Ngồi Yên, Tôi Tự

Thấy cãi cọ không đem lại kết quả, Trần Khanh quay người muốn tránh Chung Viễn. Kéo Yên Lộ vào tiệm bánh, anh khóa cửa tiệm bên trong vào.

Hai người vào phòng xong, Trần Khanh uống hết một ly nước đầy mới nguôi ngoai cơn giận. Anh lau miệng, gương mặt khó coi của Yên Lộ đập vào mắt, lúc này mới phát giác những lời mình nói ban nãy thật vô liêm sỉ.

Lúng túng vô cùng, Trần Khanh đặt ly nước xuống, rót cho Yên Lộ một ly, “Nãy anh điên tiết quá, nói năng lung tung, cậu đừng để bụng.”

Yên Lộ đón lấy ly nước, “Cũng không có gì, mấy chuyện đó em đã sớm nghĩ tới rồi, cứ cho là anh và cậu ta không có gì đi, nhưng dù sao Chung Tông cũng chơi bời từ xưa, trên giường cậu ta có bao nhiêu người từng nằm, em cũng đếm được gần hết.”

Trần Khanh cười khan, “Anh nói thật, anh với nó chưa từng ngủ với nhau. Hồi đó cũng chỉ vì tên khốn kia muốn anh với Chung Tông bên nhau bởi sợ Chung Tông chơi ra chuyện thôi.”

Yên Lộ đặt cốc xuống, “Được rồi, không nhắc đến mấy chuyện đó nữa, cuộc sống của em đâu chỉ cứ mãi xoay quay Chung Tông.”

Sau đó cậu vênh mặt cười với Trần Khanh, “Không phải anh muốn dạy em làm bánh à, đi thôi, để em cảm nhận một tí niềm vui làm bánh xem nào.”

*

Sắc trời dần tối, Yên Lộ đeo ba lô giơ tay vẫy chào tạm biệt Trần Khanh.

Đường về nhà Chung Tông không xa, nhưng cũng không gần. Yên Lộ ngậm điếu thuốc, hít sâu một hơi.

Đột nhiên âu sầu buồn bã cũng không phải chuyện cậu muốn, chỉ là không khống chế được thôi. Cậu định đè nén hết tâm tình vào điếu thuốc ngắn này, hút xong thì chuyện cũng xong, nghĩ nhiều cũng chẳng có ý nghĩa.

Tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, Yên Lộ liếc mắt nhìn, là Chung Tông. Đối phương hỏi cậu muốn ăn gì, Yên Lộ vẫn chưa kịp đáp, chợt cảnh tượng trước mắt khiến đôi con ngươi của cậu co lại.

“Phắc!”

Chung Tông chỉ nghe thấy tiếng thở dốc kịch liệt, ngay sau đó là một tiếng rầm vang.

Điện thoại dập máy rồi.

Tiếng “tút tút tút” kéo dài, Chung Tông mặt không biểu cảm nhìn di động trong tay, quay người chạy về phía cửa tiệm của Trần Khanh. Xe đạp cũng không kịp nhảy lên cưỡi. Hắn vừa chạy vừa suy đoán khả năng có thể phát sinh.

Kẻ địch? Hỗn chiến?

Đám vây đánh Yên Lộ ngày trước đã bị hắn xử lý rồi, khả năng là chúng không dám chọc tới Yên Lộ nữa mới phải.

Chạy tới đầu một con đường cách nhà không xa, hắn đã nhìn thấy Yên Lộ, quanh cậu là một toán người, còn trong tay cậu là một đứa trẻ. Nó đang òa khóc nức nở, biểu cảm trên mặt Yên Lộ thì rất dữ tợn. Nhưng Chung Tông có thể nhìn ra cậu đang rất lúng túng, ngay cả tai cũng đỏ cả lên, mặc dù đã cố gắng điều chỉnh biểu cảm trên mặt để không dọa sợ đứa nhỏ, nhưng hiển nhiên là thất bại.

Cậu chỉ có thể luống cuống ôm nó, tay vẫn còn chảy máu.

Yên Lộ ôm trẻ con mà đầu muốn nổ. Lưng đứa nhỏ đeo ba lô, vừa nãy suýt chút nữa bị xe mô tô húc vào, may mà Yên Lộ ở đằng sau phản ứng nhanh. Cánh tay cậu bị xe mô tô quệt phải, thành một vết rách lớn, máu chảy ròng ròng. Chuyện này hãy còn tốt, đứa trẻ trong lòng cậu vừa nhìn thấy máu liền oa oa bật khóc, khóc đến độ Yên Lộ phình cả đầu. Hơn thế nữa còn làm dân tình xung quanh tụ tập lại. Người không chứng kiến sự việc phát sinh ra sao bèn dùng ánh mắt nghi ngờ đảo qua đảo lại nhìn Yên Lộ, khiến cậu khổ không thể tả, không biết phải giải thích thế nào.

Cậu còn đang cúi đầu muốn dỗ đứa nhỏ, đột nhiên tay được nắm lấy. Yên Lộ ngẩng lên, là Chung Tông.

Hắn cởi áo khoác che tạm lên vị trí chảy máu, ôm lấy đứa nhỏ trong lòng cậu, nhét vào miệng nó một viên kẹo.

Đứa bé lập tức ngậm miệng lại, Chung Tông ôm nó hỏi mấy câu, lại cầm điện thoại báo cảnh sát.

Tại bốt cảnh sát, Chung Tông làm vài thủ túc ghi chép đơn giản rồi hỏa tốc đứa Yên Lộ vào viện.

Trên taxi, Yên Lộ nắm lấy chiếc điện thoại đã vỡ màn hình mà tan nát cõi lòng, tay vẫn còn đau. Xui xẻo không cơ chứ. Yên Lộ xót xa lắm.

Trong bệnh viện, bác sĩ lải nhải căn dặn những chuyện cần chú ý. Yên Lộ nghe câu được câu chăng, ngược lại Chung Tông rất để tâm, nên ăn cái gì, kiêng cái gì, thậm chí còn lôi điện thoại ra ghi lại.

Xong việc, Yên Lộ không hiểu nhìn chằm chằm Chung Tông, nhìn đến tận lúc hắn bất giác cũng phải nhìn lại, Yên Lộ mới kỳ quái hỏi: “Cậu làm gì ghi chép ghê thế?”

Chung Tông buồn cười đút tay vào túi, “Đợi được cậu ghi chắc tay cậu liệt luôn.”

“Này, cậu có phải người hai nhân cách không đấy, tính cách khác trước quá rồi. Lần trước tôi bị vây đánh, cậu nào có quan tâm, sao giờ lại cứu tôi?”

“Sao cậu biết tôi không cứu cậu?”

“Cậu có tới giúp tôi đâ…” Lời chưa dứt cậu đã ngậm miệng lại, thật sự không biết Chung Tông có giúp mình không.

Dù sao sau đó, lúc Thạch Anh tới đã hỗn chiến rồi, tình hình bấy giờ rất loạn, đứa nào không bị đánh trúng xem như không tệ.

Nhìn thấy Yên Lộ ngậm miệng lại, tâm tình Chung Tông rất tốt, nắm lấy tay cậu dắt đi.

Con ngươi Yên Lộ lại co vào, giấu tay đi, sắc mặt hoảng hốt, lườm Chung Tông, “Làm cái trò gì đấy?”

Bàn tay Chung Tông trống không cũng không buồn bực, tiếp tục tóm lấy tay cậu, muốn nắm tay, “Đừng cử động lung tung, tay không muốn khỏi hả?”

“Tôi nói cho cậu biết, đừng có đem mấy trò cậu chơi với đám tình nhân kia ra với tôi, chúng ta chỉ là pháo hữu thôi, có hiểu không?!”

“Hiểu hiểu hiểu.”

Nói rồi Chung Tông cũng như nguyện tay trong tay với Yên Lộ. Đầu tiên là nắm lấy lòng bàn tay, rồi sau đó là mười ngón tay đan vào nhau.

Yên Lộ cố ý rút rút tay vài cái, nhưng nhẹ thôi, chẳng dùng mấy lực. Thế rồi hoàn toàn yên tâm áp ngón tay lên mu bàn tay hắn, nỗ lực kìm nén khóe miệng muốn nhếch lên.

Không phải cậu muốn bỏ tay ra, mà là Chung Tong sống chết không buông thôi.

Trên đường về nhà, hai đứa tiện thể rẽ vào siêu thị. Chung Tông một tay cầm thuốc một tay chọn rau tươi. Bộ dạng quen việc thế kia khiến Yên Lộ đứng bên há mồm trợn mắt, kinh ngạc thốt lên: “Cậu biết nấu cơm?”

Chung Tông không ngẩng đầu đáp: “Cậu thử ở một mình xem có thể ăn ngoài suốt ba năm không.”

Yên Lộ lắp bắp đáp: “… Có thể.”

Chung Tông bất đắc dĩ nhìn cậu một cái, ánh mắt rơi vào phần bụng của cậu, định nói gì lại thôi, đường nhìn tiện thể quét lên quét xuống, ngực với háng của cậu cũng bị quét một đường. Nhìn đến độ Yên Lộ muốn xù lông, sắp giơ tay che ngực đến nơi mới nghe Chung Tông nói: “Dù sao cũng không thể khiến cậu gầy đi được, như bây giờ là vừa.”

Đường nhìn hạ lưu như vậy, dùng bao tử cũng biết ánh mắt hắn có ý gì.

Yên Lộ không ngượng không buồn, trái lại còn thản nhiên dính sát lấy Chung Tông, hi hi cười đặt tay lên mông hắn xoa xoa, “Cậu cũng không tệ nha.”

Chung Tông cười mà không cười, kéo tay cậu vòng ra phía trước, “Chỗ này không tệ?”

Lưu manh!!! Quá lưu manh! Cao cấp lưu manh! Cậu hold không nổi rồi!

Yên Lộ cứng rắn rút tay về, cũng không biết rút phải gân nào, nói: “Cậu sống không tệ, tôi tin nhiều người biết điều đó, không cần cường điệu thêm đâu.”

Bàn tay chọn rau của Chung Tông khựng lại, hồi lâu mới đẩy xe về phía khu thịt, thờ ơ tiếp lời: “Cậu thích sạch sẽ, hay là đang chê tôi bẩn?”

Mặc dù hắn không biểu cảm, nhưng Yên Lộ cảm giác được không khí xung quanh Chung Tông chợt lạnh xuống. Ngữ điệu vừa rồi thậm chí còn mang theo mấy phần xa cách.

Chớp mắt, miệng lưỡi Yên Lộ khô khốc, mắt nhìn chừng chừng bóng lưng của Chung Tông, sống lưng cậu cũng đổ mồ hôi lạnh.

Cậu không cố ý. Cậu chỉ muốn giả vờ như không để tâm. Huống hồ cậu cũng không có tư cách can thiệp và phán xét quá khứ của Chung Tông.

Nhưng cậu thích hắn, không kiềm chế được ghen.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui