Ngồi Tù Ở Phủ Khai Phong

Thượng thư Lâm cười nhạo vài tiếng, lão nhìn thấy vẻ mặt khiếp đảm của chúng đại thần trong điện, nhất là Hoàng đế Triệu Trinh đang trợn tròn mắt, cuối cùng hắn cũng đã chịu thành thật nhìn lão rồi.

Làm thần tử nhiều năm như thế, lão cứ như một con chó, lúc nào cũng khúm núm trước mặt Hoàng đế.

Lão chứng kiến Hoàng đế trưởng thành, nhưng chưa bao giờ được Hoàng đế kính trọng dù chỉ một chút.

Thế mà bọn Lữ Di Giản, Vương Tằng, thậm chí là tên gian thần Đinh Vị lại được hắn cực kỳ kính trọng.

Năm đó lão và Lữ Di Giản cùng là Trạng nguyên chung khoa, lão còn trẻ hơn Lữ Di Giản một chút, rõ ràng lão mới là người trẻ tuổi và có triển vọng hơn, thế mà bây giờ đến thằng nhóc như Hàn Kỳ cũng được xếp trước lão nữa!

Hàn Kỳ: “Nhận rồi?”

“Chẳng phải ngươi đã hoài nghi ta từ lâu rồi sao?” Thượng thư Lâm hỏi ngược lại Hàn Kỳ.

Nếu không phải vì chàng ép hỏi thì chúng cũng không gấp rút hành động thế này.

Thị lang Trung thư Vương Tằng tức giận trỏ vào Thượng thư Lâm: “Đồ phản bội khốn nạn! Ngươi dám mưu phản! Thật khiến cha ngươi mất mặt, khiến —”

“Câm miệng đi! Kẻ nào nói một tiếng nữa thì ta sẽ giết kẻ đó!” Thượng thư Lâm rống to.

Cả đại điện lập tức rơi vào một sự im lặng chết chóc.

Thượng thư Lâm ghé mắt nhìn Triệu Trinh, thấy Triệu Trinh vẫn một mực im lặng lại không nhịn được cười.

Hẳn là Hoàng đế nhỏ không ngờ rằng những người bình thường hay đóng góp ý kiến, bày tỏ lòng trung, nguyện rơi đầu chảy máu vì Hoàng đế và Đại Tống lại đều đang đợi khoảnh khắc họ hấp hối, từng người một bị dọa sợ tè ra quần, không dám lên tiếng thế này.

Thượng thư Lâm lấy ra một viên thuốc từ trong tay áo rồi ném vào rượu, “Nể tình quãng thời gian chúng ta làm quân thần, ta hứa nếu Quan gia uống ly rượu độc này rồi sẽ ra đi một cách thoải mái, không hề tổn hại gì tới thi thể cả.”

“Ngươi điên rồi! Ngươi nghĩ nếu hôm nay ngươi thành công thì người trong thiên hạ cũng sẽ bỏ qua cho ngươi ư?” Lữ Di Giản khiếp sợ chất vấn Thượng thư Lâm.

“Vừa nãy ta đã nói sao? Kẻ nào lên tiếng là ta giết kẻ đó!” Thượng thư Lâm ra hiệu cho đám thích khách ra tay giết Lữ Di Giản.

Thủ lĩnh thích khách cười vung đao lên, trong mắt lộ ra vẻ khát máu lao thẳng tới Lữ Di Giản.

“Bảo vệ Lữ tướng!”

Bọn thị vệ trước điện cũng vội vây quanh Lữ Di Giản để giữ ông ta an toàn.

“Xem ra các ngươi rất muốn chết! Nếu Quan gia đã không nể tình ta thì cũng chỉ có thể nếm thử cảm giác chết dưới trăm đao thôi.” Thượng thư Lâm lập tức buông tay, ly rượu lập tức rơi xuống đất vỡ tan.

“Dù sao cũng nên để ta chết được rõ ràng chứ, tại sao ngươi lại muốn tạo phản? Ngươi đã làm tới Thượng thư bộ Hình rồi, vẫn chưa đủ hay sao?” Triệu Trinh nghiêm nghị hỏi Thượng thư Lâm.

“Đối xử tốt với ta ư?” Thượng thư Lâm cười mỉa, rõ ràng là không đồng ý với chuyện Triệu Trinh nói, “Thực chất ta có rất nhiều lời muốn nói với Quan gia, nhưng giờ ta lại thấy đó đều là lời nhảm nhí cả.

Trong mắt kẻ không đặt ngươi vào mắt, chúng căn bản không nghĩ tới cảm nhận của ngươi, không bao giờ hiểu được mình đã sai ở đâu.

Cần chi lãng phí miệng lưỡi, cho các ngươi cơ hội kéo dài chứ, mời Quan gia mau chóng lên đường đi!”

Thế cục luôn thay đổi chóng mắt, khó mà biết được khi nào người trợ giúp sẽ tới, Thượng thư Lâm vẫn chưa ngu tới mức không nhìn ra Triệu Trinh đang cố tình kéo dài thời gian.

“Chắc chắn đây không phải là mưu đồ của một mình ngươi, kẻ chủ mưu đằng sau là ai hả?” Lữ Di Giản tức giận hỏi.

“Ngươi nói thế là sao?” Thượng thư Lâm lập tức trở nên dữ tợn, nhìn chằm chằm Lữ Di Giản, “Xem thường ta ư? Nghĩ một mình ta không có khả năng làm chuyện lớn thế này sao? Khắp thiên hạ chỉ có mỗi Lữ Di Giản ngươi thông minh, còn ta chỉ là một tên ngốc vô dụng à?”

Lữ Di Giản nhíu mày, không ngờ Thượng thư Lâm lại phản ứng với việc ông ta hỏi kẻ chủ mưu thế này.

Tuy nhiên Hàn Kỳ đã nghe ra trọng điểm, ắt hẳn là đã có kẻ báo trước, nói với Thượng thư Lâm rằng ai hỏi lão câu này tức là đang mắng lão ngu, vì thế Thượng thư Lâm nghe vậy mới phản ứng quá khích như vậy.

Thượng thư Lâm không phải người tài nhưng lại rất tự cao về bản thân, nếu không nhờ xuất thân từ vọng tộc có gốc gác, lúc trẻ may mắn có được cơ hội lập công thì với năng lực của lão căn bản không thể ngồi tới vị trí Thượng thư được.

Nhưng lão không bao giờ tự hiểu lấy, tự nghĩ mình là người có tài mà không được đánh giá cao, chắc chắn nhiều năm qua đã tích tụ rất nhiều oán hận và bất mãn trong lòng.

Triệu Tông Thanh giỏi nhất là nắm bắt điểm yếu của người khác, đồng thời sẽ tận dụng tới tối đa.

Thượng thư Lâm âu sầu vì thất bại, đụng phải y nói những lời khen ngợi nên tất nhiên sẽ cực kỳ vui sướng.

Dần dà, Thượng thư Lâm xem y như tri kỷ, Triệu Tông Thanh lại càng có vị trí trong lòng lão, cuối cùng sẽ đến mức độ lão sẵn sàng chiến bất cứ đâu mà Triệu Tông Thanh yêu cầu.

Trong lúc này Hàn Kỳ luôn bí mật quan sát phản ứng của Triệu Tông Thanh, tới giờ y vẫn ngụy trang rất tốt, không hề bị lộ ra chút sơ hở nào.

Rõ ràng y không hề ngu ngốc như Thượng thư Lâm mà lộ diện ngay lúc này.

Dù hôm nay chúng có thành công giết được Hoàng đế, nhưng nếu muốn tiếm vị thành công, được chúng thần ủng hộ và người dân thiên hạ kính phục thì phải danh chính ngôn thuận, dùng đức phục chúng, chắc chắn không thể nào mang cái danh loạn tặc mưu phản.

Thượng thư Lâm cứ thế bị Triệu Tông Thanh đẩy ra, tất nhiên còn không cách trở mình nữa.

Tiếc là tới giờ lão vẫn chưa biết điều đó, vẫn còn đang dương dương tự đắc.

Lữ Di Giản chế giễu Thượng thư Lâm là kẻ phản bội, hơn nữa còn ngu tới cùng cực.

“Ta có lòng tốt khuyên ngươi một câu, đừng có tiếp tục đùa với lửa.”

Sắp chết tới nơi rồi mà còn trưng ra bộ mặt Tể tướng dạy dỗ lão ư!

Thượng thư Lâm tức tối, lệnh cho bọn thích khách xử hết tất cả.

Đồng thời nói cho chúng biết, nếu ai tiên phong lấy được đầu của Hoàng đế và Lữ Di Giản sẽ được thưởng vạn lượng vàng!

Hàng trăm tên thích khách ngo ngoe giằng co với chúng thần và 30 thị vệ trong điện, dù theo số người hay giá trị vũ lực, họ đều cách nhau rất xa, bên kém hơn căn bản không hề có cơ hội thắng.

“Giết cho ta! Không bỏ sót kẻ nào!” Mắt Thượng thư Lâm như tỏa sáng, hưng phấn hét lên.

Hôm nay những người trong điện đều đã biết chuyện lão mưu phản, vì thế lúc lão tiết lộ bản thân thì trong lòng cũng đã thầm quyết định hết, tất cả đều phải giết sạch.

Đợi tới khi vua mới lên ngôi, trong triều cần nhiều nhân tài, lão chính là công thần có công lớn nhất, sẽ có thể đề cử người thân tín của mình lên.

Tới khi đó lão là thần tử có công trạng cao nhất, có quyền lực nhiều nhất, lợi hại hơn Lữ Di Giản nhiều, cái gì mà Tể tướng, Thôi quan phủ Khai Phong, thậm chí cả Thân vương cũng sẽ chẳng lọt nổi vào mắt lão.

Triệu Trinh nhìn vẻ mặt từ đầu tới cuối của Thượng thư Lâm, trong lòng thầm thổn thức.

Ngày thường lão cứ bày ra bộ dạng khiêm tốn chất phác như kia, hóa ra lúc đắc ý lại trở nên dữ tợn đến vậy.

Con trai thứ 3 của lão phạm sai, Triệu Trinh xét lão là thần tử cũ, ở vị trí Thượng thư không có công nhưng cũng chẳng có lỗi nặng nên nhân từ giữ chức lại cho lão, chỉ mở miệng khiển trách chứ không hề xử lý phế truất.

Thế mà lão chẳng hề mảy may cảm ơn, lại còn khi quân phạm thượng, mưu đồ muốn lấy mạng của hắn! Thế này còn kinh tởm hơn cả khi nuôi một con sói mắt trắng* nữa!

(*) Chỉ người vong ơn bội nghĩa, tâm địa tàn bạo.

Sói vốn dĩ đã hung ác, sói mắt trắng còn hung ác hơn cả.

Bởi vì mắt trắng cũng như không có con mắt, không có tính người.

Triệu Trinh thở chậm lại, quyết định bình tĩnh để chờ xem tới giây cuối cùng, hắn muốn xem xem còn chuyện gì khiến mình kinh ngạc hơn nữa không.

Lúc đã giương cung bạt kiếm, đao kiếm đã sắp chạm nhau —

“Đợi đã!” Triệu Tông Thanh hét lên một tiếng, đi tới trước mặt Thượng thư Lâm.

Triệu Trinh, Lữ Di Giản và Ngự sử Tống đều nhìn Triệu Tông Thanh đầy ẩn ý.

Ánh mắt của Hàn Kỳ vẫn luôn kiềm chế, nhàn nhạt như đang xem một vở kịch.

Thượng thư Lâm nhìn Triệu Tông Thanh chằm chằm, không muốn bỏ qua bất cứ ám hiệu ngầm nào trong ánh mắt của y nhưng ngoài miệng vẫn giả vờ thiếu kiên nhẫn thét hỏi: “Ngươi định làm gì?”

Triệu Tông Thanh giơ con dao găm trong tay lên rồi nói với Triệu Tông Thanh: “Đàn ông sinh ra giữa đất trời, chính trực không phản bội người thân, trung thành không trái lời vua chúa.

Quan gia đã là vua của ta, cũng là người thân của ta, hôm nay chỉ sức mình ta thì không thể nào chống cự được, nhưng ta vẫn sẽ chống lại.

Trừ khi là ta chết, nếu không các ngươi đừng hòng vượt qua chỗ này của ta.”

Ánh mắt đang nhìn chằm chằm Triệu Tông Thanh của Thượng thư Lâm lại càng trầm hơn, lão đang định đáp lời đã nghe y chợt cười một tiếng, buông dao găm ra.

“Ta thật sự rất muốn nói những lời không sợ chết, sau đó anh dũng hiến thân.

Nhưng vẫn là câu đó, chết tử tế không bằng vẫn còn sống, ta vẫn còn trẻ, chưa lấy vợ sinh con, cứ thế mà chết thực sự rất nuối tiếc.

Không biết Thượng thư Lâm cho thể cho ta và chúng thần một cơ hội để quy hàng không?”

Triệu Tông Thanh thay lời, thả dao găm trong tay ra, trên mặt bày ra một nụ cười hòa hoãn.

Y luôn học được vẻ bề ngoài tốt đẹp, lúc này vẫn còn có người không tin ý của y, chọc cho bọn Lữ Di Giản mắng, không ngờ Triệu Tông Thanh lại là kẻ không có ý chí như thế.

Cuối cùng cũng ló đầu rồi ư?

Triệu Trinh muốn nói nhưng thấy Hàn Kỳ liếc mình một cái, chỉ tức giận: “Hóa ra ngươi là loại người như thế!”

Triệu Tông Thanh xin lỗi, cúi đầu hành lễ với Triệu Trinh: “Quan gia thứ lỗi, người thức thời mới là trang tuấn kiệt mà.”

“Ở đây khắc có Ngọa Long, Phượng Sồ*.” Ngự sử Tống tiếp lời.

(*) Bắt nguồn từ Tam Quốc diễn nghĩa, Gia Cát Lượng và Bàng Thống đều là những mưu sĩ đình đám số một trong Tam Quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, một người được coi là rồng, một được xưng là phượng.

Ẩn sĩ Tư Mã Huy từng nói một cách khoa trương rằng: “Ngọa long, phượng sồ, được một trong hai người ấy thì có thể an được thiên hạ vậy”.

Tất cả mọi người đều khiếp sợ nhìn sang Ngự sử Tống.

Ngự sử Tống vô tội giải thích: “Ta chỉ tiện miệng nói câu kế thôi mà.”

Dứt lời, ông ta liếc nhìn Triệu Tông Thanh một cái.

Triệu Tông Thanh cười đáp: “Nói hay đấy.”

Thượng thư Lâm cười ha hả: “Nếu ai trong các ngươi muốn sống, nguyện ý quy hàng thì cứ thoải mái đi qua, ta sẽ không so đo.

Nhưng điều kiện tiên quyết là phải trung thành, nếu ai dám giả vờ quy hàng để lừa ông đây, đừng trách ta dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất để giết các ngươi!”

Thượng thư Lâm chỉ cho thời gian 5 số đếm:

“1, 2, 3 —”

Trong lúc chúng thần đang nhìn nhau, nghĩ rằng ai sẽ quyết định phản bội quân vương trong lúc này thì Triệu Tông Thanh đột nhiên đâm một dao vào cổ Thượng thư Lâm.

Hàn Kỳ đã sớm phát giác ra trước, vốn định ngăn cản nhưng 2 người bọn chúng cách nhau quá gần, sự việc lại xảy ra quá nhanh.

Lúc con dao găm bị rút ra, máu tươi bắn cao gần 1 trượng, trong nháy mắt đã nhuộm đỏ đám thích khách xung quanh.

Lúc này trong điện yên tĩnh tới mức có thể nghe được tiếng kim rơi, mùi máu tươi dần lan tỏa.

Màu máu chói lóa khiến nhiều văn thần không nhịn được buồn nôn, không nôn ra được thì cũng chẳng dám nhìn vào.

Người Thượng thư Lâm ngã ra đất, lão há to miệng, yết hầu phát ra âm thanh rên rỉ kỳ lạ, đến khi tắt thở vẫn không thể phát ra được một từ hoàn chỉnh nào.

Trước khi chết lão vẫn không cam tâm, trừng mắt nhìn về phía Triệu Tông Thanh, có nghi hoặc, có hối hận muộn màng, có căm hận… Nhưng chỉ trong chốc lát, lão đã ngừng co giật, chết ngay trong điện, máu tươi như một cơn lũ tràn trên mặt đất, dường như đang muốn nhuộm đỏ cả đại điện.

Sau khi tràn ngập trong nỗi khiếp sợ, bóng thích khách bắt đầu phản ứng dữ dội, lập tức quơ đại đao trong tay chém tới Triệu Tông Thanh và chúng đại thần.

Triệu Tông Thanh bèn dùng dao găm chống cụ, lúc này Hàn Kỳ cũng đứng dậy khỏi xe lăn, vung đao đấu lại.

Đã đánh nhau thật thì không thể đợi thêm nữa, nếu không Hoàng đế và các vị đại thần sẽ gặp nguy hiểm thật.

Nội thị Thành Tắc nhanh chóng lấy ra 1 cái chiêng đồng từ trong ngựa, gõ mạnh vào, tiếng chiêng chưa dứt, xung quanh điện đã có rất nhiều thị vệ mai phục bên ngoài xộc vào điện hét lớn, sau đó nữa bên ngoài cách đó không xa cũng có tiếng chiêng, từng tiếng xa dần, càng ngày càng nhiều binh lính mai phục trong bóng tối hiện thân, họ dùng tốc độ cực nhanh để khống đế hết đám phản tặc.

Chỉ huy sứ trước điện và thủ lĩnh thích khách ngang tài ngang sức, thân thủ cả hai đều cực nhanh.

Đột nhiên râu quai nón trên mặt tên thủ lĩnh thích khách rơi mất, để lộ ra một gương mặt tuấn tú, là Mạc Truy Vũ!

Hàn Kỳ lập tức hét lớn, yêu cầu giữ người sống.

Mạc Truy Vũ liếc nhìn Hàn Kỳ, mỉm cười rạng rõ rồi nghiêng người đi ra tay sau lưng của Chỉ huy sứ ti Điện Tiền, không ngờ lúc này lại có 2 tên thị vệ tấn công tới.

Lúc hắn đối phó sau lưng đã bị Chỉ huy sứ ti Điện Tiền đâm một đao trúng vai phải.

Tay phải không còn cầm dao được nữa, Mạc Truy Vũ nhanh chóng đổi sang tay trái, dù gặp địch 2 bên nhưng hắn vẫn không hề sợ hãi, vẫn chém những nhát trí mạng tới phía Chỉ huy sứ ti Điện Tiền.

Để giữ mạng cho Mạc Truy Vũ, Chỉ huy sứ ti Điện Tiền lùi lại một bước.

Bỗng, Mạc Truy Vũ quay đầu lại nhìn tới phía Triệu Trinh, tung người muốn lao về phía hắn.

Chỉ huy sứ ti Điện Tiền thấy thế thì không nhân nhượng nữa, đâm thẳng một đao vào bụng Mạc Truy Vũ.

Mạc Truy Vũ nôn ra một ngụm máu rồi vật ra đất.

Chỉ huy sứ ti Điện Tiền vội đi tới kiểm tra tình hình của hắn, hỏi rốt cuộc chủ nhân của hắn là ai.

Mạc Truy Vũ không nhìn ai, nhắm nghiền 2 mắt, nhếch mép cười một cái rồi một lúc sau tắt thở.

Triệu Tông Thanh im lặng nhìn lướt qua Mạc Truy Vũ đã chết trên đất, khuôn mặt không hề có biểu cảm nào.

Hắn ném dao găm dính máu trong tay đi, chỉ quay sang hỏi han Triệu Trinh có bị hoảng sợ không.

Đa số phản tặc đều hóa trang thành người dân, sau khi chờ tín hiệu ở trạm kiểm soát bên ngoài, chúng lập tức xông vào phá trạm để tổng tấn công.

Nhưng không ngờ xung quanh đã sớm có mai phục, trên nóc tường và nóc nhà đều là cung thủ, hơn nữa xung quanh chúng là một số lượng lớn binh mã.

Nghe nói kẻ cầm đầu đã đền tội, chúng lại càng không còn khí thế, nhao nhao bỏ vũ khí xin hàng.

Thực chất lúc vây quét đám người này, Thượng thư Lâm vẫn chưa chết, chẳng qua chỉ đe chúng để bắt hàng mà thôi.

Sau đó Phạm Trọng Yêm dẫn quân tuần trải đuổi tới trong điện, thấy Hoàng đế và các vị đại thần đều bình yên, lại thấy thị vệ đang xử lý thi thể trên mặt đất, trong đó có Thượng thư Lâm, dù nằm trong dự đoán nhưng ông ta vẫn không tránh khỏi kinh ngạc.

“Quả nhiên là lão!” Ánh mắt Phạm Trọng Yêm hơi khó hiểu, nhưng thấy Hàn Kỳ tới vẫn không kìm được tiếng thở dài, “May mà có anh bày mưu nghĩ kế, nếu không hôm nay khó mà tưởng tượng nói, vậy —”

Phạm Trọng Yêm định hỏi có bắt được kẻ đầu têu không, nhưng lướt mắt thấy Triệu Tông Thanh vẫn đang đứng trước mặt Hoàng đế để nhận tội, ông ta bèn nhịn lại.

“Những lời vừa rồi chẳng qua là vì để thần di tản sự chú ý của Thượng thư Lâm, không phải là lời thật lòng ạ.” Nhân tiện Triệu Tông Thanh cũng bày tỏ lòng trung thành, nguyện xông pha khói lửa vì vua.

Triệu Trinh vừa quan sát Triệu Tông Thanh vừa suy nghĩ rất nhiều.

“Gần đây Ngự sử Tống và Thượng thư Lâm rất thân thiết nhau, chỉ e là ông ta cũng có phần trong này.” Triệu Tông Thanh chỉ vào Ngự sử Tống.

Ngự sử Tống giật mình, khóc nhận tội với Triệu Trinh.

“Thần oan quá, thần không có, thần thật sự không biết Thượng thư Lâm mưu phản như thế! Thần chỉ ăn vài bữa riêng với Thượng thư Lâm, chịu một chút ơn từ lão nên đồng ý sẽ nói giúp vài lời trên triều mà thôi.” Ngự sử Tống uất ức khóc rống.

Triệu Trinh xoa xoa thái dương, sai người không có phận sự lui xuống hết đi, lại lệnh cho Chỉ huy sứ ti Điện Tiền thẩm vấn đám thích khách kia trước, chỉ giữ lại Hàn Kỳ, Phạm Trọng Yêm, Ngự sử Tống và Lữ Di Giản.

Triệu Tông Thanh vẫn không hề có biểu cảm gì khác thường, hành lễ rồi cáo lui.

“Thần bị oan mà —” Ngự sử Tống lại khóc lóc hét lớn.

“Khóc giả quá, đã bị nhìn thấu từ lâu rồi.” Hàn Kỳ liếc nhìn Ngự sử Tống.

Tiếng khóc của Ngự sử Tống im bặt, ông ta vẫn đỏ mắt nhìn Hàn Kỳ với vẻ khó tin, “Thật sao?”

Nhìn đi, mắt ông ta đỏ hết cả lên rồi, sao có mà không thật chứ?

Phạm Trọng Yêm vuốt râu nói: “Đến cả ta vừa tới mà còn nhìn ra được.”

Ngự sử Tống phục rồi, vội dập đầu tại tội với Triệu Trinh: “Thần bất tài, giả vờ như không, mong Quan gia trách phạt!”

Triệu Trinh: “Thôi, ngươi có công, đứng dậy đi.”

“May mà lúc trước không bị Thượng thư Lâm nhìn thấu, nếu không e đã mất mạng từ lâu rồi.” Ngự sử Tống bỗng hơi sợ hãi, nhân cơ hội nói với Hàn Kỳ, “Trước đây định mời Thôi thất nương tới dạy thần vài chiêu, nhưng Thôi quan Hàn cứ khước từ mãi không chịu giúp.

Mọi người đều ra sức phục vụ cho vua, sao hắn lại keo như thế chứ?”

“Đừng tưởng ta không biết gì.” Hàn Kỳ trầm mặt lạnh lùng nói.

“Là ý gì?” Ngoài miệng nói thế nhưng Ngự sử Tống vẫn dùng tay áo lén lau mồ hôi trên đầu.

Lúc Thôi Đào phụng mệnh tiến cung tra vụ án Huyện quân Ngu, Ngự sử Tống bị Thôi Đào phản bác tới mình đầy thương tích, lúc này ông ta lại bắt đầu chịu phục và sùng bái Thôi Đào.

Nhưng lòng sùng bái của ông ta không liên quan gì tới tình cảm nam nữ cả, chỉ đơn giản là có lòng muốn học cách diễn mà thôi.

Tất nhiên nếu Thôi thất nương không có hôn ước, ông ta có cơ hội kết hôn với Thôi thất nương thì cũng sẽ chẳng từ chối cơ hội này.

Sau khi vô tình đối diện với Hàn Kỳ, Ngự sử Tống lại càng hoảng hốt, lúng túng ho khan vài tiếng.

Ông ta chợt tự hiểu ra, kinh ngạc xác nhận lại với Hàn Kỳ.

“Hóa ra anh đã sớm biết ta kính nể Thôi thất nương nên mới lợi dụng ta để tiếp cận Thượng thư Lâm?”

“Chọn Ngự sử Tống là vì thấy Ngự sử Tống là một người có trái tim trung thành với vua, như thế là sai ư?” Hàn Kỳ hỏi lại khiến Ngự sử Tống liên tục xua tay nói đúng, ông ta là một người có trái tim trung thành vì vua mà.

Triệu Trinh bật cười, bảo Ngự sử Tống mau ngậm miệng lại.

Hắn cũng hơi tức giận, do dự hỏi Hàn Kỳ có chắc kẻ đứng sau Thượng thư Lâm là Triệu Tông Thanh không.

Vừa nãy Triệu Trinh cũng có quan sát biểu hiện của Triệu Tông Thanh, không hề có kẻ hở nào, xem ra không những không liên quan gì tới mưu phản mà còn rất tận tâm bảo vệ nhà vua nữa.

“Nếu thực sự là y, hao phí nhân lực, lên kế hoạch trù tính lâu như thế, lẽ nào lại đâm một dao vào Thượng thư Lâm để biểu thị lòng trung thành ngay trước mắt ta?”

Triệu Trinh hơi hoài nghi Hàn Kỳ đã phán đoán sai về Triệu Tông Thanh.

Bỏ qua hiềm nghi về chuyện này trên người y, Triệu Trinh thật sự rất thích Triệu Tông Thanh, Thái hậu lại càng thích hơn.

Giờ y lại còn bày tỏ lòng trung ngay trước mặt chúng đại thần, thế lại càng không tiện đưa ra một lý do để xử trí y.

“Vừa rồi y đã nhận ra được sự khác thường nên mới làm thế.”

Hàn Kỳ chắc chắn với Triệu Trinh rằng Triệu Tông Thanh chính là kẻ giật dây, giờ có thể bắt y ngay.

“Tất nhiên nếu Quan gia muốn xem kịch thì cũng có thể cho y tự do thêm một lát.”

Triệu Trinh sửng sốt: “Còn kịch nữa ư?”

Hàn Kỳ gật đầu.

“Vậy phải xem chứ,” Triệu Trinh thở dài, “Từ trước tới giờ ta luôn thích xem kịch, không sợ kịch nhiều đâu.”

“Đúng ạ, Tết Nguyên Tiêu nên náo nhiệt một chút mới vui.” Ngự sử Tống cười đồng tình, lập tức bị Triệu Trinh lạnh lùng trừng cho một cái.

Ngự sử Tống lập tức ý thức được mình đã lỡ lời, “náo nhiệt” này là mưu phản, Hoàng đế nào mà thích được.

“Ý của thần là đám phản tặc tìm đường chết náo nhiệt ạ.” Ngự sử Tống vội bổ sung để chữa cháy.

Triệu Trinh: “Ngươi không im miệng là đang đi tìm đường chết đấy.” Tên Ngự sử này nói chuyện không dễ nghe tí nào!

“Chuyện lớn lần này hẳn là anh em nhà họ Mạc sẽ cùng hành động với nhau.” Hàn Kỳ sai bọn Vương Chiêu mau điều tra tung tích của Mạc Truy Phong.

Lúc Thôi Đào đi thuyền sang tới nơi, cục diện đã hoàn toàn được khống chế.

Lý Tài dẫn theo Trần Nhất Phát đợi ngoài điện, nhìn thấy Thôi Đào đã vui vẻ chạy ra chào, hét lên chào sư phụ.

“ “Chết” lâu thế rồi, cuối cùng cũng được sống lại.” Thôi Đào quan sát Lý Tài một phen, thở dài than hắn béo lên rồi.

“Dù sao cũng trốn trong nhà chơi không mà, sung sướng lâu ngày tất nhiên béo lên rồi.” Lý Tài cười ha hả.

Trần Nhất Phát đứng phía sau cũng hành lễ với Thôi Đào.

Tình hình cơ bản và động tĩnh của lần phản tặc tụ tập vào kinh này đa số đều do Trần Nhất Phát cung cấp.

Lúc trước Trần Nhất Phát bị bắt cóc giữa đường tới Biện Kinh thực chất chỉ là một màn kịch.

Lúc đầu thụ thẩm ở Tuyền Châu, quả thực hắn sống chết không theo.

Nhưng Thôi Đào đoán rất chuẩn, hắn là một thương nhân đầu óc nhanh nhạy, dễ giác ngộ hơn tử sĩ khác nhiều.

Lúc hắn biết được mình chỉ là một con cờ được Khuyết Ảnh Thư dạy ra, trong lòng đã dao động, càng nghĩ càng hiểu, sau đó thì bừng tỉnh rồi oán hận.

Cuối cùng hắn đồng ý với đề nghị của Hàn Kỳ và Thôi Đào, thành thật khai báo, đồng thời quay về Thiên Cơ Các để làm tai mắt cho phủ Khai Phong, lấy công chuộc tội, cũng là để trả thù những kẻ đã từng máu lạnh lợi dụng và khống chế mình.

Trần Nhất Phát lợi dụng một chút thế lực mà mình đã gầy dựng được ở Tô Châu để dàn cảnh cướp giặc giữa đường đi tới Biện Kinh.

Lúc đó Lý Tài phụ trách áp giải Trần Nhất Phát, vì để làm giống thật, hắn cũng “hy sinh” một chút.

“Hiện vẫn còn việc, không biết anh có chịu giúp hay không?”

Trần Nhất Phát cung kính nói với Thôi Đào: “Thôi nương tử đã giúp tiểu nhân hoàn lương, nếu có chỗ cần tiểu nhân, ắt là vinh hạnh của tiểu nhân.”

“Hiện tại trong đám phản tặc bị tập nã, đa số đều đến từ tộc Nữ Chân.

Nghe nói anh làm ăn lâu năm, có liên hệ với người Nữ Chân, biết nói tiếng Nữ Chân không?”

Trần Nhất Phát gật đầu.

“Tôi muốn biết thủ lĩnh của chúng là ai, có thể thuyết phục người của tộc Nữ Chân ra tay, chắc chắn không thể là người không có thân phận và thực lực được, nói không chừng bằng chứng về thủ lĩnh của chúng có thể chỉ ra được kẻ đó.”

Dù đã giết Thượng thư Lâm để diệt khẩu nhưng Triệu Tông Thanh cũng không thể tẩy trắng cho mình được.

Thôi Đào hơi dừng lại một chút rồi nói với Trần Nhất Phát: “Còn có một ít tàn dư của Thiên Cơ Các nữa, trong đó có vài tên quản lý có thể biết một số chuyện.

Nhưng chúng đều là tử sĩ, anh là người từng trải, tôi nghĩ anh tới khuyên chúng khai ra cũng sẽ dễ hơn.”

Trần Nhất Phát lĩnh mệnh, mời Thôi Đào cứ yên tâm, chắc chắn hắn dốc hết toàn lực.

Thôi Đào báo cáo lại tình hình chỗ mình phụ trách cho Triệu Trinh: “Chúng làm rối loạn ở bờ kia ao Kim Minh là có 2 mục đích: 1 là chiếm diện tích để thay thế những thị vệ ở lại, tiện cho chúng âm thầm đi thuyền sang bờ đây đánh lén.

2 là tạo ra một cái cớ để phái ra một số lượng lớn nhân lực tới đây trợ giúp.”

Lúc đó Thôi Đào đoán được mục đích của đám thích khách này đã trực tiếp rút hết thị vệ ở lại bên bờ đi, chờ chúng thực hiện bước tiếp theo.

“Đám người này không chỉ dùng thủ đoạn giả chết hù dọa người dân mà còn đốt pháo ở chỗ đông người, suy nghĩ tiểu tiết rất khéo.”

“Chèo thuyền đi thẳng tới bờ kia sẽ nhanh hơn đi vòng trên bờ, vừa lúc lợi dụng thời gian, đó cũng là chỗ khôn của chúng.” Hàn Kỳ giải thích tiếp Thôi Đào, “Trước khi cấm quân thật kịp báo tin, chúng đã khống chế trước Phó Chỉ huy sứ.

Chờ tới khi trạm kiểm soát bên kia nhận được tin báo “viện thêm quân”, cộng thêm có lệnh của Phó Chỉ huy sứ nữa, sẽ không dễ mà hoài nghi được.”

Ngoài ra còn có một nhóm phản tặc bơi dưới nước, nếu kế hoạch này thất bại thì sẽ có người dự phòng tiếp tục hoàn thành.

“Mưu đồ này thật sự rất kín kẽ.” Lữ Di Giản thở dài xong, chợt nhớ Hàn Kỳ nói còn có kịch vui để xem bèn vội hỏi chàng.

“Sắp rồi.” Hàn Kỳ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Quan gia nên lên đường về cung thôi, người dân cũng đã tới lúc thả đèn rồi rồi.”.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui