Thôi Đào chủ động với Hàn Kỳ nhiều lần như thế rồi mà chẳng hề lộ tẩy.
Hàn Kỳ chỉ mới chủ động có 1 lần, cả thành đều biết.
Thôi Đào không khỏi đỡ trán.
Vương tứ nương và Bình Nhi nghe tin đồn này xong, cả linh hồn như bùng cháy, 2 mắt sáng rỡ đủ để chiếu sáng ban đêm thành ban ngày luôn.
“Ối ồi ôi, hóa ra Thôi quan Hàn đồng tính à —” Vương tứ nương kinh ngạc há to mồm, một lúc lâu sau vẫn còn hơi kích động, “Không được rồi, trong đầu ta nhảy ra nhiều thứ ra.
A a a, ta thật sự muốn thấy dáng vẻ tối đó ngài ấy vuốt ve tiểu lang quân kia thế nào!”
Thôi Đào ngẩng đầu lên, đối diện với Vương tứ nương.
Vương tứ nương hoàn toàn đắm chìm trong sự tưởng tượng của mình, không hề chú ý tới nàng.
“Chẳng trách, vốn đã tới tuổi nên nghị thân rồi, rõ ràng là quý hiếm như thế mà vẫn sống sót qua kỳ bắt rể dưới bảng, giữ thân nguyên vẹn, hóa ra là vì không thích con gái.” Bình Nhi xoa cằm, trầm tư suy nghĩ, “Chúng ta cũng không thể khinh Thôi quan Hàn vì việc này được, thích đàn ông cũng đâu có gì sai.”
Vương tứ nương gật đầu đồng ý.
Thôi Đào thật sự không nhìn ra 2 người này lại có tư tưởng rất tân tiến đấy.
“Trước đây ta cứ nghĩ Thôi nương tử với Thôi quan Hàn còn có thể…” Vương tứ nương thở dài, “Haizz, nghĩ nhiều rồi, nghĩ nhiều người rồi.”
“Nghĩ nhiều rồi.” Bình Nhi phụ họa theo, cô ta cũng thở dài tiếc nuối.
Trước đây lúc Thôi Đào khoe cây quạt hoa đào với họ, Vương tứ nương và Bình Nhi ngoài mặt thì qua loa, làm như không có gì to tát.
Nhưng thực ra làm sao mà không hiếu kỳ cho được chứ? Vì thế họ hay tụm lại để bàn nhau, tỉ mỉ so sánh, điều tra một loạt, xem xét những người đàn ông có triển vọng bên cạnh Thôi Đào mấy lần, thiếu điều chỉ còn túm luôn cả Vương Chiêu và Lý Tài thôi.
Cuối cùng cả hai đều cảm thấy Hàn Kỳ có khả năng lớn nhất, vì dù sao Thôi Đào với chàng cũng thân thiết nhau hơn, thái độ đối xử với nhau cũng khác hẳn.
Tất nhiên họ làm gì có bằng chứng.
Trước đây vì để tìm bằng chứng mà cả hai còn lén nhìn chữ “Đào” trên cây quạt của Thôi Đào, sao đó thầm so sánh chữ viết của Thôi quan Hàn trên công văn, tiếc là chẳng có kết quả gì.
Lúc đó còn kỳ lạ tại sao lại khác nữa chứ? Giờ cuối cùng cũng đã hiểu ra, Thôi quan Hàn người ta đồng tính mà, là họ nghĩ nhiều, nghĩ quá nhiều rồi.
Thôi Đào nghe cả hai sám hối rằng mình từng “hiểu lầm” như thế, suýt chút đã bật cười thành tiếng.
Sau khi ném tiền lên bàn, Thôi Đào đập thẻ bài phủ Khai Phong của mình lên giữa bàn bên.
Đám khách bàn bên đang bàn tán về gia thế của Hàn Kỳ, khoa cử năm đó hoành tráng tới cỡ nào, cuối cùng vẫn bắt đầu nói tới ẩn tình của chàng.
Đào sâu xem chàng lợi hại thế nào, sau đó lại buông một câu, “Lợi hại thế nào đi nữa thì cũng chẳng phải người bình thường, đồng tính mất rồi.”
“Kẻ nào còn dám nói bậy thì vào đại lao phủ Khai Phong mà nói!” Thôi Đào lập tức nói với những người đang có mặt trong quán, “Nếu ai thấy kẻ nào còn tung tin đồn nhảm về chuyện của Thôi quan Hàn thì cứ đến nha môn tìm ta tố cáo, một khi tra ra sẽ thưởng 10 xâu, đồng thời người báo cáo sẽ được giữ bí mật.”
Đám khách đang phấn khởi bàn tán, vừa thấy thẻ bài phủ Khai Phong Thôi Đào thảy ra đều trợn tròn mắt.
Mọi người lại nghe Thôi Đào bảo bí mật báo cáo sẽ được thưởng nhiều tiền như thế, trong lòng bắt đầu hơi hơi sợ.
Dù có giữ bí mật cho người báo cáo đi nữa, ai biết được trong đám bạn bè có kẻ nào âm thầm phản bội mình, vì tiền mà báo cáo mình không chứ?
Thôi Đào còn nhờ Hà An truyền giúp mình tin này ra.
Hà An vội đồng ý, nói Thôi Đào cứ yên tâm, gã sẽ tìm thêm vài tên tư ba mà mình quen biết, tuyên bố trong các tửu lâu lớn đông khách, ít lâu nữa mọi người sẽ biết hết thôi.
Vương tứ nương khó hiểu: “Thôi nương tử cố ý phá chuyện của Thôi quan Hàn làm chi vậy? Chuyện này ngài ấy có thể tự giải quyết được mà, người thông minh như thế còn gì mà không thể giải quyết chứ?”
Bình Nhi gật đầu phụ họa.
“Các cô không hiểu đâu, tiền thì dễ tiêu, nhưng ân tình thì khó mua lắm.” Thôi Đào tiện miệng tìm đại một lý do giải thích.
Bình Nhi bừng tỉnh, “Hóa ra Thôi nương tử đang tính kế Thôi quan Hàn, để Thôi quan Hàn nợ nương tử một ân tình, sau này ngài ấy phải trả lại!”
“Vẫn là lão đại thông minh, cao tay thật!” Vương tứ nương hí hửng vuốt mông ngựa.
Chẳng hiểu sao vừa nghĩ tới việc Thôi quan Hàn thường ngày ấm áp lịch sự nhưng thực ra kiêu ngạo xa cách, bị lão đạo của họ tính kế thế này, trong lòng Vương tứ nương lại cảm thấy cực kỳ sảng khoái! Như thế cuối cùng sau bao năm cũng có thể làm việc ác vậy!
Cả ba tới trước cửa hàng son phấn Vũ đại nương ở phố Ngự, trong cửa hàng lập tức có nhân viên tiếp đón, cười hỏi 3 vị nương tử cần mua son phấn đúng không.
Nhất là với Thôi Đào và Bình Nhi, nhân viên lại càng nhiệt tình hơn, đề cử cho cả hai bộ trang điểm trong cửa hàng, trừ son phấn ra còn có dầu hoa, dầu trà, ngạch hoàng, nha hoàng*, khinh môi*, bột đỏ các thứ.
(*) Bột màu vàng để thoa lên trán, bạn nào có xem Mulan của Lưu Diệc Phi thì trong phim đó cũng có dùng ấy.
(**) Than dạng cực nhuyễn để kẻ chân mày.
Con gái Bắc Tống rất xem trọng vẻ đẹp phần mắt, trang điểm chân mày càng để ý hơn.
Vì thế nhân viên còn cố tình đề xuất khinh môi với 2 người, “Giờ vẽ chân mày không còn dùng bột xanh nữa rồi, mọi người đều dùng khinh môi để vẽ cả.”
Khinh môi này thực chất là một loại mực, vẽ lên đậm màu hơn bột xanh nhiều, tương truyền là do một vị danh kỹ nổi tiếng đã phát minh ra, sau đó được lan truyền.
Thôi Đào không quá để ý tới kiểu cạo đi lông mày vốn có rồi dùng mực vẽ lại thế này.
Lông mày thưa thớt nhạt màu thì không nói gì, chứ dù dày đậm cũng muốn cạo đi thì mất nét ban đầu hết rồi.
Vương tứ nương lại rất háo hức, dưới sự giúp đỡ của Bình Nhi vẽ thử, sau đó lấy tiền mua 2 hộp khinh môi.
Nhân viên cũng phát hiện ngoại hình tự nhiên của Thôi Đào rất đẹp, không cần quá nhiều thứ, còn Vương tứ nương thì có rất nhiều chỗ cần bù vào, thế là bắt đầu nhiệt tình với Vương tứ nương.
“Nương tử, chúng tôi còn có hàng trăm dáng lông mày nữa, mỗi sáng nếu bỗng muốn thay đổi kiểu dáng lông mày mà không biết nên chọn kiểu nào, cô có thể xem tranh này.” Nhân viên lập tức đưa sách ảnh cho Vương tứ nương xem.
Vương tứ nương rất kinh ngạc, sống tới từng tuổi này rồi, thị thật sự không biết lông mày còn có thể có nhiều hình dạng đến thế, gì mà “Đảo vựng”, rồi “Khước nguyệt”… Bắt mắt thật đấy! Tất nhiên phải mua, những thứ trước kia không biết thì giờ phải bù đắp lại chứ.
Nhân viên lại bắt đầu đề cử ngạch hoàng cho Vương tứ nương, “Đây là phương pháp trang điểm được lưu truyền trong cung, vì thế còn được gọi là cung hoàng, bôi lên trán rồi cả người sẽ lập tức trở nên phú quý ngay.
Nhìn xem, làm gì giống nương tử xuất thân bình thường đâu chứ? Ôi chao, thoạt nhìn còn ngỡ là phu nhân nhà quyền quý nào đấy!”
Vương tứ nương nhìn ngạch hoàng trên trán mình qua gương, nghe nhân viên dẻo miệng khen mình xinh đẹp như thế, thị cũng thấy mình rất đẹp, thế là vui vẻ mua ngạch hoàng này.
“Đã có ngạch hoàng rồi, vậy không thể thiếu khẩu chi được, chúng tôi có Thạch Lưu Kiều, Thánh Đàn Tâm, Lạc Nhi Ân, Đại Hồng Xuân…” Nhân viên mời Vương tứ nương chọn màu, gã đề cử cho Vương tứ nương chọn màu đỏ thắm, đỏ nhạt và hồng tươi không hợp với thị, chưa thể tôn lên nước da của thị được.
Vương tứ nương bèn chọn Đại Hồng Xuân, quả nhiên thấy rất hợp.
Nhân viên lại đề nghị Vương tứ nương thử bột màu, “Giờ đang thịnh hành trang điểm khóe mắt lệ đấy, ai cha, vẽ lên một cái là động lòng người ngay.”
Thôi Đào vẫn luôn đứng cạnh quan sát môi trường trong cửa hàng son phấn này, cửa hàng có 2 tầng lầu, phía sau còn có một sân nhỏ nữa, đi qua đó là khu nhà bình thường, thi thoảng có vài nhân viên ra vào khu đó, hẳn là người làm trong nhà.
Trên tầng 2 cửa hàng hẳn là phòng thu chi, vì nếu lắng tai nghe có thể nghe được tiếng bàn tính lách cách trên đó.
Chắc chắn tầng 2 không chỉ có 1 căn phòng, có lẽ phòng nghỉ của chưởng quỹ hoặc cậu chủ cũng ở đó.
“Lão đại, thấy thế nào?” Vương tứ nương vui vẻ hỏi Thôi Đào.
Thôi Đào quay lại nhìn Vương tứ nương một chút, đôi mắt bỗng mở thật to.
Một vầng trán vàng, môi dày chói rực, cạnh 2 mắt còn chấm vài đốm trắng…
May là màu trắng đấy, nếu là màu đỏ chắc Thôi Đào còn nghĩ đó là vết hoen tử thi.
“Hiện tại đều thích vẽ như thế đấy, lúc các nương tử cao quý gặp nhau, 10 người đã có hết 7 – 8 người làm thế này, cực kỳ xinh đẹp.” Nhân viên cười tán thưởng.
“Có vui không?” Thôi Đào hỏi Vương tứ nương.
Vương tứ nương nhướng đôi mày lá liễu được vẽ bằng mực, yêu kiều nói: “Tất nhiên là vui rồi, nhiều năm qua ta chưa từng dùng qua những thứ này, lần gần đây nhất là lúc kết hôn.”
Thôi Đào đồng ý, “Vui là được rồi.”
“Tóc của nương tử này hơi xoăn, nếu thoa thêm một ít dầu trà nữa, không chỉ bớt xoăn mà còn có thể giúp tóc đen và bóng mượt nữa.” Nhân viên tiếp tục giới thiệu.
“Tóc này của ta đẹp lắm rồi, dùng công thức của nương tử bọn ta để gội đầu đấy, trước đây chẳng được thế này đâu.” Vương tứ nương nói xong bèn sảng khoái trả tiền, cũng mua cả dầu trà.
Sau đó Bình Nhi cũng mua vài thứ.
Nhân viên bán được hàng thì rất hài lòng, nhưng vẫn còn hơi không cam tâm, hỏi Thôi Đào: “Vị nương tử này không mua ít gì sao? Ngài xem bạn của ngài đều đã mua hết rồi.
Nương tử xinh đẹp nhưng cũng cần phải chăm sóc một chút chứ, năm tháng trôi qua ai cũng già hết mà.”
“Ta muốn son phấn tốt nhất trong cửa hàng của các anh, lang quân nhà ta thích ngửi mùi thơm, nhưng không được quá thơm, cũng chẳng được nhạt quá, vừa vừa thôi.’ Thôi Đào nói với nhân viên, chỉ cần hợp yêu cầu thì tiền không thành vấn đề.
Nhân viên lập tức hăng hái lên, thấy 2 vị nương tử kia ra tay hào phóng như thế, vị này còn được gọi là lão đại nữa, chắc chắn không phải người thường.
Gã lập tức đem hết những thứ có mùi thơm trong cửa hàng ra cho Thôi Đào xem, mời nàng tùy ý lựa chọn.
“Cái chẳng có gì hay, không có gì hiếm có cả.” Thôi Đào than thở rằng quá bình thường, ra hiệu cho Vương tứ nương ý bảo muốn đi.
Vương tứ nương lập tức nói với nhân viên rằng thị không cần những thứ này.
“Lão đại nhà ta không thích đồ của cửa hàng anh, chắc chắn là cửa hàng anh không ổn rồi, lúc nãy anh lừa phỉnh ta đúng không!”
“Sao thế được, đây đều là những đồ bán chạy cả, hơn nữa nương tử cũng đã dùng thử rồi mà.” Nhân viên phủ nhận.
2 bên bắt đầu rùm beng nhau, càng lúc càng ầm ĩ.
“Ồn ào cái gì đấy!” Một giọng nam mạnh mẽ từ trên lầu truyền tới, Thôi Đào lập tức trông thấy một người đàn ông dung mạo thanh tú dạo bước từ tầng trên xuống.
Không cần gậy chống, tư thế đi cũng rất tự nhiên, nếu không phải đôi mắt không hề có ánh sáng thì thật sự không nhìn ra người này bị mù.
Người này chính là cậu chủ cửa hàng son phấn, Vũ Hằng.
Sau khi nghe thuộc hạ kể hết mọi chuyện, Vũ Hằng lập tức nhíu mày khó chịu, bảo họ trả lại tiền cho Vương tứ nương.
Hắn lập tức định quay người đi lên lầu nhưng bị Thôi Đào gọi lại.
Thôi Đào nói rõ mục đích của mình, “Định mời Vũ đại hiệp trợ giúp phủ Khai Phong để điều tra một vụ án ạ.”
“Rất xin lỗi, thân thể tại hạ khó chịu nên không tiện.”
“Khó chịu ở đâu, tôi sẽ trị cho Vũ đại lang?”
“Ở đâu cũng khó chịu cả.” Vũ Hằng khó chịu từ chối.
“Vậy kim bạc tôi mang theo không đủ dùng rồi, nhưng cũng chẳng sao, giờ mua cũng được, bảo đảm có thể châm đầy người Vũ đại lang.”
“Uy hiếp ta à? Dùng cực hình ư?” Vũ Hằng quay đầu về phía Thôi Đào, cười xùy một tiếng, rõ ràng không hề sợ hãi trước sự uy hiếp trong lời nói của nàng.
“Là chữa bệnh, không phải dùng hình, nha dịch phủ Khai Phong bọn ta đều đối xử với người dân bằng cả trái tim mà.” Thôi Đào khoe khoang.
“Tùy cô.” Vũ Hằng lập tức đi lên lầu, Thôi Đào cũng dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi đi theo.
Lúc châm cứu, Vũ Hằng không hề kêu rên tiếng nào, vẻ mặt như chịu chết.
Tính tình Vũ Hằng đúng là bướng bỉnh, vốn hắn nghĩ thái độ của mình đối với họ như thế sẽ phải chịu cực hình thật, lại nghe nói người trong nha môn có rất nhiều thủ đoạn tra tấn, dùng kim bạc chính là một trong số đó.
Nếu sau này muốn truy cứu trách nhiệm cũng không thể, vì chẳng có vết thương gì.
Nhưng sau khi được châm cứu hắn không hề thấy đau, trái lại là một lúc sau, hắn nghe thấy tiếng bước chân cô gái châm cứu cho mình nhanh chóng rời đi.
Vũ Hằng đang tự hỏi có chuyện gì xảy ra —
Phốc! Phốc! Phốc phốc! Phốc phốc phốc…
Liên hoàn rắm bắt đầu được thả.
Sắc mặt Vũ Hằng cực kỳ khó coi, may mà trong phòng không có ai, nhưng kỳ diệu là mấy ngày nay cái bụng luôn khó chịu của hắn cuối cùng cũng hết đầy hơi mà xẹp xuống rồi.
Lúc này Thôi Đào đang ở tầng dưới xin lỗi nhân viên, còn cho họ 5 xâu tiền bồi thường.
Vốn dĩ nhân viên rất tức giận, nhưng thấy Thôi Đào bồi thường nhiều tiền như vậy lại trở nên vui vẻ, cười cười bảo rằng không sao.
“Không được nhận!” Chẳng biết Vũ Hằng đã xuống lầu từ khi nào, hắn quát nhân viên một câu rồi lập tức mời Thôi Đào vào Nhã gian ngồi.
“Thôi nương tử có yêu cầu gì thì cứ nói, đừng ngại.” Gương mặt Vũ Hằng vẫn lạnh như băng.
Thôi Đào bèn kể chuyện lục soát được son phấn ở Địa Tang Các cho Vũ Hằng nghe, nhờ hắn phân biệt giúp một chút.
Vũ Hằng khẽ ngửi một chút, “Hoa rum, trọng giáng, lựu, gỗ vang.”
“Đây là đồ của cửa hàng son phấn A Dung, nhưng gần đây nghe nói đều đã bị phủ Khai Phong các người kê biên tài sản rồi.” Vũ Hằng nói.
“Ừm, không dám giấu gì tiên sinh, những thứ này có liên quan tới Địa Tang Các, vì thế nên mới phải điều tra cho tường tận.” Thôi Đào thấy Vũ Hằng này đúng là có chút tài năng nên cũng chẳng gạt hắn.
Thực ra có giấu cũng không được, chi bằng cứ bày tỏ thành ý đi.
“Có nghe qua.” Vũ Hằng lại gửi bột màu rồi nói với Thôi Đào, “Thực ra dù là son môi hay bột màu đi nữa, hương vị của loại mới làm đều sẽ khác với loại làm từ lâu.
Lúc nãy ta đã ngửi mẻ son phấn do cửa hàng A Dung mới làm ra.”
Mắt Thôi Đào sáng lên, vội hỏi Vũ Hằng nghe được ở đâu.
“Đặng Châu.” Vũ Hằng nói với Thôi Đào lúc hắn đi ngao du khắp nơi đều có một thói quen là đến cửa hàng son phấn địa phương đầu tiên, “Nhưng cửa hàng bán son phấn bột màu ở Đặng Châu không được gọi là cửa hàng son phấn A Dung đâu, nó tên là Tam Thái.”
“Tam Thái?”
“Ừm, tất là được chế ra từ đó đấy, mùi hương rất mới.” Vũ Hằng nói.
Thôi Đào nghĩ tới câu chuyện Hàn Tống bịa ra khi trước, nàng ăn trộm bản đồ vận chuyển muối ở Đặng Châu, sau đó được y cứu thoát rồi ở trong nhà cũ.
Sau này y giải thích vì nghe được chuyện bản đồ vận chuyển muối Đặng Châu bị trộm, Hàn Kỳ sẽ chứng thực nên mới viện đại một cái cớ như thế.
Chuyện này cứ thế mà trôi qua.
Nhưng Thôi Đào còn nhớ rất rõ, có một lần nàng nói chuyện phiếm với tùy tùng Chúc Chiếu của Hàn Tống, Chúc Chiếu từng nói y một mình tới Đặng Châu.
Tất nhiên đây cũng rất có thể là nô bộc đang nói dối giúp chủ.
Nhưng Thôi Đào cảm thấy lúc đó hẳn là Chúc Chiếu nói thật.
Phần lớn lời nói dối liên quan tới Đặng Châu của Hàn Tống có thể là thật.
Vì hiện tại cửa hàng son phấn nơi chế ra sản phẩm của Địa Tang Các cũng ở Đặng Châu.
Thôi Đào nói cảm ơn Vũ Hằng xong liền định rời đi, chợt nghe Vũ Hằng hỏi về vụ án thi thể nữ bị móc mắt ở căn nhà ma ám.
Thôi Đào khó hiểu dò xét Vũ Hằng.
“Vì ta bị mù hai mắt nên đặc biệt ghét những kẻ phá hoại đôi mắt của người khác, mong Thôi nương tử sớm ngày phá án, giải oan cho người chết.” Vũ Hằng nói.
Thôi Đào hứa, “Không ngờ anh lại có một trái tim hiệp nghĩa thế đấy.”
“Người ngoài đều bảo tính tình ta không tốt, thật tình là do họ quá đần, ta lười nói chuyện với họ.” Vũ Hằng lạnh nhạt đưa tay, chính xác cầm đúng tách trà của mình rồi nhấp một ngụm.
Thôi Đào nghĩ chắc chắn hắn đã dùng khứu giác để định vị chính xác tách trà.
Dù sao trên đời này vẫn còn nhiều người có thiên phú dị bẩm, ví dụ như chuyên gia nước hoa, ngửi một chút đã có thể phân biệt được mấy chục thành phần trong nước hoa rồi, rõ ràng Vũ Hằng là người như thế.
Ông trời khiến hắn mất đi 2 mắt, nhưng lại cho hắn có một cái mũi cực kỳ nhạy bén.
Thôi Đào: “Nhưng tôi nghe nói từ sau khi anh bị mù mới trở nên khó chiều cơ mà?”
Vũ Hằng cười gằn, “Lúc không mù đôi khi sẽ bị những thứ trước mắt mê hoặc, không phân biệt được rõ ràng.
Lúc không nhìn được rồi mới thấy rõ được lòng người ra sao.
Rất nhiều người luôn dùng giọng điệu thương cảm để nói chuyện với ta, làm như ta bị mù rồi sẽ trở thành phế vật vậy.
Thực ra kẻ ngu ngốc là chúng mới phải, rác rưởi cũng là chúng, khiến người ta cảm thấy phiền phức cực kỳ.
Nếu thế gian ai cũng thông minh như Thôi nương tử thấy này thì ta đã khác rồi.”
Thôi Đào cười, “Tôi xem đó như một lời khen vậy, hôm nay cảm ơn đã giúp đỡ, sau này nếu có việc gì cần tôi giúp đỡ thì cứ tới phủ Khai Phong tìm tôi nhé.”
Vũ Hằng khẽ “Ừm” một tiếng rồi nói: “Không tiễn.”
Thôi Đào đi thẳng từ phố Ngự tới căn nhà ma ám trong hẻm Đại Vũ.
Căn nhà ma ám này nằm trơ trọi trong góc khuất cuối hẻm, đang là ban ngày nhưng con hẻm này vẫn tràn ngập cảm giác u ám.
Có lẽ vì mấy cây hòe bên đường quá cao nên che hết phần lớn ánh nắng, khiến trên đường đều tối đen.
Thôi Đào dẫn Vương tứ nương và Bình Nhi đi từ đầu hẻm tới cuối hẻm, không gặp một bóng người nào.
Trong hộ dân ở đây đều có không ít người, chuyện này có thể thấy từ số quần áo và dụng cụ bày ngoài sân.
Hơn nữa đều là quần áo đàn ông, không thấy một bộ quần áo nữ nào cả.
Theo như Lý Viễn đã điều tra, nhà trong hẻm này đều có mười mấy tên đàn ông ở chung với nhau, tất cả đều là người trẻ tuổi từ nơi khác tới Biện Kinh kiếm tiền, làm những công việc khổ cực và hạ đẳng nhất.
Đa số những người này đều từ 17 – 18 tới 24 – 25 tuổi, vì nhà nghèo nên mới tới Biện Kinh làm ít việc vặt, hoặc là kiếm tiền gửi về nhà, hoặc là tích cóp tiền cưới vợ cho bản thân.
Vì bôn ba cho cuộc sống nên đa số thời gian trong ngày họ đều làm việc, nghỉ ngơi nhiều nhất cũng chỉ được 3 – 4 canh giờ, lúc về mệt đến phờ người, vừa ngả đầu xuống đã ngủ, trời vừa hửng sáng lại tiếp tục ra ngoài làm công.
Vì thế ban ngày trong hẻm này không thấy bóng dáng ai cả.
Sân trong hẻm cũng rất chật chội, chỉ có một chỗ duy nhất rộng rãi, là căn nhà ma ám kia, bố cục 3 trước 3 sau, lâu ngày không có ai ở nên nóc nhà và nóc tường đều mọc đầy cỏ dại.
Cánh cửa sơn nước đen cũng đã bị bong tróc, nhưng trên cửa vẫn còn dính một số chân dung vẽ các vị thần, giấy đã ố vàng, chỉ có thể nhìn ra được vài nét đen.
Thôi Đào cũng thấy bên cửa có một ít nhang cháy dở và vết dán bùa vàng, nhưng không hề tìm được lá bùa nào hoàn chỉnh cả.
Để bảo vệ hiện trường, phủ Khai Phong đã khóa cửa chính lại.
Thôi Đào lấy chìa khóa ra mở cửa, đẩy ra nhưng phát hiện không thể, cửa đã bị cài then từ bên trong rồi.
Vương tứ nương và Bình Nhi đi theo sau lưng Thôi Đào, vốn cả hai đang sợ hãi vì truyền thuyết căn nhà ma ám, giờ thấy cửa không đẩy ra được đều bị dọa tới mức rụt cổ lại.
Cả hai đồng loạt nhìn nhau, trợn tròn mắt, không biết căn nhà này có gì đáng sợ nhưng dáng vẻ lúc này của 2 người mới là dọa người.
Nhất là Vương tứ nương, trên trán thoa ngạch hoàng, mắt trang điểm màu nước, môi đỏ thắm khiến người ta cảm thấy chấn động trong đầu.
“Cửa này được khóa từ bên ngoài mà sao bên trong lại cài then được chứ? Giờ đang là ban ngày mà, đừng nói cũng có ma quỷ lộng hành đấy nhé?” Bình Nhi hơi sợ, túm chặt ống tay áo của Vương tứ nương.
Vương tứ nương cũng sợ, thị cũng túm chặt ống tay áo Bình Nhi.
Vương tứ nương than thở dù bản thân mình cường tráng, võ công cao cường, khí thế hơn người, can đảm vô song, nhưng vẫn sợ ma mà… Ma là thứ mà con người không bao giờ đấu lại được, ai mà chả sợ! Ai không sợ thì người đó quá lợi hại rồi!
Thôi Đào bảo Vương tứ nương đưa chủy thủ cho mình, dùng con dao mở cái then ra thông qua khe cửa.
“Lão đại lợi hại quá!” Vương tứ nương vừa nhận lại chủy thủ vừa dùng giọng nói run rẩy của mình tán thưởng, sau đó thương lượng với Thôi Đào rằng mình và Bình Nhi có thể đứng chờ ở ngoài không.
Thôi Đào đồng ý, lập tức đi vào căn nhà.
Vương tứ nương và Bình Nhi đứng ngoài căn nhà lớn mà bất an trợn trừng mắt, đột nhiên một cơn gió lạnh lướt qua trên đường, hơi thở lạnh buốt.
Cả hai không hẹn mà cùng đuổi theo Thôi Đào, họ nghĩ đi theo sau lưng nàng vẫn an toàn hơn.
Cỏ trong sân đã bị giẫm nát, dù sau ở đây cũng vừa xảy ra một vụ án mạng, tất nhiên nha dịch của phủ Khai Phong đều phải điều tra kỹ càng theo quy củ.
Theo hồ sơ điều tra hiện trường, thi thể được tìm thấy ở sảnh chính.
Hôm qua có vài tên thiếu niên muốn đến căn nhà ma ám để thử thách lòng dũng cảm, dù nói là thử thách gan dạ nhưng chúng vẫn chọn đến vào ban ngày, có thể thấy thực sự cũng chẳng gan gì mấy.
Kết quả là bò được vào nhà, đẩy cửa phòng ra, đám thiếu niên đã trông thấy nạn nhân có 2 lỗ máu trên mặt nằm ngay dưới đất.
Có thể tưởng tượng được lúc đó đám thiếu niên đã hoảng hốt đến mức nào, có lẽ lần này chúng hoàn toàn sợ “vỡ mật” rồi.
Trên mặt đất sảnh chính hiện tại vẫn có thể thấy vết máu loang lổ, hình dáng nhỏ giọt, số lượng không nhiều, hẳn là hung thủ đã khoét mắt và cắt lưỡi người chết ở đây.
Bình Nhi và Vương tứ nương thấy vết máu trên đất thì không khỏi nhớ tới tử trạng thê thảm của người chết trong nhà xác, cộng thêm không khí âm u trong nhà này, cả hai lại xích gần nhau hơn.
2 người luôn nháo nhào nhau, giờ lại ghé sát, thân mật hơn bao giờ hơn.
Sân nhà này được lát đá xanh, không thấy có dấu chân.
Nhưng bụi trong nhà lại khá dày, có thể phân biệt được một vài loại dấu chân, số đo khoảng chừng 10 tấc 2, có lẽ là dấu chân nam giới.
Sở dĩ nói có lẽ là vì theo kích thước thì có vẻ thuộc về nam giới, nhưng không thể loại trừ người chân nhỏ mang giày lớn hơn, hoặc là một người nữ chân lớn.
Vì hiện trường chỉ có 1 dấu chân để lại, không hề có dấu vết đánh nhau rõ ràng nên có thể kết luận sơ bộ là căn nhà ma ám này hẳn không phải hiện trường thứ nhất, chỉ là hiện trường vứt xác mà thôi.
Hiện vẫn chưa biết có công cụ vận chuyển thi thể hay không.
Căn cứ theo vết hoen tử thi trên da người chết, thời điểm tử vong của nạn nhân rơi vào khoảng trước rạng sáng hôm qua.
Thời điểm phát hiện thi thể là vào giữa trưa hôm qua, lúc mặt trời đứng bóng.
Thôi Đào không nghĩ hung thủ đã vận chuyển thi thể lúc mặt trời mời mọc, ở những nơi khác, thời gian này những hộ dân xung quanh vẫn còn ngủ, chưa rời giường.
Nhưng ở hẻm Đại Vũ này, lúc này lại là thời điểm các hộ dân sinh hoạt đông đúc nhất.
Nếu hung thủ chọn vận chuyển thi thể vào lúc đó sẽ rất dễ bị phát giác.
Nhưng sau khi trời sáng rõ, lúc tất cả mọi người đều đi làm việc, hẻm Đại Vũ sẽ rơi vào sự yên tĩnh đến mức nghe được cả tiếng lá cây rụng.
Sau đó Thôi Đào đi đến từng căn phòng trong nhà, trong phòng vẫn còn sót lại một số đồ đạc bị hỏng, đa số đã trống không.
Giấy dán cửa sổ đã bị rách hết, có vài chỗ trên tường hướng Đông còn bị nứt mảng lớn.
2 cây hòe trong nhà vươn cao đến kỳ lạ, tán rộng, rất rậm rạp.
Không hiểu có phải thổ nhưỡng trong hẻm này tốt không mà Thôi Đào cảm thấy cây cối trong đây đều rất cao lớn và rậm rạp.
“Chúng ta về được chưa vậy?” Vương tứ nương và Bình Nhi ôm nhau, vẫn cảm thấy chỗ này quá âm u và khó chịu.
Lúc Thôi Đào đang gật đầu thì —
Keng!
Leng keng!
Leng keng leng keng!
Bỗng một tiếng chuông vang lên từ hướng sảnh chính.
“Á á á á á…” Bình Nhi hét lên trước, Vương tứ nương cũng hét theo.
Vốn Thôi Đào chẳng sao cả, nhưng bị tiếng hét đột ngột của 2 người này làm cho giật bắn người.
Lúc Thôi Đào định tới sân trước xem sao thì Vương tứ nương đột nhiên đưa chủy thủ cho nàng.
“Không cần, nếu thật sự là ma thì món đồ chơi này không giết được nó đâu.
Còn nếu là người, lỡ như giết chết kẻ đó thì ta phải chịu trách nhiệm.” Thôi Đào nhặt 2 mảnh ngói vỡ trên mặt đất lên rồi đi thẳng.
Nàng vọt tới tiền viện, bắt gặp một người mặc áo bào đạo sĩ màu vàng, ông ta tiện tay lắc cái chuông lục lạc, quơ kiếm gỗ đào, trên kiếm gỗ còn dán 2 lá bùa, có vẻ như đang làm phép đuổi quỷ.
Thôi Đào lập tức trông thấy dung mạo của người đạo sĩ đó, là người mà 3 ngày trước nàng cố tình mời tới để siêu độ cho Thái Liên Chi — Vô Ưu đạo trưởng.
Vô Ưu đạo trưởng lẩm bẩm vài câu thần chú, nhoáng một cái bùa trên kiếm gỗ đào đã tự động bốc cháy, ông ta lập tức lắc cây kiếm một cái, bùa cháy lập tức trượt xuống thân kiếm rồi rơi xuống đất.
Sau đó Vương tứ nương và Bình Nhi cũng chạy tới, thấy là một vị đạo trưởng nên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Sự sợ hãi trước đó của 2 người đã biến mất, như thể đột nhiên tìm được một ngọn núi để dựa vào vậy.
Lúc Vô Ưu đạo trưởng quay đầu lướt qua phía Vương tứ nương và Bình Nhi thì trừng mắt, ngay khi nhìn thấy Thôi Đào, đôi mắt đang trợn lớn mới khôi phục thái độ bình thường, dường như đã xác nhận được 3 người họ là con người.
“Không ngờ lại gặp Thôi nương tử ở đây.” Vô Ưu đạo trưởng thu kiếm gỗ đào lại, dạo bước tới lịch sự chào hỏi Thôi Đào.
“Đúng là không ngờ thật.” Theo lý mà nói, chỗ này là hiện trường vụ án của phủ Khai Phong, người không có phận sự sẽ không được vào, Thôi Đào liền hỏi có phải phủ Khai Phong đã mời Vô Ưu đạo trưởng không.
“Bần đạo tự nguyện tới đây để xua đuổi tà ma.” Vô Ưu đạo trưởng nói, “Mấy ngày gần đây bần đạo thấy không ít người dân trong thành hoảng sợ vì căn nhà ma ám này, lời đồn càng lúc càng sợ, vì tới mới tới đây làm phép.”
“Hóa ra ngài chính là Vô Ưu đạo trưởng, sớm nghe được đại danh của đạo trưởng, hôm nay được gặp quả nhiên là bất phàm!” Bình Nhi nghe thân phận Vô Ưu đạo trưởng xong, lập tức cung kính chào ông ta.
Vương tứ nương không biết Vô Ưu đạo trưởng là ai, nhỏ giọng hỏi.
Bình Nhi vội ghé sát Vương tứ nương để giới thiệu, Vô Ưu đạo trưởng là người có phép thuật cao cường nhất trong địa giới Đông Kinh.
Phàm là gặp phải rắc rối gì liên quan tới yêu ma quỷ quái, chỉ cần mời ông ta rời núi thì sẽ được giải quyết hết.
Đan dược đạo trưởng luyện còn có tác dụng kéo dài tuổi thọ, công dụng rất hiệu quả, vì thế tất cả mọi người đều sùng bái đạo trưởng, cảm thấy ông ta còn tài hơn cả thần tiên.
Dù sao có cầu thần tiên thì thần tiên cũng chẳng để ý, còn cầu Vô Ưu đạo trưởng, chuyện phiền ắt sẽ được giải quyết ngay.
“Thần kỳ đến thế cơ à?” Vương tứ nương sợ hãi thán phục.
Vô Ưu đạo trưởng cười khiêm tốn, “Bình nương tử quá khen rồi, bần đạo tài sơ học thiển, còn phải học hỏi nhiều hơn.”
“Đạo trưởng quá khiêm nhường rồi.” Bình Nhi vội nói.
“Chà, ở đây náo nhiệt vậy.” Triệu Tông Thanh xuống ngựa, vứt roi cho tùy tùng rồi sải chân bước vào.
Vô Ưu đạo trưởng vội hỏi Triệu Tông Thanh sao lại tới đây.
“Vốn định tìm ông để bàn đạo pháp, nhưng nghe học trò nhỏ của ông nói ông ở đây nên ta bèn tới xem thử nhà bị ma ám là thế nào.
Lỡ như ta may mắn, gặp được quỷ thì sao.”
Triệu Tông Thanh dứt lời liền chuyển mắt dò xét xung quanh căn nhà một lòng, ánh mắt lập tức rơi vào vết máu trên mặt đất trong sảnh chính.
“Thôi nương tử không đơn giản nhé, đây cũng chẳng phải nơi mà con gái bình thường dám tới đâu.”
Thôi Đào lễ phép gật đầu, chắp tay đáp lại Triệu Tông Thanh.
Triệu Tông Thanh cố tình nhìn Thôi Đào một chút, “Ta phát hiện sau khi cô biết rõ thân phận tông tử của ta, thái độ cực kỳ câu nệ nhé.”
“Thân phận đã khác, nên thế mà.” Thôi Đào nói.
Vô Ưu đạo trưởng khẽ cười, “Không cần thế đâu, nó không kênh kiệu, cũng chẳng phải người lấy thân phận ra chèn ép người khác, đám đạo sĩ bọn ta ở cùng với nó nói gì cũng được cả.”
“Thật ư?” Thôi Đào tò mò nhìn sang Triệu Tông Thanh.
Triệu Tông Thanh gật đầu cười.
“Chỗ này là hiện trường vụ án, xin 2 vị chớ ở lại lâu.” Thôi Đào đưa tay ra hiệu mời cả hai ra ngoài.
Vô Ưu đạo trưởng: “…”
Triệu Tông Thanh: “…”
Sau khi rời khỏi, Thôi Đào lập tức đóng cửa, khóa cổng lại lần nữa.
Bỗng trong nhà truyền tới một tiếng động rất khẽ, lúc này mọi người đều yên lặng.
Thôi Đào liếc qua khe cửa rồi nói, “Là cái then cửa, chắc bị hỏng ở đâu rồi nên tự trượt vào ấy mà.”
Triệu Tông Thanh nhếch khóe miệng lên, không nói gì nhiều mà chỉ mời Vô Ưu đạo trưởng đi cùng mình.
Thôi Đào đưa mắt nhìn cả hai rời đi rồi vươn tay gõ nhẹ lên trán Vương tứ nương một cái, cuối cùng bị dính ngạch hoàng vào tay nên phải lấy khăn chùi.
“Bình Nhi sợ thì thôi, hóa ra cô cũng sợ à, chẳng phải trước kia lớn gan lắm sao?”
“Trước đây lớn gan không sợ chết là vì nghĩ sống cũng chẳng có gì hay, ai dám bắt ta chịu uất ức thì ta sẽ không để cho kẻ đó thảnh thơi được.
Dân liều mạng mà, tất cả đều tìm cách bỏ mạng thôi.” Vương tứ nương nói lại, “Nhưng giờ thì khác rồi.”
“Khác chỗ nào?” Bình Nhi tò mò hỏi
“Sau khi đi theo lão đại lăn lộn, ta càng lúc càng phát hiện ra chỗ tốt của cuộc sống, thú vị biết bao, không nỡ chết nữa nên lại càng tiếc mạng mình.” Vương tứ nương vỗ ngực, “Ta phải cố mà quý trọng bản thân, trên đời này vẫn còn nhiều món ngon mà ta chưa được ăn, ta ăn chưa đủ.”
Bình Nhi nghe thế liền bật cười.
Thôi Đào cũng cười, vỗ vai Vương tứ nương khen thị đã giác ngộ được.
“Trong dòng sông thời gian dài đằng đẵng, cô sẽ nhận ra chuyện gì cũng thay đổi, trái tim sẽ già đi, duy chỉ có niềm đam mê với đồ ăn sẽ không hề đổi thay.”
Dân lấy coi thực là trời, chỉ cần giữ vững niềm đam mê với đồ ăn thì sẽ chẳng bao giờ đánh mất cuộc sống vui vẻ.
Dựa vào điều này để tìm kiếm hạnh phúc, ắt sẽ hạnh phúc nhanh hơn.
Trưa đứng nắng, cả ba ăn cơm xong thì quay về phủ Khai Phong.
Thôi Đào không biết Hàn Kỳ đã dùng cơm hay chưa nên đã đem cho chàng vài cái bánh bao mùa xuân da mỏng của nhà Liễu bát nương, bánh bao tiệm thị là ngon nhất, da mỏng, nhân bánh nhiều, có bánh nhân chay và nhân thịt, đủ mùi vị, ăn rất vừa miệng.
Thôi Đào không hề giấu giếm Vương tứ nương và Bình Nhi, nói thẳng với họ rằng bánh bao này là cho Hàn Kỳ.
Cả hai không nghĩ gì nhiều, chỉ nhao nhao phụ họa bảo Thôi Đào nên quan tâm chăm sóc Thôi quan Hàn nhiều hơn một chút, phải lấy lòng, sau này cửa hàng của họ ăn nên làm ra rồi còn phải dựa vào phủ Khai Phong để huênh hoang nữa.
3 người vào cửa phủ Khai Phong liền chia ra làm 2 hướng.
Vương tứ nương và Bình Nhi về hoang viện, Thôi Đào thì đi tìm Hàn Kỳ.
Giữa đường Thôi Đào gặp được 2 tên nha soa, thấy họ đang tụm lại nói gì đó, Thôi Đào loáng thoáng nghe họ nhắc tới “Thôi quan Hàn” liền tưởng họ đang bàn tán chuyện đồng tính, thế là gọi cả hai lại, hỏi cả hai đang nói chuyện gì.
“Thôi nương tử chưa biết gì à?”
“Biết gì cơ?”
“Tin mấy ngày trước Thôi quan Hàn ôm một thiếu niên, đồng tính ấy, chỉ là tin đồn mà thôi —”
“Ồ?” Thôi Đào ra hiệu cả hai nói tiếp, rõ ràng là 2 người vẫn chưa nói hết.
“Căn bản chẳng phải thiếu niên gì cả, là một cô gái, lại còn là trong phủ Khai Phong chúng ta nữa.”
Thôi Đào nhìn họ tiếp, bảo họ cứ thoải mái nói cho hết đi.
2 nha dịch này đều từng được ăn đồ ăn do Thôi Đào làm, cũng cảm thấy nàng không phải người ngoài nên không hề kiêng kỵ gì.
Họ nhìn trái nhìn phải, đầu tiên là bắt Thôi Đào hứa không nói lung tung, sau đó mới thì thầm nói với nàng: “Là Trương nương tử, cháu gái của bà đỡ Trương.”
“Ai đồn vậy?”
“Ấy, chẳng phải đồn bậy đâu, là Trương nương tử tự nhận đấy.” Nha dịch nói.
Thôi Đào gật đầu, bảo 2 nha dịch có thể đi được rồi.
Nàng đi tới không bao xa lại thấy Trương Tố Tố mặc một thân áo xanh, vấn đầu màu xanh xuất hiện trước mặt nàng.
Thôi Đào thấy Trương Tố Tố hóa trang lúc này, không khỏi híp mắt lại.
“Thôi nương tử, chúng ta tìm chỗ vắng người nói chuyện riêng được không?” Trương Tố Tố nghiêm túc hỏi Thôi Đào.
“Nói chuyện gì, có chuyện gì đáng xấu hổ mà phải nói riêng?” Thôi Đào không hề khách sáo hỏi lại.
Trương Tố Tố vội hỏi có phải Thôi Đào nghe được gì đó rồi không, bảo nàng tuyệt đối đừng tin những lời đồn đãi đó.
“Ta không muốn lãng phí thời gian vào chuyện tầm phào, nói thẳng mục đích của cô đi.” Thôi Đào nói.
“Hôm nay ta mặc thế này chỉ là ngẫu nhiên thôi, ai ngờ có kẻ nghe tin đồn bên ngoài liền hỏi ta.
Ta xấu hổ nên cố tình không nói, cũng không có phủ nhận, thế là họ đã hiểu lầm.” Trương Tố Tố thẳng thắn thừa nhận, lập tức xin lỗi Thôi Đào rối rít, đồng thời nói với Thôi Đào cô ta đã sớm biết chuyện Thôi Đào và Hàn Kỳ ở bên nhau rồi.
Thôi Đào không khỏi cười xùy một tiếng, nhận ra dường như mọi chuyện đang phát triển theo hướng “thú vị” rồi.
Thôi Đào dẫn Trương Tố Tố đi thẳng tới hoang viên, ở đó là địa bàn của nàng, lại còn có Vương tứ nương và Bình Nhi, nhất định họ sẽ đứng về phe nàng để nói chuyện, không sợ có kẻ nào giở trò quỷ quái.
Hơn nữa trước đó nàng đã nói thẳng với bà đỡ Trương rồi, nàng không nhận Trương Tố Tố làm học trò, mục đích chính là vì bày ra mâu thuẫn, để người khác biết quan hệ giữa nàng và Trương Tố Tố không hề tốt đẹp gì.
Trương Tố Tố đi theo Thôi Đào ngồi trong mái đình, nhỏ giọng hỏi Thôi Đào: “Thôi nương tử yên tâm, ta chẳng nói với ai chuyện này cả, ta làm vậy cũng chỉ vì Thôi nương tử mà thôi.”
“Nói ý kiến cô thử xem.” Thôi Đào nghe tiếp.
Mạch não của nàng không giống với loại cực phẩm bị tắc não, vì thế phải tìm hiểu suy nghĩ quái gở của đối phương một chút.
“Người ngoài đều xem thường những người nghiệm thi như chúng ta.
Thôi quan Hàn đúng là rất tốt, Thôi nương tử cũng rất xứng với ngài ấy, chỉ là trên đời này quá nhiều người dung tục, có khi Thôi quan Hàn cũng chẳng tránh được những kiêng kỵ này.
Ngài ấy luôn hứa hẹn với nương tử mà không chịu bàn tới chuyện hôn nhân, thật sự là không nên.
Nếu ngài ấy không chịu làm sáng tỏ chuyện này thì sẽ phải công nhận là ta, sẽ càng chướng mắt ta hơn.”
“Hay đấy.” Thôi Đào bội phục gật đầu, khen cách này của Trương Tố Tố hay, “Hy sinh danh tiết của mình để hủy hoại đi thanh danh của ta và Thôi quan Hàn.”
“Không không không, ta nào có ý này, ta chỉ đang muốn giúp Thôi nương tử thôi.” Trương Tố Tố vội đứng dậy, bối rối giải thích với Thôi Đào, “Dù sao Thôi quan Hàn cũng là một nhân vật như thế, không biết có bao nhiêu con gái nhà danh giá thương nhớ, tình cảm của đàn ông thường cả thèm chóng chán, ta làm thế là giúp Thôi nương tử nhanh chóng định chuyện hôn nhân, tránh cho Thôi nương tử buồn tủi thôi mà.”
“Cô còn biết cả tâm bệnh của ta cơ à? Có bằng chứng không, mang ra đây xem nào.” Thôi Đào hỏi lại.
Trương Tố Tố nghẹn họng.
“Ta còn tưởng tâm bệnh của cô là cố tình gài bẫy Thôi quan Hàn, định ép ngài ấy cưới cô chứ.” Thôi Đào nói.
“Không, ta không có ý này, Thôi quan Hàn chẳng thể nào cưới ta được, ngài ấy còn phải đầu bạc răng long với Thôi nương tử mà.” Trương Tố Tố lắc đầu nguầy nguậy, tỏ ý cô ta tuyệt đối không hề có mơ mộng gì với Hàn Kỳ cả.
“Cô muốn nói sao cũng được.” Giọng điệu Thôi Đào nhàn nhạt, không hề để ý, “Dù sao chuyện này cũng chẳng liên quan gì tới ta, cô tự gây chuyện thế này thì nên tự lo cho bản thân trước đi.”
Chỉ cần không nhiều người nhắc lại tin đồn đồng tính trước đây thì rất nhanh nó sẽ bị dập thôi.
Hơn nữa 2 người đàn ông ôm nhau, lúc chia tay âu yếm nhau thì có gì mà bàn? Nếu là chuyện lạ thì “Đông nhật hữu hoài Lý Bạch”, “Xuân nhật ức Lý Bạch”, “Thiên mạt hoài Lý Bạch”, “Mộng Lý Bạch” của Đỗ Phủ là chuyện gì nữa?
Trương Tố Tố ấp úng: “Vậy ta, vậy ta đã… vẽ thêm chân cho rắn, vẽ vời thêm chuyện rồi ư? Lòng tốt của ta đã gây chuyện sao à?”
Thôi Đào thấy dáng vẻ mông lung này của Trương Tố Tố liền cười gằn: “Dù là cô thật sự có lòng muốn giúp mà bất cẩn ngu ngốc, hay giả vờ giúp đỡ, ta cũng sẽ chẳng biết ơn đâu.
Ta đã nói rồi, nếu có yêu ma thì ta sẽ trảm yêu trừ ma.
Trương nương tử rõ ràng không hề bỏ những lời hôm qua của ta vào tai mà.”
“Ta sẽ đi làm rõ ngay!” Trương Tố Tố bối rối chào tạm biệt, chạy ra ngoài được vài bước thì đột nhiên khựng lại.
Thôi Đào lập tức nhìn sang, thấy Hàn Kỳ đang dẫn theo bọn Vương Chiêu đi thẳng vào hoang viện..