Tháng sáu như dầu sôi lửa bỏng đã đến, ai ai cũng tích tụ lực lượng để quyết một trận sống mái. Nỗ lực suốt mười hai năm cuối cùng đã có cơ hội kiểm nghiệm tại thời điểm này, thành công hoặc thất bại, không được phép trốn tránh.
Điểm thi của Kiều Ngôn Hi khác Khương Thành Ngọc nhưng lại cùng với Ngô Đình Đình, xem như có thể chiếu ứng lẫn nhau, hóa giải tâm lý khẩn trương. Mặc dù trước khi thi có cảm giác rất nắm chắc, rất tự tin, nhưng tới thời điểm này, Kiều Ngôn Hi mới phát hiện hóa ra bản thân cũng rất khẩn trương.
"Tiểu Khê, bên này, xe của chúng ta ở đây!" Kiều Ngôn Hi vừa ra khỏi lớp liền thấy Ngô Đình Đình ra sức vẫy tay với cô. Mỗi điểm thi đều có xe riêng đưa đón, với lại trong thời gian thi đại học, tất cả học sinh đều không được về nhà, phía nhà trường đã sắp xếp thỏa đáng để tránh xuất hiện tình trạng đến muộn bỏ lỡ kỳ thi.
Kiều Ngôn Hi khoát tay, chạy đến, "Sao đến sớm vậy?"
"Khẩn trương không ngủ được, không bằng dậy sớm đọc lại sách." Ngô Đình Đình cười cười, tối qua cô ấy mất ngủ, lúc nào cũng nghĩ tới thi cử, lo lắng mình còn chuẩn bị thiếu gì không, lỡ thi không tốt thì phải làm sao, kết quả, đến rạng sáng mới ngủ, nhưng ngủ được một lúc lại không yên. Thế là cô ấy dậy sớm, nắm chắc thời gian đọc sách, không chừng hôm nay sẽ thi vào!
"Tớ cũng đang khẩn trương đây!" Kiều Ngôn Hi đau khổ ôm ngực, nhịp tim đập thật là nhanh.
"Nghe cậu nói cũng khẩn trương, đột nhiên tớ lại không khẩn trương nữa." Ngô Đình Đình trêu ghẹo.
Kiều Ngôn Hi gõ lên đầu cô ấy một cái, "Còn nói đùa được, lên xe đi!" Nói xong, cô lên xe tìm chỗ ngồi.
"Này này, Kiều Ngôn Hi, ngộ nhỡ gõ hỏng đầu thì sao, không thi được đại học tớ sẽ ăn bám cậu cả đời!" Ngô Đình Đình vừa ôm đầu vừa ồn ào với Kiều Ngôn Hi.
"Được thôi, nuôi thì nuôi." Kiều Ngôn Hi làm mặt quỷ, hừ, ai sợ ai, cậu tới đi!
"Thôi quên đi, có Khương Thành Ngọc ở đó tớ cũng chẳng dám." Ngô Đình Đình le lưỡi, ngồi xuống bên cạnh Kiều Ngôn Hi." Đại thần Khương Thành Ngọc kia cô ấy không dám chọc, khí thế mạnh mẽ ấy khiến cô ấy ngạt thở bỏ mình mất.
Kiều Ngôn Hi còn muốn nói gì thì nghe có người gõ cửa sổ xe, nhìn sang bên, đúng là Khương Thành Ngọc. Thấy cô chú ý tới cậu, cậu làm dấu tay, ý bảo cô ra ngoài.
Kiều Ngôn Hi đi xuống xe dưới ánh mắt mập mờ của Ngô Đình Đình, "Có chuyện gì sao?" Cô cúi đầu, vẫn không dám nhìn Khương Thành Ngọc, chuyện hôm đó xấu hổ chết người, bây giờ nghĩ đến mặt vẫn còn đỏ.
Khương Thành Ngọc không nói lời nào, chỉ kéo tay trái cô, ngón tay thon dài làm mấy động tác, trên cổ tay Kiều Ngôn Hi liền xuất hiện một cái lắc mèo sứ, "Bùa hộ mệnh." Ba từ đơn giản, cậu mặt không đổi, nhưng ánh mắt tràn ngập ý cười.
Kiều Ngôn Hi giơ cổ tay lên, nhìn chú mèo sứ béo béo mập mập, vành mắt nóng lên, vô cùng xúc động. Cái tên này trước giờ luôn đối xử lạnh lùng với người khác, chỉ chu đáo duy nhất với cô, nơi nơ lo lắng thay cô. Cô hít mũi, "Em... em không chuẩn bị gì cả."
Khương Thành Ngọc nhướng môi, nở nụ cười hào hoa phong nhã, "Anh có." Cậu giơ cổ tay mình lên trước mặt Kiều Ngôn Hi, trên đó cũng là cái lắc mèo sứ giống hệt cô.
Hoá ra Khương Thành Ngọc thích thứ này sao?
"Kiều A Miêu." Như nhìn ra suy nghĩ của cô, Khương Thành Ngọc búng tay vào con mèo sứ làm nó lắc lư trên không, cười nói.
Vì cậu luôn gọi cô là Kiều A Miêu nên mới mua mèo sao? Thì ra cậu luôn coi cô là vật hộ thân ư? Khương Thành Ngọc, anh đúng thật là... Ngu ngốc một cách đáng yêu.
Tất cả thiên ngôn vạn ngữ lúc này đổi thành ba từ: "Thi thật tốt."
Cậu gật đầu, nắm chặt tay cô, quay người đi về phía xe buýt của mình, chú mèo sứ trên cổ tay lắc lư như đang chào hỏi với Kiều Ngôn Hi, Kiều Ngôn Hi khẽ vuốt con mèo trên cổ tay mình, trái tim mềm nhũn, A Ngọc, em yêu anh.
Tại trường thi, tuy có khẩn trương, nhưng nghĩ đến khuôn mặt dù lạnh lùng vẫn đủ dịu dàng của cậu, cùng với bùa hộ mệnh mà cậu tặng, cô như được uống thuốc an thần. Từng dòng chữ ngay ngắn thanh tú rơi lên tờ giấy trắng, không dừng lại một giây, quả nhiên đặt bút là viết như nước chảy mây trôi. A Ngọc, anh có thấy không? Giấc mộng của chúng ta sắp thành hiện thực rồi. Anh có vui không? Em thì rất vui.
Cùng thời khắc đó, tại một trường thi khác, Khương Thành Ngọc nắm chặt bút, nghĩ đến dáng vẻ hạnh phúc của Kiều Ngôn Hi khi nhận lắc tay, khóe miệng không kìm được mỉm cười. Kiều A Miêu, không còn ai ngăn cản chúng ta nữa, cuối cùng anh đã có thể quang minh chính đại nắm tay em, em có cảm giác như anh không? Anh yêu em, anh muốn mãi ở bên em.
Thời gian một ngày nhanh chóng trôi qua, càng huống chi cả ngày hôm nay đều dành cho thi cử.
Không có tiếc nuối, không có hối hận, chỉ có sự hưng phấn khi sắp được giải thoát.
Lần đầu tiên Kiều Ngôn Hi trốn học, cô không đến lớp tự học buổi tối mà cùng Khương Thành Ngọc chạy tới sau hoa viên nơi mà họ hay tới. Phía sau hoa viên xanh um tươi tốt, những đóa hoa đủ mọi màu sắc bung nở, dưới ánh trăng sáng chiếu rọi càng lộ vẻ thanh tân mỹ lệ.
Hai người ngồi dựa lưng vào nhau, ngắm nhìn những vì sao trên bầu trời, cảm nhận nhiệt độ của đối phương, không cần ngôn từ đã có thể mô tả tất cả.
Cậu tựa đầu lên cái đầu nhỏ của cô, cố gắng chuyển trọng tâm đi nơi khác, tránh đè đau cô, mặc dù rất khó chịu nhưng cậu cũng rất hưởng thụ. Cậu có thể cảm nhận được chân thật mọi thứ của cô, nhịp tim, thậm chí tần suất hít thở, giữa họ thân mật như thế. Cậu không nhịn được lại cong môi. Khi ở cùng cô, cậu luôn thích cười.
"Kiều A Miêu." Cậu dịu dàng gọi cô, trong đó mang theo vô vàn quyến luyến.
"Ừ?" Cô nghiêng đầu nhưng không thấy được nét mặt cậu, miệng vểnh lên, không thấy mặt thật đáng ghét, cô không thích lưng tựa lưng!
"Kiều A Miêu."
"Ừ?"
Bỗng cậu lại không biết nói gì với cô, chỉ muốn gọi tên cô, muốn nghe giọng cô, chỉ vậy thôi.
Mãi mà không thấy cậu nói gì, cô hơi nghi hoặc, tại sao gọi cô rồi lại không nói, thế là đành lên tiếng, "Sao vậy?"
Thật chẳng biết kiên nhẫn gì cả, cậu nghĩ, trong đầu tưởng tượng cảnh lúc cô phát điên, thế là cười trầm. Thật đáng yêu, Kiều A Miêu của cậu.
"Này, Khương Thành Ngọc!" Kiều Ngôn Hi nhăn mũi, duỗi tay chọc eo cậu, cái tên xấu xa này, cố tình đùa cô sao! Hừ, phải ăn hiếp lại!
Bắt lấy cái tay động chạm của cô, giọng cậu khàn hơn bình thường, mang theo sự nguy hiểm, "Còn chưa nhớ bài học lần trước sao?" Dám chọc lung tung trên người cậu, chẳng lẽ cô muốn chịu trách nhiệm đến cùng?
Kiều Ngôn Hi rút tay lại, rặng mây đỏ trên mặt bốc cháy. Cô và cậu đều không phải trẻ con, có một số việc không nói ra cũng hiểu, cô không dám để chuyện hôm đó xảy ra thêm lần nữa, dù sao họ mới tốt nghiệp.
Biết cô nhớ lại chuyện đêm đó, cậu xoay người kéo cô vào lòng, vì cười nhẹ nên lồng ngực chấn động.
"Ngoan, dọa em đó." Không nhịn nổi lại muốn trêu cô, thấy phản ứng của cô, trong lòng có chút ngờ vực, từ khi nào mình lại thích mấy trò đùa ác này vậy?
"Anh!" Kiều Ngôn Hi bò ra khỏi ngực cậu, hung dữ nhìn cậu, tên này ngày càng xấu xa, càng nghĩ càng tức giận, cuối cùng gõ đầu cậu một cái. Cảm giác báo thù thật sảng khoái!
"Thử bắt nạt em nữa xem!"
Xoa xoa chỗ bị cô đánh, cô bé này đánh thật đau! Mắt cậu nhìn chằm chằm cô, trong đó phản xạ lại hình bóng nho nhỏ, cậu cười tà, ngoắc tay, "Kiều A Miêu, qua đây, gần một chút."
Kiều Ngôn Hi lập tức lạnh cả sống lưng, tên này... không phải đang nghĩ tới chủ ý xấu xa nào đấy chứ! Cô lắc đầu, tỏ rõ lập trường, kiên quyết không qua! Qua thì đúng là gặp quỷ!
Khương Thành Ngọc nhướng mày, liếc về phía cô, "Sợ à?" Ngừng một lúc, giọng điệu mang theo vẻ khinh bỉ, "Đồ nhát gan."
Máu nóng trào lên, đầu óc trở nên mê muội, hếch cằm, dáng vẻ ngạo kiều, anh mới là đồ nhát gan! Cả nhà anh đều là đồ nhát gan!
"Qua thì qua, em sợ anh hả! Hừ."
Như thế đã dễ dàng bị mắt lừa rồi! Đồ ngốc này. Khương Thành Ngọc cười khoái trá trong lòng, bên ngoài thì mặt tỉnh bơ.
Kì kèo đến bên cạnh cậu, cố gắng ra vẻ cường ngạnh, lại chột dạ không dám nhìn vào mắt cậu. "Làm gì? Nói đi!"
Dữ quá đi, Khương Thành Ngọc thật ra muốn nói cho Kiều Ngôn Hi biết cô thật sự không biết diễn trò, nhưng trong hoàn cảnh này, trắng sáng, có hoa, có người đẹp, phải làm chút chuyện gì đó mà cậu thích mới được.
Kéo cô lại, đè lên đôi môi mềm mại chỉ mới phát ra tiếng kêu kinh ngạc của cô. Mút vào, mùi vị ngọt ngào hoàn toàn như trước. Cắn lên môi cô, thừa dịp môi hé mở liền tiến vào khoang miệng cô, tùy ý chiếm đoạt, không buông tha bất kỳ nơi hẻo lánh nào. Cuốn lấy đầu lưỡi đáng thương muốn trốn tránh, dây dưa, tư vị trong đó tuyệt không thể tả!
Rất lâu sau, Kiều Ngôn Hi giả vờ cứng rắn nói, "Khương Thành Ngọc, anh tới kỳ động dục hả!" Trong đó mang theo sự phẫn hận và khâm cam chịu, nhưng vì xen lẫn cả tiếng thở dốc mà không còn chút uy lực nào cả.
"Ừ, nó đã sớm tới rồi." Cậu ung dung bình tĩnh, giống như không ý thức được chủ đề họ nói tới nằm trong giới hạn, cũng không ý thức được nhân vật chính là bản thân mình.
"...?" Khó hiểu nhìn cậu, tên này ngốc rồi sao? Thế này là ý gì?
Nhìn dáng vẻ ngờ vực của cô, Khương Thành Ngọc liền có lòng giải thích, "Lần nào gặp em cũng sẽ." Bộ dạng chẳng chút ngượng ngùng, như đó là điều đương nhiên.
"Anh đi chết đi!" Giọng nói xấu hổ và giẫn dữ của Kiều Ngôn Hi vang lên, hù dọa những chú chim đang say ngủ trong tổ. Chúng đành phải vỗ cánh đi tìm nơi nghỉ ngơi khác, ở đây thật đáng sợ, có con khủng long mẹ.
Tiếp theo là tiếng cười không kìm được của Khương Thành Ngọc. Cậu kéo cô bé đang tức giận vào lòng, hôn lên gò má trắng ngần của cô, "Anh yêu em, anh yêu em..." Nam sinh lẩm bẩm, từng nụ hôn nóng ướt rơi lên má cô. Tình yêu không ngừng tuôn ra.
Khóe môi Kiều Ngôn Hi khẽ nhếch, nét mặt lại rất thản nhiên.
Đêm hè yên tĩnh, cảnh sắc xinh đẹp, cặp đôi hạnh phúc.