Tôi lại mất ngủ nữa rồi.
Lần này không phải vì đau buồn, mà là vì Trang Thần.
Tôi không ngừng nhớ lại câu nói của Trang Thần——
[Nếu như cậu không muốn rời đi, tôi có thể thử chung sống với cậu, tôi......! không thể đảm bảo nhất định sẽ yêu cậu, nhưng tôi tuyệt đối sẽ không để cậu phải chịu uỷ khuất.]
Ý của anh ấy có phải là, sau này tôi có thể ở lại nơi này mãi mãi, ở lại bên người anh ấy mãi mãi?
Nhưng tôi chưa kịp vui vẻ được mấy giây lại bắt đầu cảm thấy bất an—— thế Giang Thanh Nhiên thì sao?
Tôi chiếm lấy vị trí vốn thuộc về Giang Thanh Nhiên, Trang Thần sẽ nhìn tôi bằng ánh mắt gì, tôi như vậy có phải là người xấu đi phá hoại hạnh phúc của người khác không?
Cứ như vậy, tôi hết buồn lại vui, hết vui lại buồn, hai loại cảm xúc này cứ đan xen lên sàn trình diễn hết cả đêm, cho nên tôi đã ngủ rất trễ.
Lúc tôi mở mắt ra đã gần mười một giờ rồi, tôi toát mồ hôi lạnh, gấp gáp chạy xuống lầu.
Nhìn phòng khách không một bóng người tôi mới phát hiện bản thân thật sự rất ngốc, đã là lúc nào rồi, Trang Thần đương nhiên đã đi rồi.
Tôi tuỳ tiện quét mắt hết một vòng phòng ăn, trên mặt bàn sạch sẽ có một chiếc tô được đặt lật úp xuống, bên cạnh còn có một tờ giấy.
Do tò mò, tôi bước sang đó nhìn, nét chữ rất đẹp, hào phóng lại mạnh mẽ.
[Không biết cậu thích ăn bữa sáng kiểu gì nên chỉ dựa vào sở thích của tôi mà làm cho cậu một phần sandwich, nếu như lúc cậu tức dậy mà nó đã lạnh rồi thì nhất định phải mang đi hâm nóng rồi hãy ăn đó.]
[Tối hôm qua nói chuyện với cậu thật sự rất vui, cậu khác hoàn toàn với bất kỳ Omega nào mà tôi từng gặp, cậu rất an tĩnh, giỏi lắng nghe, trước mặt cậu tôi giống như có thể không cần kiêng kị, có thể nói hết những gì nghĩ trong đầu.]
[Cám ơn cậu đã nhẫn nại lắng nghe tôi.]
[Đúng rồi, cậu cười lên thật sự rất đẹp.]
Tôi cẩn thận nâng niu tờ giấy đó, như thế nào cũng không kiềm chế khoé môi đang kéo lên được, sau đó tôi lại giống như đánh mất toàn bộ sức lực, ngồi xổm trên mặt đất ôm tờ giấy đó vào trong lòng, bật khóc ra tiếng.
Vào năm 5 tuổi, bởi vì tôi khóc quá lớn tiếng trong tang lễ của ba nên bị mẹ kế đánh đến một tuần cũng không xuống được giường, sau này cho dù đau đớn buồn bã đến mức nào, tôi cũng sẽ cắn chặt cổ tay không cho bản thân khóc ra tiếng.
Bao nhiêu năm trôi qua, tôi đã được khóc theo ý mình rồi.
Khoảng thời gian này Trang Thần hình như rất thích nói chuyện phiếm với tôi.
Mỗi lần ngồi trên bàn ăn, anh ấy thích vừa gắp thức ăn cho tôi, vừa kể những chuyện thú vị mà anh ấy gặp.
Ăn cơm xong, chúng tôi sẽ chia sẻ một đĩa trái cây, sau đó lại nghe anh ấy nói về gia đình và bạn bè của anh ấy.
Có lúc anh ấy sẽ về nhà rất sớm, tôi còn chưa kịp nấu cơm anh ấy đã nắm lấy tay tôi kéo ra sofa ngoài phòng khách rồi sau đó sẽ than thở rằng hôm nay anh ấy đã gặp phải đối tượng hợp tác kỳ quái như thế nào.
Tôi nghe đến quên mất thời gian, anh ấy sẽ ấn tôi trở về sofa, lấy điện thoại ra gọi thức ăn ngoài.
Trang Thần cũng từng hỏi tôi: "Có thể kể cho tôi nghe chuyện của cậu không?"
Tôi suy nghĩ rất lâu, vẫn là không chọn được chuyện nào có thể chia sẻ cho anh ấy.
Trước khi kết hôn với anh ấy, cuộc sống của tôi chính là chịu đựng sự bỏ mặc của cha và những trận đòn roi của mẹ kế, bị Giang Thanh Nhiên và bạn bè của em ấy ức hiếp, sinh tồn dưới sự khinh bỉ của người làm trong nhà.
Trang Thần cực kỳ mong đợi mà nhìn tôi, những đoạn xương mà mẹ kế đã từng đánh gãy lại bắt đầu phát đau, tôi chỉ có thể lắc đầu.
Anh ấy giống như có chút thất vọng, tim tôi cũng rất đau.
Nếu như tôi là Giang Thanh Nhiên thì tốt biết mấy, như vậy tôi đã có thể có cùng chủ đề với Trang Thần rồi, chứ không như bây giờ, để cho anh ấy một mình độc diễn, còn bản thân chỉ có thể trở thành một khán giả trung thành, không cách nào tham gia.
Cuối cùng tôi cũng nghĩ ra một chuyện có thể kể cho Trang Thần nghe rồi.
Hôm nay, khi ánh mắt mong đợi đó dừng trên người tôi một lần nữa, tôi lấy hết dũng khí nói với anh ấy: "Lúc trước......!Em xin được một chậu hoa hồng sắp chết khô từ chỗ người làm, mỗi ngày đều cẩn thận chăm sóc nó, sau đó nó vậy mà sống trở lại, còn nở ra những bông hoa rất xinh đẹp nữa."
"Em đặt tên cho nó là Bông Hồng Nhỏ, mỗi ngày về đến phòng nhìn thấy Bông Hồng Nhỏ em đều cảm thấy thật hạnh phúc, sau đó ông quản gia nói với em, nó không phải hoa hồng mà là nguyệt quý*."
*: gốc là 月季, còn được gọi là Hoa Hồng Trung Quốc (bản thân tui rất thích hoa này:))))))))))))), 1 trong những loài hoa tui get được vẻ đẹp và mùi hương của nó).
Trong hình bên trái là hoa nguyệt quý, bên phải là hoa hồng.
"Em gọi một chậu nguyệt quý là Bông Hồng Nhỏ hết ba tháng trời, nhưng em cũng chẳng đổi miệng được nữa, sau đó em......!em rất lâu cũng không được về nhà, không ai tưới nước giúp em, lúc em về thì nó chết mất rồi, từ đó về sau em không còn dám nuôi hoa nữa."
Nhưng đây không phải là một câu chuyện ấm áp.
Vào năm 14 tuổi, từ trong thùng rác tôi đã nhặt được một chiếc áo khoác mà Giang Thanh Nhiên không dùng nữa, nhưng em ấy lại kiên quyết nói là do tôi trộm mất, mẹ kế trực tiếp đánh tôi gãy cả xương, thành ra tôi phải nằm trong bệnh viện hết nửa tháng.
Chậu hoa kia không có ai chăm sóc, đợi đến khi tôi về đến nhà, sinh mệnh tươi đẹp đó đã sớm dầu cạn đèn tắt, cành hoa khô héo giống như những đoạn xương trắng, bọn chúng giống như đang tố cáo tôi.
Bọn chúng đang oán hận tôi, hận tôi đã vô năng còn cố đem bọn nó về.
Hận tôi si tâm vọng tưởng, tham muốn những thứ tốt đẹp vốn không thuộc về mình.
Tôi không còn dám nuôi hoa nữa.
Trang Thần nghe xong câu chuyện của tôi, trên mặt không có bất kỳ biểu tình nào, rất nghiêm túc mà hỏi tôi: "Thế cậu thích hoa hồng hay nguyệt quý?"
Tôi thích hoa hồng hay nguyệt quý nhỉ?
Tôi không biết nữa, trước nay chưa từng có ai hỏi tôi thích gì cả.
Tôi không muốn thích hoa hồng, cũng không muốn thích nguyệt quý.
Giang Ngôn Ý, không được như vậy, không được thích, bọn chúng sẽ chết mất, mình không thể chăm sóc cho bọn chúng đâu, bọn chúng sẽ chết mất.
Tôi rất nôn nóng, Trang Thần vẫn còn đợi tôi trả lời, thế nhưng tôi lại chẳng thể cho anh ấy đáp án.
Nếu như, nếu như tôi là Giang Thanh Nhiên thì tốt biết mấy, nếu như tôi là em ấy, tôi sẽ chẳng ngủ ngốc đến nỗi một câu hỏi đơn giản như thế này cũng không trả lời được.
Ba ơi, con phải làm sao bây giờ?
Tôi thật sự rất đố kỵ Giang Thanh Nhiên.
Trang Thần đột nhiên xoa đầu tôi, đôi mày của anh ấy hơi nhăn lại, trong ánh mắt chỉ toàn lo lắng, nhưng anh ấy không nói gì cả, chỉ hỏi tôi: "Có thể nói cho anh nghe không, rốt cuộc cậu đã trải qua những gì thế?"
Cơ thể của tôi cứng đờ, tôi không thể phát ra tiếng động, cũng không có sức lực để kêu cứu.
"Lúc đầu, Thanh Nhiên nói lòng dạ của cậu rất sâu, rất giỏi giả bộ đáng thương, còn......" Trang Thần đột nhiên dừng chủ đề này lại, có lẽ là Giang Thanh Nhiên đã hình dung tôi quá mức kinh khủng, anh ấy không tiện nói ra trước mặt tôi.
"Nói chung là trải qua đoạn thời gian chung sống này, anh cảm thấy cậu không hề giống với tưởng tượng, cậu rất dễ bị doạ sợ, hở ra là nói xin lỗi, rõ ràng mỗi ngày đều dọn dẹp biệt thự sạch sẽ từ trong ra ngoài nhưng lại chưa bao giờ đến trước mặt anh đòi công, anh......!muốn biết giữa cậu và Thanh Nhiên rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Trong giây phút đó, tôi gần như sắp gỡ bỏ lớp phòng vệ trong tim, khóc lóc kể cho anh ấy nghe tôi rất sợ Giang Thanh Nhiên.
Giang Thanh Nhiên không chỉ ức hiếp tôi khi ở nhà, còn đến trường chống đối tôi mọi nơi, em ấy dùng bút dầu viết những lời cực kỳ độc ác lên đồng phục của tôi, em ấy dẫn theo một đám người lôi tôi lên sân thượng, vừa đánh vừa mắng tôi là tiện nhân, hỏi tại sao tôi lại không chết quách với ba tôi luôn cho đỡ chật đất.
Bạn học của tôi cũng rất ghét tôi, Giang Thanh Nhiên đứng trước cửa lớp chửi tôi là tên trộm mọi người đều tin, mỗi ngày đều gọi tôi là kẻ trộm, họ cô lập tôi, trong hoạt động tập thể còn cố ý đuổi tôi xuống khỏi xe.
Tôi rất sợ, thật sự rất sợ, cho nên cấp ba tôi còn chưa học xong đã xin phép nghỉ học rồi.
Khi tôi đến xin cha cho nghỉ học, ông ấy chỉ dùng ánh mắt khinh miệt liếc nhìn tôi, còn mắng một câu "thứ lỗ vốn", sau đó cũng chẳng ngước đầu lên nữa: "Biết trước mày đi học cũng như không rồi, Beta như mày đi học cũng làm gì được? Là do mày nói muốn thôi học đấy, không phải tao ép uổng gì mày, mày đừng có mà đi nói bậy nói bạ với người khác."
Tôi ghét bọn họ.
Tôi ghét Giang Thanh Nhiên, ghét cái nhà đó, bọn họ chỉ biết ức hiếp tôi, tất cả bọn họ đều ức hiếp tôi.
Tôi thích Trang Thần, bởi vì trên thế giới này chỉ có một mình anh ấy sẽ xoa đầu tôi, chỉ có một mình anh ấy nói tôi cười lên rất đẹp, chỉ có anh ấy sẽ không cảm thấy bực bội phiền phức khi nói chuyện với tôi.
Không được, Giang Ngôn Ý, phải tỉnh táo lên.
Người Trang Thần thích là Giang Thanh Nhiên, anh ấy sẽ không tin mình đâu, không được nói xấu Giang Thanh Nhiên như vậy, nếu không Trang Thần nhất định sẽ ghét mình.
Anh ấy không thích mình, tỉnh táo lại đi!.