đều đang cảnh cáo bà ta.

Bà ta chưa hề khiển trách họ làm việc bốc đồng, khi quân võng thượng đấy! Thế mà họ lại còn chọc tức bà ta nữa!

Mấy năm nay dù gặp chuyện lớn gì Tống thị đều không dễ tức giận tới nỗi phải trút ra hết, nhưng tối nay bà ta đã quăng đồ sứ trong phòng hết mấy lần.

3 ngày sau, bọn Hàn Kỳ lên đường về Biện Kinh.

Tống thị thầm nghĩ nếu Hàn Kỳ không tới tạm biệt thì bà ta sẽ không đi tiễn.

Bà ta không tin trước mặt người ngoài mà Hàn Kỳ dám bất kính với mình, dù gì thì bà ta cũng là chị lớn nuôi lớn chàng mà.

Không ngờ Hàn Kỳ thật sự không tới tạm biệt, dẫn bọn Hồ thị rời khỏi Tuyền Châu luôn.

Sau khi họ rời khỏi thành mới có người làm trong nhà chạy tới thay mặt Hàn Kỳ báo lại với Tống thị, viện cớ công vụ bộn bề nên không thể tự mình tới tạm biệt được.

Hành động này không phải vi phạm lễ tiết, nhưng lại cho Tống thị một cú sốc nặng, bà ta đã đánh giá bản thân quá cao trong lòng Hàn Kỳ rồi.

Bọn Tống tam nương và người nhà cũng không thấy Hàn Kỳ tự mình tới tạm biệt, lại thấy mấy ngày nay tâm trạng của Tống thị khó chịu nên cũng ngờ có việc gì đó bèn hỏi khéo bà ta.

Tống thị không muốn nhiều lời, nhưng người tới an ủi bà ta càng lúc càng nhiều, ai cũng khuyên bà ta nên thả lỏng tinh thần, có một người em có tài như Hàn Kỳ thì tương lai sẽ được nương nhờ.

Con trai thứ 2 Hàn Nhân Ngạn cũng chạy tới tìm Tống thị, nhờ Tống thị kiểm tra những bài tập mà trước đây mình chưa làm.

Cuối cùng Tống thị cũng hơi đỡ sầu, “Sao giờ lại thế?”

“Con dùng phương pháp chú sáu dạy cho nên học nhanh hơn rất nhiều!” Hàn Nhân Ngạn ưỡn ngực, cực kỳ tự hào nói.

Tống thị lập tức sầm mặt xuống, chợt nhớ con trai cả Hàn Thiện Ngạn cũng thường nhắc tới trong thư rằng nhờ có chú sáu chỉ dạy làm bài tập nên y mới tiến bộ không ít.

Bà ta suy nghĩ hơn nửa tháng, cuối cùng mọi sự bất mãn và oán hận trong lòng tích tụ lại cũng hóa thành một tiếng thở dài.

Âu cũng không thể tranh đua thắng bại được, bận tâm làm gì.



Lúc Thôi Đào và Hàn Kỳ tới Biện Kinh, trời đã vào đông, đúng lúc hôm nay tuyết đầu mùa đã rơi.

Hàn Kỳ còn bận vào cung phục mệnh, Thôi Đào thì dạo bước tới cửa hàng của mình trước.

Vương tứ nương đang đứng tiễn khách ở cửa ra vào, Bình Nhi thì gảy bàn tính ở sau quầy.

Xem ra cả hai sống không tệ chút nào.

Thôi Đào đang do dự không biết có nên vào cửa hàng không thì bỗng một giọng nữ vang dội phát ra ngay trước mặt nàng.

“Bình Nhi, mau tới đây xem đi, trên đời này còn có người xấu xí tới mức này nữa ư!”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui