Sau khi lên năm 2, Khương Thành Ngọc càng bận, anh đã vượt qua kỳ thi nhận giấy chứng nhận kiến trúc sư bậc một, hạng mục trong tay đang ở thời điểm quan trọng, trừ lên lớp ra thì không có chút thời gian trống. Kiều Ngôn Hi biết nỗi vất vả của anh, khi không có lớp đều đến công ty mà họ đăng ký đưa cơm cho anh, nhân tiện lén gặp nhau một lúc, khiến tất cả các đàn anh đều biết đến "cô dâu nhỏ" của Khương Thành Ngọc.
Lúc đầu Kiều Ngôn Hi còn xấu hổ, nhưng dần dà cũng quen với sự trêu chọc của họ, bây giờ đối mặt với sự trêu chọc của đàn anh, cô còn có thể mặt không đổi sắc tim không nhảy kéo tay Khương Thành Ngọc, không thể không nói, tâm lý con người quả nhiên có thể rèn luyện.
Bản thân Kiều Ngôn Hi không phải ăn không ngồi rồi, chuyên ngành của cô có yêu cầu cực cao với tiếng phổ thông, không được có bất cứ sai sót nào. Để tiếng phổ thông của mình đạt đến chuẩn mực, mỗi ngày Kiều Ngôn Hi không chỉ cầm từ điển tự uốn nắn cách đọc của mình mà còn mua đĩa luyện tập phát âm, có đôi khi môi còn nổi cả bọng nước nhưng cô vẫn kiên trì.
Chuyên ngành của cô là một trong những ngành trọng điểm của Khoa Xã hội trường Đại học F, thế nhưng Kiều Ngôn Hi biết công việc không hề lạc quan, tính chất eo hẹp của chuyên ngành quyết định nên công việc họ có thể lựa chọn chỉ có một vài ngành nghề, cho nên cô càng phải nỗ lực hơn người khác mới có thể bộc lộ tài năng giữa hàng nghìn người. Từ nhỏ cô đã biết đạo lý ấy, hơn nữa còn chưa từng quên.
Thêm một năm nữa qua đi, ngày này năm ngoái Kiều Ngôn Hi Khương Thành Ngọc đều bận rộn việc riêng của mỗi người, chỉ có thể bày tỏ nỗi nhớ nhung qua chiếc điện thoại, bây giờ, cuối cùng họ có thể cùng nhau đón năm mới.
"Muốn đi đâu?" Khương Thành Ngọc nhìn Kiều Ngôn Hi bị bọc như cái bánh tét hỏi. Anh biết Kiều Ngôn Hi sợ lạnh nên cô có mặc như thế này cũng quá bình thường.
"Đi đâu cũng được." Kiều Ngôn Hi không biết công ty Khương Thành Ngọc đã lên đến mức nào, nhưng thấy trong khoảng thời gian này mà anh còn bận thế nhất định là vẫn đang ở giai đoạn phát triển, cô không thể tiêu tốn quá nhiều thời gian của anh.
Cô chẳng hề để ý nhưng anh biết cô đang suy nghĩ cho anh, cô thích náo nhiệt, thích đi dạo phố, nhưng chưa bao giờ bốc đồng yêu cầu anh đi cùng, anh biết mình nợ cô nhiều lắm. Có điều sắp... xong rồi. Khương Thành Ngọc chăm chú nhìn Kiều Ngôn Hi. "Không sao, tối nay anh có thời gian."
"Vậy... chúng ta đến tháp đồng hồ được không? Nghe nói ở đó có đốt lửa trại, đến lúc đón năm mới còn bắn pháo hoa nữa!" Đôi mắt Kiều Ngôn Hi lóe sáng nhìn Khương Thành Ngọc, năm ngoái cô đã bỏ lỡ, ở trong phòng ngủ tưởng tượng cảnh tượng sôi nổi ngoài tháp đồng hồ, cô cực kỳ ước ao.
Tháp đồng hồ là khu vực trung tâm của Đại học F, hằng năm đều tổ chức đốt lửa trại đón năm mới, xem như bữa tiệc liên hoan lớn nhất Đại học F. Ngày cuối năm, tháp đồng hồ được trang trí rực rỡ hẳn lên, đèn hoa sắc màu, tranh hoặc chữ viết tung bay, đèn lồng đỏ thẫm...
Không khí đón năm mới tràn ngập khắp nơi. Hoạt động đón năm mới này không chỉ diễn ra trong nhóm sinh viên, mặc dù không có quy định cứng nhắc nhưng toàn thể giáo viên và học sinh Đại học F đều tham gia. Một giây trước khi năm mới đến hiệu trưởng Đại học F sẽ đích thân gõ chuông, tăng thêm màu sắc cho màn đón năm mới của Đại học F, lúc này cũng là khoảnh khắc đáng mong chờ nhất.
"Được." Khương Thành Ngọc dắt tay Kiều Ngôn Hi đi về phía tháp đồng hồ, anh cũng rất chờ mong khoảnh khắc cùng cô đón năm mới.
Xung quanh tháp đồng hồ bao trùm không khí ngày lễ, trên khuôn mặt dòng người đi qua đều mang theo nét tươi vui, ánh đèn muôn màu lấp lóe, tỏa ra những mảng màu rực rỡ khiến bầu trời đêm càng thêm mộng ảo. Trên quảng trường người đông nghìn nghịt, hoặc đi cùng bạn bè, hoặc đi cùng nửa kia của mình, sinh viên Đại học F gần như đều tụ tập tại đây, chờ mong thời khắc năm cũ qua đi năm mới đến.
Kiều Ngôn Hi và Khương Thành Ngọc tay nắm tay cảm nhận khung cảnh tưng bừng vui vẻ ấy, trong lòng cũng bị cuốn hút. Thật tốt, nhiều năm trôi qua mà họ vẫn ở bên nhau.
Rất nhiều bạn học khi biết họ bắt đầu từ cấp 2 đều tỏ ra ngạc nhiên, hâm mộ. Nhưng những khó khăn trong đó chỉ có mình họ biết, ban