Ngọn Gió Xuân FULL


Edit: Er
Beta: TH
Giọng vô cùng lo lắng vang lên từ phía sau, Hạ Tiểu Mãn không hề để ý, đi thẳng tới bàn Do Tình và Trương Căn Đình đang ngồi.

Tuy trong lòng không nổi trận lôi đình nhưng vẫn có tức giận.

Ra là như vậy.

Một mặt nói có việc, mặt khác lại rong chơi.

Đúng thật là bên cạnh không hề thiếu phụ nữ.

Hạ Tiểu Mãn thầm cười lạnh một tiếng, không hề quay đầu lại mà đi nhanh tới bàn Do Tình.

Đúng lúc ba người ăn xong đang chuẩn bị đi, khi Hạ Tiểu Mãn quay lại Trương Căn Đình vừa mới thanh toán xong, Hạ Tiểu Mãn lập tức khoác túi xách lên, nói với Do Tình: “Chúng ta đi trước đi.


Mắt Do Tình không mù, thấy rõ sắc mặt cô không tốt, vừa nãy vẫn tốt mà, không hiểu sao đi vệ sinh một chút thôi mà giờ lại như vậy, ngơ ngác hỏi: “Sao vậy?”
Hạ Tiểu Mãn ngại Trương Căn Đình đang ở đây, nhẫn nhịn, vẻ mặt ngưng trệ nói: “Không sao, đi trước thôi.


Ba người lấy đồ, chuẩn bị đi thì Triệu Cải Cách vừa rồi không cẩn thận bị nhân viên phục vụ ngăn cản đuổi theo nắm lấy cổ tay Hạ Tiểu Mãn, “Tiểu Mãn…” Ngay sau đó nhìn thấy Do Tình và Trương Căn Đình, thấy hành động của hai người thân mật thì biết ngay họ là một đôi, là bạn của Hạ Tiểu Mãn nên gật đầu cười với bọn họ.

Biết đây không phải thời cơ tốt nên Triệu Cải Cách không nói thêm gì với hai người họ, quay đầu lại nhìn Hạ Tiểu Mãn, thái độ cẩn thận, dịu giọng và trầm thấp dò hỏi, “Anh đưa em về.

” Tuy là dò hỏi, nhưng lại là giọng điệu trần thuật.

Hạ Tiểu Mãn rất không muốn để ý đến anh, nhưng nhìn ánh mắt lo lắng của Do Tình và Trương Căn Đình nên cô nhịn xuống, khóe môi cười cười, nói với Do Tình: “Hai người đi trước đi.


Do Tình rất hiểu cô, nhìn sắc mặt cô là biết cô tức giận vì điều gì, không khỏi liếc nhìn Triệu Cải Cách một cái, lại hỏi cô: “Không cần chúng tớ đưa về sao?”
Triệu Cải Cách nắm chặt tay Hạ Tiểu Mãn như sợ cô chạy mất vậy.

Hạ Tiểu Mãn gật gật đầu, “Ừm, không sao đâu, các cậu về trước đi.


Do Tình lập tức kéo Trương Căn Đình rời đi, còn nói với cô một câu, “Có việc thì gọi cho tớ, có muộn cũng được.

” Nói xong ẩn ý liếc mắt nhìn Triệu Cải Cách một cái.

Đầu lưỡi Triệu Cải Cách lướt quai hàm, cười khổ, bạn thân gì gì đó của bạn gái quả thực là mẹ vợ thứ hai.

Chờ hai người Do Tình đi, Hạ Tiểu Mãn lập tức vùng tay ra, lạnh mặt khoác túi đi nhanh ra ngoài.

Triệu Cải Cách sờ sờ mũi, cũng không kiên quyết cầm tay nữa, chỉ theo sát cô đi ra ngoài.

Dù sao cũng đang trong tiệm cơm, nơi đông người mà dùng dằng cũng không tốt lắm, ra ngoài rồi nói.

Triệu Cải Cách chưa từng nghĩ tới con gái có thể đi nhanh như vậy, ngay cả anh suýt nữa cũng không theo kịp.

Đi ra đến sân, ánh đèn tối hẳn, mấy ngọn đèn đường mờ mờ cũng chỉ chiếu xuống đường, cộng thêm đang ở vùng ngoại ô ít người, Triệu Cải Cách lập tức không còn cố kỵ, vội vã đuổi theo kéo Hạ Tiểu Mãn lại.

“Xe đỗ ở phía sau, chúng ta đi bên kia.


Hạ Tiểu Mãn đứng lại, nhẫn nhịn lắm mới quay đầu nhìn anh, vì chênh lệch chiều cao nên cô hơi ngẩng đầu lên nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.

Da đầu Triệu Cải Cách tê rần, dục vọng muốn sống thúc đẩy anh cúi đầu nhận sai.

“Anh và cô ta không có gì cả, cô ta em họ của Chu Khải, hôm nay Thiệu Châu gọi ép anh qua đây, anh không biết gì hết.

” Anh em chính là để lôi ra làm bia đỡ đạn.

Hạ Tiểu Mãn biết Thiệu Châu, nhưng Chu Khải là ai thì cô không rõ, nhưng nghĩ cũng biết mấy người đó là bạn của anh.

Lời mà ban đầu Hạ Tiểu Mãn muốn nói vì bị anh cướp nói trước nên lại nuốt xuống, bây giờ đành phải theo lời của anh nói: “Cũng đúng, sức hấp dẫn của bác sĩ Triệu lớn quá nên chắc anh em bạn bè đã giới thiệu không ít phụ nữ cho anh nhỉ?”
Da đầu Triệu Cải Cách ngứa ngáy, lập tức giơ tay nói: “Không hề, cho tới bây giờ anh cũng chưa từng chịu khuất phục.


Hạ Tiểu Mãn quay đầu đi, không nhìn anh cũng không nói gì.

Cô hơi giận, nhưng cũng không phải cực kì tức giận nên lúc này không biết nên nói gì với anh.

Triệu Cải Cách thấy cô không nói nên tiến đến nắm tay cô, ăn nói cẩn thận: “Trước hết vào xe đã, bên ngoài lạnh.

” Chưa hết tháng giêng nên thời tiết Đông Bắc bây giờ còn âm hơn hai mươi độ, gió thổi vào mặt vừa khô vừa rét.

Hạ Tiểu Mãn quay mặt đi, “Em tự gọi xe về.

” Vùng ngoại ô hẻo lánh, bình thường không có xe taxi đến, nhưng cô vẫn còn đang tức giận, nếu cô đi cùng anh thì cô sẽ hết giận mất.

Triệu Cải Cách sao có thể để cô một mình, biết lần này mình đuối lý nên đành phải tốt tính: “Ở đây không bắt được xe, ngồi xe anh, anh làm tài xế cho em không được sao?”
Thấy cô không nói gì, anh lại tiếp tục cười nói: “Em được ngồi thoải mái, lại tùy tâm trạng ban thưởng cho tiểu nhân đây một tờ nhân dân tệ, bao nhiêu cũng không chê.


Hạ Tiểu Mãn suýt nữa bị anh chọc cho bật cười, mím môi nén giật giật miệng.

Triệu Cải Cách thấy thái độ cô đã hơi mềm, tâm trạng tốt hơn, hỏi tiếp: “Có đi không? Không đi anh sẽ phóng đại chiêu đó.


Hạ Tiểu Mãn còn chưa kịp suy nghĩ đại chiêu của anh sẽ là cái gì thì một giây sau Triệu Cải Cách đã khom lưng khiêng cô lên.

“A…” Hạ Tiểu Mãn vì mất thăng bằng nên kêu lên một tiếng, Triệu Cải Cách lại hê hê một tiếng, vừa khiêng cô vừa nói: “Đi!”
Hạ Tiểu Mãn muốn điên lên, vỗ lưng anh, nói: “Em đi em đi, anh thả em xuống!”
Triệu Cải Cách đâu còn để ý đến cô, cõng cô trực tiếp sải bước.

Vừa vui mừng vừa suy nghĩ, cô gầy nên nhẹ, may mà bắp thịt mấy năm nay của anh không mềm nhũn.

Mùa đông nên mặc quần áo rất dày, tuy Triệu Cải Cách nghĩ muốn một mạch cõng người đi tới trước xe mà không thở dốc cũng có chút bất lực, thêm Hạ Tiểu Mãn còn không chịu phối hợp, vẫn lộn xộn muốn xuống, nên càng không nhịn được, tới gần chỗ đậu xe anh lập tức thở dốc thả cô xuống.

Hạ Tiểu Mãn vừa mới chạm đất đã cho anh một cước, Triệu Cải Cách cười tránh đi, lại trở về ôm cô.

“Thực sự là trọng lượng của thế giới mà, nếu không phải em vẫn lộn xộn không phối hợp thì anh thật sự muốn cả đời không thả em xuống.


Hạ Tiểu Mãn đánh lung tung hai phát vào ngực anh, lại còn nói vậy!
Triệu Cải Cách để cô đánh, buồn bực cười, ôm cô tiếp tục giải thích, “Anh và cô kia thật sự không có gì, hôm nay là lần thứ hai anh gặp, rõ ràng anh đã từ chối, nói cô ta không giống bạn gái của anh trưởng thành, chững chạc, xinh đẹp, thông minh, tâm lí… Không có cơ hội! Đừng nóng giận nữa có được không?”
“Dẻo miệng.

” Hạ Tiểu Mãn bực bội nói một câu, lại nói với giọng nghiêm túc: “Em không thích thái độ này của anh.


Triệu Cải Cách buông cô ra, hai tay ôm đầu và kéo cô xoay mặt lại, nhìn cô nghiêm túc nói: “Anh yêu em.

” Anh cúi người ấn xuống một nụ hôn ở mi tâm, ánh mắt dịu dàng: “Tiểu Mãn.


Ánh mắt Hạ Tiểu Mãn thất thần nhìn anh một lúc lâu, hai má từ từ ửng đỏ, né tránh tầm mắt nóng hổi của anh.

Sau đó cảm thấy chưa đủ, quay mặt thoát khỏi tay anh, bới bới tóc suy nghĩ, khẽ nói, “Anh thật buồn nôn.


Triệu Cải Cách buồn cười, ôm vai cô, nửa áp sát nửa đẩy cô về phía xe, “Đi, về nhà trước.


Hạ Tiểu Mãn ậm ừ đi theo anh.

Chỉ là lúc lên xe, cô từ chối ngồi ghế phụ, muốn ngồi ở phía sau.

“Không phải anh nói làm tài xế cho em sao? Cho nên em ngồi phía sau.


Triệu Cải Cách chịu, giơ tay thỏa hiệp, “Được được được, em ngồi phía sau, ngồi phía sau…” Vừa nói vừa giúp cô mở cửa xe, hộ tống cô vào sau đó đóng cửa.

Vô cùng cẩn thận chu đáo.

Hạ Tiểu Mãn mím môi cười.

Lên xe ngồi phía sau mới phát hiện, trong xe bên cạnh còn có một bó hoa đóng gói tỉ mỉ, hoa chính là hoa đào.

Cô lần đầu thấy có người mua hoa lại lấy hoa đào làm hoa chính, những hoa khác chỉ là phụ.

Còn có một vấn đề là sao trên xe lại có hoa.

Vừa lúc Triệu Cải Cách ngồi vào xe, Hạ Tiểu Mãn lập tức hỏi: “Anh còn mua hoa?”
Triệu Cải Cách liếc mắt nhìn mới nhớ tới trước đó có mua hoa, nhướng mày: “Mua cho em đó, thích không? Tối nay vốn muốn đi với em nhưng nửa đường lại bị Thiệu Châu gọi tới.


Hạ Tiểu Mãn nhìn kỹ anh, giả vờ xem thường nói: “Ai biết anh có phải tặng cho người khác nhưng lại quên mang vào không?”
“Hơ ——” Triệu Cải Cách hít một hơi, đau răng, oán hận nói: “Biết hoa đào có ý nghĩa gì không? Em cảm thấy anh sẽ tùy tiện tặng hoa cho người khác như vậy sao?”
Trong lòng Hạ Tiểu Mãn nói thầm, ai biết ý nghĩa của hoa đào là gì, ngoài miệng thúc giục anh: “Mau lái xe đi ngài tài xế.


Triệu Cải Cách bị cô chọc cười, không để bụng cô nói, biết cô tin hoa này là tặng cho cô, lập tức ngoảnh lại lái xe.

Hạ Tiểu Mãn ngồi phía sau ôm lấy bó hoa và ngửi, thấy kì lạ, lại nhìn trộm anh qua kính chiếu hậu một cái, lôi điện thoại ra tìm kiếm ý nghĩa của hoa đào.

Ý nghĩa của hoa đào: Anh là tù binh của em.

Hai má Hạ Tiểu Mãn lập tức đỏ bừng, cảm thấy không gian trong xe quá nhỏ.

Cái gì mà làm tù binh của cô chứ, cấp bậc của cô đâu có to như vậy.

Vừa oán thầm, vừa muốn cười, không khống chế được cảm giác này.

Người này thật đúng là không ngừng bày tỏ tình cảm.

Hạ Tiểu Mãn cảm giác mình 26 tuổi rồi vậy mà còn có loại tâm tư thiếu nữ.

Thực sự là… Quá xấu hổ.

Hạ Tiểu Mãn thẹn thùng cả một đường đi, cơ bản không hề nói chuyện với Triệu Cải Cách, khiến Triệu Cải Cách không hiểu gì.

Chờ đến khi xe chạy đến dưới lầu nhà cô, lúc cô muốn xuống xe, Triệu Cải Cách không cam lòng đùa một câu.

“Mời anh lên ngồi một chút chứ?” Lại nói, anh làm bạn trai cô lâu như vậy mà còn chưa từng được bước vào nhà bạn gái buổi tối.

Triệu Cải Cách lần nữa có loại cảm giác hối hận, hận lần đầu tiên hộ tống cô về nhà mà không thừa dịp cô uống say rồi xuống tay.

Anh vốn chỉ là không cam lòng thuận miệng trêu cô một câu, không hề có ý định đi lên, ai ngờ Hạ Tiểu Mãn những ngày qua nghe thấy lời này đầu tiên sẽ từ chối nhưng hôm nay lại do dự.

Trái tim Triệu Cải Cách và mí mắt dường như đồng thời nhảy lên, tâm tư đã trỗi dậy, khẽ chần chừ và mong đợi dò hỏi, “Tiểu Mãn?”
HẾT CHƯƠNG 24.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui