Trong mơ màng như có gì đó chạm nhẹ vào má, Kiều Ngôn Hi xoay người, cảm giác khác thường trên mặt càng rõ, cả người như bị tảng đá lớn đè nặng không đẩy ra nổi, mà ngược lại bên tai có tiếng thở dốc nặng nề. Cô tỉnh tỉnh mơ mơ mở mắt, bị khuôn mặt phóng to trước mặt làm cho sợ hết hồn, má nóng như lửa đốt, e lệ nói, "Anh... Anh đứng lên đi."
Khương Thành Ngọc tắm xong đi ra thấy Kiều Ngôn Hi co người ngủ trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn lộ ra ngoài chăn khiến người ta thương yêu. Anh biết cô cực kỳ mệt mỏi nên mới ngủ nhanh như thế. Nhìn gương mặt khi ngủ của cô, tiếng hít thở nhẹ nhàng, dáng ngủ yên bình hệt như một đứa trẻ, tay anh chạm nhẹ vào hàng lông mi dài, cảm giác ngưa ngứa khiến đầu óc anh trống rỗng trong giây lát, đến khi kịp phản ứng thì bản thân đã cúi xuống hôn lên gương mặt cô.
Người nằm bên dưới dường như không được thoải mái, khẽ nhăn lông mày muốn cựa mình, nhưng vì anh đang đè lên người mà không cách nào thực hiện, tuy nhiên hành động ấy của cô đã lôi kéo toàn bộ dục vọng của anh. Đôi mắt vừa mới tỉnh ngủ bịt kín một tầng sương mỏng, lấp lánh ánh lệ, trong vẻ ngây thơ thanh thuần ấy mang theo cả sự quyến rũ. Hình như chưa hiểu rõ tình huống lúc này, ánh mắt cô vừa ngơ ngác vừa mơ màng, sau khi hiểu rõ toàn bộ, trên má liền đỏ rực, ngay đến cái tai trắng noãn cũng nhuốm màu hồng nhạt, bàn tay nhỏ bé đẩy ngực anh, nhỏ tiếng kháng nghị "Anh đứng lên" mà không biết sự đụng chạm đó khiến dục vọng của anh bành trướng hơn.
Anh cúi đầu lấp kín môi cô, mùi hương chỉ của riêng cô vấn vương nơi chóp mũi, tối nay, cô là của anh! Nghĩ đến mai là ngày nghỉ, Khương Thành Ngọc nhướng môi cười, hiện lên dưới ngọn đè mờ đầy dụ hoặc. Môi lưỡi triền miên, dục vọng anh không chỉ không được thỏa mãn mà còn tăng lên. Nụ hôn càng đi sâu, càng uyển chuyển.
Kiều Ngôn Hi hơi sợ, cô không còn là cô bé con, cứ tiếp tục như vậy sẽ xảy ra chuyện gì cô biết, nhưng cô không đẩy nổi anh ra, môi cô lại bị lấp kín, ngay cả nói cũng không nói được. Cô muốn trốn tránh nụ hôn của anh, nhưng Khương Thành Ngọc như nhìn thấu cô, bám sát như hình với bóng, dù cô có di chuyển thế nào cũng không thoát khỏi nụ hôn của anh.
Qua thật lâu, lâu đến mức môi cô không còn cảm giác, anh mới lưu luyến buông cô ra, vẫn nằm trên cô thở dốc, hơi thở nóng nực phả lên mặt khiến cả người cô dần nóng lên. Cô vừa định lên tiếng, anh lại cúi xuống đưa lưỡi liếm lấy nước miếng chảy ra khỏi miệng mà cô chưa kịp nuốt xuống, "Ưm... A Ngọc... A Ngọc, đứng lên..." Sức lực của cô chẳng còn bao nhiêu, để mặc anh muốn làm gì thì làm, dù sao cũng không phải chưa từng hôn.
Nhưng Khương Thành Ngọc làm lơ, cánh môi nhạt màu ngậm lấy vành tai mượt mà của cô, Kiều Ngôn Hi nhũn cả người, cảm giác tê dại từ sống lưng truyền tới não, "Ư..." tiếng rên rỉ không tự chủ thoát ra.
Khương Thành Ngọc cứng đờ người, tiếng thở càng thô hơn, bàn tay không chịu ở yên, thừa dịp Kiều Ngôn Hi sơ ý liền chui vào áo cô, đè lên vật mềm mại mà anh muốn đã lâu. Nó êm ái, vươn cao, độ lớn vừa phải, anh thỏa mãn thở ra, nụ hôn như cánh hoa bay khắp trời rơi xuống người cô.
Bàn tay xâm lấn vật trước ngực khiến Kiều Ngôn Hi hoảng hốt sợ sệt, cô nắm lấy bàn tay suồng sã của anh, răng cắn chặt môi dưới, trong mắt đều là sự sợ hãi, "Khương Thành Ngọc, anh đứng lên, em không muốn...", nói đến từ cuối cùng trong giọng cô đã mang theo tiếng nức nở.
Khương Thành Ngọc thở dài, Kiều A Miêu của anh còn chưa chuẩn bị sẵn sàng, cái hôn