Ngồi Yên, Tôi Tự

Nữ beta ngồi cạnh Yên Lộ là một người nhiệt tình. Yên Lộ hoàn toàn không có cách nào khi phải đối phó với phái nữ, cho nên dù Chung Tông mặt đen như đít nồi cậu cũng không thể nói với người ta: “Này, đây là vợ tôi đấy, cô tránh xa xa chút.”

Cậu chỉ có thể câu được câu chăng đối đáp với nữ beta, cho đến khi cô nàng lôi điện thoại ra, “Nói chuyện với cậu lâu như thế rồi mà vẫn chưa biết tên cậu, tớ tên là Chu Củng, còn cậu?”

Yên Lộ còn chưa mở miệng, Chung Tông bên cạnh đã đặt tay lên vai cậu, ngón tay ám muội chọc chọc vào má đối phương, ánh mắt nhìn tưởng thật ấm áp nhưng thật ra đang khiêu khích Chu Củng, “Cậu ấy là Yên Lộ, bạn trai của tớ.”

Yên Lộ kinh ngạc quay lại nhìn hắn, Chu Củng ngồi đó cũng ngây người há hốc miệng, hồi lâu mới lắp bắp: “Nhưng… nhưng mà, Yên Lộ không phải beta à?”

Chung Tông lập tức kéo Yên Lộ ngả đầu dựa vào mình, “AB cặp với nhau thì sao? Không được chắc?”

Chu Củng lúng túng lắc đầu, lặng lẽ thu điện thoại về, đồi chỗ ngồi.

Yên Lộ kéo cánh tay Chung Tông xuống, ánh mắt tràn đầy tò mò nhìn hắn, miệng líu ríu nói: “Ái chà, chua ghê nha!”

Chung Tông quay mặt về phía cửa sổ nhìn phong cảnh, mặc kệ bàn tay Yên Lộ sờ loạn trên người. Cậu vừa sờ vừa than thở: “Đừng có sợ tôi bị người khác bắt cóc như vậy chớ, thân thể và cả cái mặt của cậu, anh đây đều say như điếu đổ.”

Chung Tông nghe câu này liền quay đầu kéo Yên Lộ lại, ôm cậu vào lòng, như cười như không áp sát vào gương mặt cậu, “Chỉ thích mặt thôi?”

“Đ… Đúng vậy, không… không thế thì sao.”

Chung Tông tựa như thở dài, lại như xót xa phận mình, “Tôi cứ tưởng cậu thích chính con người tôi.”

Thất vọng, đau thương các kiểu từ ngữ điệu kéo dài rỉ ra.

Biết rõ người này cố ý, biết rõ hắn đang giả vờ, nhưng cam tâm tình nguyện tin thật, Yên Lộ không nỡ làm hắn buồn. Cậu lập tức vươn tay ôm lấy hắn, áp hắn vào lòng mình, “Thích hết, cậu không biết tôi thích cậu đến thế nào đâu.”

Chung Tông khẽ run, đột nhiên cảm thấy chút đau lòng. Hắn nghe tiếng tim đập của cậu, biết rằng bức tường trái tim đang sụp đổ một cách nhanh chóng.

Rơi rụng lả tả, không thể ngăn cản, cũng không muốn ngăn cản.

*

Chanh Nhỏ ngồi ở hàng cuối cùng, đang rồm rộp nhai khoai chiên, miệng dính đầy vụn. Tần Thư ngồi cạnh đeo tai nghe, nhắm mắt ngủ.

Chanh Nhỏ vừa trộm nhìn hắn vừa ăn, thầm khen người này đẹp trai ghê, lông mi dài thật, dáng người cao ráo không tệ nha, khẳng định có rất nhiều người thích, có nên quyến rũ tí không? Ai nha thôi thôi, ngượng lắm, phải có nhan sắc mới được.

Cậu liếm liếm môi, lấy di động ra muốn xem [Cưa điện kinh hồn]. Loạt phim này cậu theo từ hồi lớp tám đến giờ là năm nhất đại học, vẫn chưa coi hết. Chủ yếu bởi sợ, nhưng vẫn muốn xem, cứ sợ sệt rụt rè, ngắt quãng mà xem không ngừng.

Bây giờ cậu cũng đang sợ đến phát run cả người nhưng vẫn sống chết tóm chặt gói khoai chiên, đeo tai nghe xem rất chăm chú. Tiếng cưa vang lên, giọng nữ hét chói tai, máu me phun tung tóe.

Chanh Nhỏ tay run run lấy khoai ăn, sờ vào khoảng không. Cậu mắt không chớp mò lấy gói mới, bóp bóp trong tay. Đột nhiên, âm nhạc cao vút lên, Chanh Nhỏ rùng mình, “Bụp” một tiếng nổ lớn, gói khoai chiên bị bóp nổ.

Khoai bên trong bắn hết vào người Chanh Nhỏ.

Cậu vội vàng tháo tai nghe xuống, nói xin lỗi mọi người. Quay đầu lại, Tần Thư đã tỉnh giấc, sắc mặt rất xấu, ánh mắt tối sầm nhìn Chanh Nhỏ, phối hợp với mái đầu đầy vụn khoai tây, nhìn có hơi… hài hước.

Chanh Nhỏ không dám cười, run rẩy nhỏ giọng xin lỗi hắn, tay vươn ra muốn nhặt vụn khoai tây trên tóc Tần Thư

Nhưng Tần Thư lại tóm lấy tay cậu. Chanh Nhỏ mở to đôi mắt tròn, căng thẳng đến độ không dám nuốt nước miếng, lòng thầm nhủ nhỡ Tần Thư muốn đánh mình, không bằng cứ hạ thủ trước, ép người vào góc xe, không cho động đậy, khi nào hết giận mới buông.

Có điều, chuyện này không xảy ra. Tần Thư chỉ nhéo nhéo bàn tay cậu, còn sờ sờ lòng bàn tay. Hành động thật kỳ quái, khiến gương mặt Chanh Nhỏ đỏ lên. Sau đó Tần Thư nhàn nhạt nói: “Lần sau cẩn thận.”

Hắn rút giấy ăn lau sạch vụn khoai trên người, sau đó lại một lần nữa nhắm mắt ngủ.

Chanh Nhỏ chạm vào tay mình, nhìn Tần Thư, ngẫm nghĩ: Anh chàng này không phải có ham mê kỳ quái, thích tay người khác kiểu kiểu vậy chứ. Cậu mở lòng bàn tay mềm mềm múp múp ra, rồi nhún vai, chắc là không phải đâu, tay cậu xấu bỏ xừ.

*

Xe đã đến nơi. Chân núi có một cái hồ lớn, bên hồ có bếp BBQ, bàn mạt chược, cái gì cần đều đủ cả.

Chụp hết kiến trúc cảnh sắc cổ kính ở đây, Chung Tông lưng đeo máy ảnh muốn lên núi chụp tiếp.

Trên núi cỏ mọc thành bụi, bên đường cũng có rất nhiều đá sỏi, đúng là một địa điểm tham quan chưa được khai phá hết.

Yên Lộ sao có thể yên tâm thả hắn một mình lên núi, cậu nói thầm với Chanh Nhỏ vài câu rồi đi theo Chung Tông.

Chanh Nhỏ đang ngồi chồm hỗm trước bếp BBQ, nghe vậy trong chớp mắt muốn theo Yên Lộ lên núi, nhưng cậu còn chưa động đậy đã bị Tần Thư bên cạnh tóm lấy cái mũ trên áo kéo đi.

Chanh Nhỏ bực bội nhìn hắn, kéo mũ của mình về, “Cậu! Cậu… làm cái trò gì thế?”

Nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Tần Thư, Chanh Nhỏ thiếu cốt khí, hạ thấp giọng.

Tần Thư thì nhìn nhìn Chung Tông, rồi lại chuyển tầm nhìn về phía Chanh Nhỏ, xiên xiên mấy viên thịt đặt lên bếp, “Chung Tông bảo tôi trông chừng cậu.”

“…”

Quá đáng!!! Chanh Nhỏ ẫm ức phồng mặt, đàn ông ghen tuông, trừ điểm!

*

Chung Tông đi phía trước, Yên Lộ bước theo sau. Cậu chán muốn chết, cầm nhành cây chọc chọc xuống đất, rồi lại giơ nó lên chọc chọc vào lưng Chung Tông, khiến cái áo đen của hắn dính mấy vết bùn. Cậu cười hỏi: “Bảo này, nãy giờ đang giận đó hả?”

“Có đâu.”

“Xì! Tôi còn không rõ cậu chắc.”

“…”

“Này này này, ghen hả? Ghen rồi! Đều là đàn ông cả, việc gì phải ngượng, tôi hiểu tôi hiểu!”

Yên Lộ đắc ý vô cùng, đuôi vểnh lên trời phe phẩy.

Chung Tông tìm một góc, nắng xuyên qua chạc cây để lại những vệt loang lổ, hắn chăm chú xem những tấm hình đã chụp trong máy, hoàn toàn không để ý tới Yên Lộ.

Còn Yên Lộ, đương nhiên sẽ không để bản thân vô hình như thế. Cậu bước tới, đè lên người Chung Tông, cắn cắn vành tai đối phương, thì thầm: “Bảo này, trước cậu nói rồi ấy, còn tính không?”

Chung Tông nhìn Yên Lộ một cái, lông mày nhướng lên, ý tứ như chưa được thỏa mãn, cái nhìn khiêu khích khiến cả người Yên Lộ mềm nhũn.

Xuân tâm rục rịch, cậu vừa bấu vào áo hắn, vừa hạ thấp giọng, “Tới cửa cầu hôn đi, nói rồi mà. Tôi đỗ đãi học, cậu là của tôi.”

Chung Tông nhìn xung quanh, dắt Yên Lộ tiến vào một nơi khuất mắt, bốn phía là đá tảng cùng tầng tầng rừng trúc, nhìn từ trong ra cũng không thấy rõ cái gì.

Yên Lộ liêm liếm bờ môi, nhìn xương quai xanh trắng nõn lộ khỏi chiếc áo đen của hắn, tâm tình ngứa ngáy vô cùng.

Cậu vừa kéo quần của Chung Tông, vừa liềm lên bộ phận khiến mình ngứa ngáy kia, lưu manh nói: “Hey, chúng mình chưa chơi dã chiến bao giờ nhỉ!”

“Bạn học Yên, rụt rè tí được không?”

“Với cậu, không thể.” Dứt khoát cự tuyệt, Yên Lộ ôm lấy mặt hắn hôn lên. Liếm đến ướt, tình động đè nén, cậu có một khát khao, có một niềm hưng phấn nói không nên lời. Đánh dấu! Đánh dấu.

Chung Tông ôm lấy eo cậu, ấn người lên tảng đá phía sau. Hắn thật miễn cưỡng rời khỏi môi hôn của đối phương, “Kích động cái gì?”

“Cậu phải thành người của tôi!”

“Ở đây?”

“Làm sao? Hối hận rồi?”

Chung Tông mạnh mẽ giữ chặt bàn tay đang khua khoắng của Yên Lộ, hơi thở ám muội phả lên gò má cậu đầy cám dỗ. Hắn mỉm cười, “Dã chiến có thể, đánh dấu thì không.”

Cái gì?!!! WTF?

Muốn chơi cậu hả? Mẹ kiếp, chó má!

Yên Lộ bùng cháy rồi.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui