Ngôn Hoan


Sầm Diên đã có một giấc mơ, một giấc mơ "hỗn loạn".
Loạn đến mức khoảnh khắc cô tỉnh lại liền nhanh chóng quên mất cảnh trong mơ, đại khái chỉ nhớ được, đó không phải là một giấc mộng đẹp.
Trong giấc mơ, Kỷ Thừa dường như đã rời xa cô, anh đi đến một nơi rất xa, rất xa.
Trực giác mách bảo Sầm Diên, anh sẽ không quay lại.
Vì vậy, cô sợ hãi tỉnh dậy.
Đồng hồ báo thức trên bàn cạnh giường, kim giờ đã chỉ bảy giờ.
Mới 7 giờ, mẹ Châu đã đi ra ngoài, ở nhà tĩnh dưỡng một thời gian, bà lại bắt đầu không màng Sầm Diên khuyên can, một hai phải quay về nhà máy làm việc vặt.
Cô rời giường, làm một bữa sáng đơn giản, ăn xong liền đi học.
Nhập thu, tiết trời càng ngày càng lạnh, không biết tự bao giờ, các bạn nữ trong lớp bắt đầu tự đan khăn quàng cổ.
Đan cho chính mình, hoặc đan cho bạn trai.
Trương Tiểu Nhã không có bạn trai nên cô ấy đã tự đan cho mình, mua một cuộn len to màu trắng.

Vì liên tục mắc lỗi, những sợi len trắng đã ngả màu "xám xịt" sau khi bị tháo gỡ nhiều lần.
Cô ấy nằm trên bàn với vẻ mặt đau khổ: "Quá khó khăn."
Sầm Diên cười cười, không nói chuyện.
Học kỳ sau sắp phải đổi lớp, các thầy cô lớp chọn để mắt đến Chu Liệt như hổ rình mồi, cảm thấy học sinh "ba tốt" như cậu ta không nên ở lại lớp đội sổ này.
Nhưng bởi vì trước đó cậu ta vẫn luôn không muốn đổi lớp, họ cũng hết cách.
Nhưng nghe Trương Tiểu Nhã nói, Chu Liệt đã đồng ý chuyển lớp vào học kỳ sau.
Trương Tiểu Nhã cảm thấy khó hiểu: "Mình cảm thấy cậu ta thật kỳ quái, trước đây sống chết muốn ở lại lớp chúng ta, mấy lãnh đạo thay phiên tới khuyên cũng vô ích.

Sao bây giờ lại chủ động muốn chuyển lớp."
Sầm Diên viết viết vẽ vẽ trên giấy nháp, Trương Tiểu Nhã từ bỏ việc đan khăn quàng cổ, ngược lại mê mẩn thứ khó khăn hơn là áo lông.
Cô ấy bảo Sầm Diên thiết kế một tác phẩm có một không hai cho cô ấy, đến lúc đó khiến cả trường kinh ngạc trầm trồ.
Nghe lời Trương Tiểu Nhã nói, Sầm Diên cũng không có phản ứng gì.

Cô không thích quan tâm đến chuyện của người khác.
Thứ sáu tan học, trên bàn của cô xuất hiện thêm một bức thư.
Ký tên là Chu Liệt.
Sầm Diên không đọc, trực tiếp vứt đi, cô đại khái có thể đoán được nội dung bên trong.
Chẳng qua là không còn hy vọng gì nữa, quyết tâm từ bỏ cô, có lẽ sẽ nói mấy lời tình cảm.
Từ khi nào thích cô, thích bao lâu rồi, vân vân.
Cảm động chính mình mà thôi.
Sầm Diên không cần kiểu thích này, cô chưa bao giờ cho Chu Liệt hy vọng, cách cô từ chối cũng không uyển chuyển chút nào.
Tính cách cô không được tốt lắm, không có chút kiên nhẫn nào khi tiếp xúc với những người mà cô không quan tâm.
Sầm Diên cảm thấy, đều là Kỷ Thừa sai.
Là anh khiến cô biến thành như vậy.
Chỉ có khẳng định chắc chắn mình là người được yêu, thì mới có đủ tự tin để kiêu ngạo, không siểm nịnh.
- ---------------
Kỷ Thừa đến tìm cô, cầm theo hai tấm vé xem nhạc kịch.
Địa chỉ xem vở nhạc kịch ở trong thành phố, cách đó không xa, đi xe mất bốn tiếng đồng hồ.
Sáng thứ bảy, Sầm Diên thay quần áo và đi ra ngoài, Kỷ Thừa cầm một túi giấy trên tay, nhìn thấy Sầm Diên, anh lấy chiếc khăn bên trong ra quấn quanh người cô.
Nó giống với cái trên cổ của anh, nhưng của anh màu xám, còn của Sầm Diên là hồng nhạt.
Hôm nay gió lớn, Kỷ Thừa sợ cô lạnh, lại cuốn thêm vài vòng: "Anh không biết đan, cũng không học được, cho nên mua hai cái."
Anh tự hiểu bản thân, cho dù cố gắng thế nào, anh cũng sẽ không bao giờ học được loại công việc tỉ mỉ này.

Các bạn trong lớp đều có bạn gái đan cho, nhưng Kỷ Thừa biết, Sầm Diên có lẽ sẽ không đan cho anh.
Cô không thích mấy thứ náo nhiệt này.
Cho nên Kỷ Thừa muốn đan cho cô, cũng đã mua sách tham khảo, nhưng nhìn bước mở đầu thì anh đã từ bỏ.
Vẫn là mua hai cái tốt hơn.
Bọn họ ngồi xe buýt tới thành phố, Sầm Diên mới vừa lên xe không bao lâu đã ngủ thiếp đi, Kỷ Thừa sợ cô mệt, nhẹ nhàng để đầu cô dựa đầu vào vai anh.
Nhẹ đến mức gần như có thể bỏ qua, nhưng Kỷ Thừa vẫn cảm thấy nặng trĩu.
Trái tim dường như được lấp đầy, bàn tay đặt trên chân vô thức siết chặt, chiếc quần thể thao màu đen bị nắm thành một vòng tròn xếp gấp.
Anh muốn được cô dựa vào, tốt nhất là dựa vào cả đời mới được.
- ------------
Sau khi xuống xe, còn một lúc nữa vở nhạc kịch mới bắt đầu, Kỷ Thừa sợ Sầm Diên bị đói, đưa cô đi ăn cơm trước.
Trà sữa là anh tranh thủ lúc Sầm Diên ăn cơm để xếp hàng mua.
Đó là một cửa hàng rất nổi tiếng, nghe nói các cô gái đều thích loại đồ ngọt và béo ngậy này.
Kỷ Thừa không thích, nhưng chỉ cần là Sầm Diên thích, anh đều có thể cố gắng tiếp thu, rồi cùng thích giống cô.
Nhà hát nằm ngay phía sau khách sạn, bên cạnh là một biểu ngữ dài.
"Nhiệt liệt chào mừng các học sinh đã tham dự Olympic Toán học Trung Quốc đến ở trong khách sạn này."
Sầm Diên đợi anh ở phía trước, Kỷ Thừa cầm ly trà sữa vừa mua chạy tới, không nhìn kỹ, trên đường vô tình đụng phải ai đó.
Cuốn sách trên tay người nọ rơi xuống đất, Kỷ Thừa giúp anh ta nhặt nó lên và nói xin lỗi.
Khoảnh khắc bốn mắt chạm nhau,, Kỷ Thừa thấy cặp mắt kia trống rỗng vô thần, vẻ mặt cũng lạnh nhạt, như thể anh ta là một người máy không có cảm xúc.
Chỉ có những người đã mất đi nhiệt tình yêu thương thế giới này, mới có ánh mắt như vậy.
Đối phương nhìn anh một cái, không nói chuyện, cầm lấy quyển sách, đi mất.
Sầm Diên ở phía trước gọi anh: "Kỷ Thừa, làm sao vậy?"
Kỷ Thừa bước tới: "Không sao, không cẩn thận đụng vào người ta."
Anh đưa trà sữa cho cô: "Trà sữa em thích."
Sầm Diên duỗi tay nhận lấy: "Vừa rồi anh vội vàng như vậy, chỉ vì muốn mua cái này thôi sao?"
Kỷ Thừa gật đầu: "Đi chậm là đóng cửa."
Bọn họ tiến vào rạp hát, cửa xoay chặn âm thanh bên ngoài, và cả câu nói kia: "Thương Đằng, cô Từ gọi cậu qua."
- ---------
Kỷ Thừa không thích xem nhạc kịch, mới vừa mở màn đã ngủ gật.
Khi kết thúc, trời cũng tối dần, Sầm Diên cùng anh ra khỏi rạp hát, nhìn thấy biểu ngữ ở cửa khách sạn, liền hỏi Kỷ Thừa: "Người có thể tham gia thi Olympic, chắc hẳn đều rất thông minh."
Kỷ Thừa chợt nghĩ đến người mà anh đã nhìn thấy ban sáng.
Cảm thấy làm người thông minh dường như cũng không có gì tốt, nhìn qua không vui vẻ chút nào.
Nhìn thấy vẻ hâm mộ và mất mát trên gương mặt Sầm Diên, Kỷ Thừa sờ đầu cô, an ủi: "Không sao, ngốc chút cũng tốt."
Sầm Diên không thấy được an ủi, ngược lại cảm thấy bị sỉ nhục.

Cô không muốn để ý đến anh, một mình đi về phía trước.
Kỷ Thừa đi theo: "Sao em lại tức giận?"
Sầm Diên che lại lỗ tai: "Anh đừng nói chuyện với em!"
Kỷ Thừa một hai phải nói: "Anh không nói em ngốc.

Ý anh là, không cần biết em thông minh hay ngốc nghếch, chỉ cần là em, đều rất tốt, anh đều thích".
Sầm Diên che lại lỗ tai, không nghe thấy những lời này.
Nhưng cô cũng không thực sự giận anh.
Thời gian cũng không còn sớm, phải quay về.

Trên đường đi, Kỷ Thừa nhìn thấy khuôn mặt ửng hồng của cô, liền cởi khăn quàng cổ ra quấn quanh người cô, che đi cả khuôn mặt của cô.
Trước mắt Sầm Diên tức khắc tối sầm lại, cô nói: "Kỷ Thừa, em không nhìn thấy đường."
Kỷ Thừa nắm lấy tay cô: "Không sao, đi theo anh Thừa."
Bàn tay của anh rất lớn, to hơn cô rất nhiều, bàn tay khép lại, nắm trọn bàn tay của cô.
Bất cứ lúc nào, nhiệt độ cơ thể anh đều ấm áp.
Từ nhỏ đến lớn, đồng hành cùng Sầm Diên, đều là Kỷ Thừa,
Sự đồng hành thắng qua thiên ngôn vạn ngữ, Kỷ Thừa sẽ luôn dùng những hành động thiết thực để lấp đầy sự thiếu hụt cảm giác an toàn của Sầm Diên.
Sầm Diên không tưởng tượng nổi, cuộc sống không có Kỷ Thừa sẽ như thế nào.

Cô cũng không muốn nghĩ.
- -----------
Mùa đông sắp đến, mẹ Kỷ Thừa đã trở lại trấn Dung, Kỷ Thừa gọi điện cho Sầm Diên, anh nói luôn có dự cảm không lành.
Mẹ anh gần đây rất bất thường, như thể có điều gì đó đang giấu anh.
Vào ngày sinh nhật của anh, mẹ Kỷ lấy tinh thần nấu một bàn lớn các món anh thích, còn mở một đoạn VCR cho anh xem.
Là ba Kỷ gửi cho Kỷ Thừa, chúc anh sinh nhật vui vẻ.

Ông nói bởi vì nguyên nhân công việc, không thể quay về, chờ Tết Âm Lịch sẽ bù lại quà cho anh.
Nhìn thấy người trong VCR, Kỷ Thừa cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Chỉ cần không phải ba anh xảy ra chuyện, chuyện khác đều không thành vấn đề.
Anh cùng mẹ đón sinh nhật ở nhà, trong lòng nghĩ chuyện Sầm Diên nói, buổi tối sẽ tặng quà cho anh.

Sau khi ăn xong vội vàng cắt một miếng bánh kem mang đi, muốn đưa cho Sầm Diên.
Sầm Diên đợi anh ở quảng trường, món quà sinh nhật mà cô chuẩn bị cho anh là hai tấm vé xem một trận bóng rổ.
Kỷ Thừa cùng cô đi xem nhạc kịch mà anh không thích, vậy cô cũng có thể cùng anh đi xem trận bóng rổ mà cô không hiểu.
Kỷ Thừa nhìn thấy, sung sướng chết đi được.
Không phải vui vì có thể đi xem trận bóng, mà là vì Sầm Diên sẵn sàng đi cùng anh: "Không phải em không thích xem thi đấu bóng rổ sao?"
Sầm Diên nói: "Ai bảo hôm nay là sinh nhật của anh, chị Diên đây miễn cưỡng theo anh một lần."
Kỷ Thừa lập tức chân chó phụ họa: "Cảm ơn chị Diên."
Nhìn thấy anh như vậy, Sầm Diên cảm thấy buồn cười, mắng một câu: "Bệnh tâm thần."
Sau đó quay người đi.
Kỷ Thừa lập tức đi theo: "Không phải em tự xưng chị Diên sao, sao lại mắng anh?"
Sầm Diên không để ý đến anh, cô bước đến quầy bán khoai lang nướng và mua hai củ khoai.
Củ lớn cho Kỷ Thừa, củ nhỏ cho chính mình.
Cô nói mình biết ảo thuật, còn hỏi Kỷ Thừa có muốn xem không.
Kỷ Thừa hơi nhướng mày, như không thể tin được: "Lợi hại như vậy?"
Sầm Diên hỏi anh: "Anh có tin hay không?"
Anh ra vẻ trầm tư lắc lắc đầu: "Không tin lắm."
Sầm Diên nói muốn biểu diễn cho anh xem, liền bày ra trò ảo thuật tại chỗ: "Được rồi, hiện tại anh bị em khóa chặt, không thể động đậy nữa rồi."
Kỷ Thừa quả nhiên không cử động, còn khen cô thật giỏi.
Sầm Diên có chút đắc ý nhón chân, nhéo nhéo mặt anh: "Về sau phải biết khách khí hơn với chị Diên, rõ chưa?"
Kỷ Thừa ngoan ngoãn đồng ý.
Anh không thể cử động, không thể gật đầu.
Sầm Diên đột nhiên muốn nhanh chóng đến mùa xuân năm sau.
Kỷ Thừa không giống nhau cô, Kỷ Thừa chỉ muốn mùa đông đến thật nhanh.

Bởi vì mùa đông có thể bắn pháo hoa, Sầm Diên thích nhất chính là pháo hoa.
Chỉ cần là Sầm Diên thích, Kỷ Thừa đều sẽ thích.
Anh đã rất tham lam, nguyện vọng sinh nhật ước tới hai cái.
Cưới Sầm Diên, còn có, muốn xem pháo hoa với Sầm Diên vào mùa đông năm nay.
Từ năm 8 tuổi ấy anh đã thích cô, 18 tuổi cũng sẽ không thay đổi, thậm chí tới 80 tuổi, anh vẫn sẽ thích cô như cũ.
Nhưng không vội, ngày tháng còn dài, anh sẽ cùng Sầm Diên trưởng thành trước.
Đợi cô trưởng thành, tới 18 tuổi, anh có thể danh chính ngôn thuận tỏ tình với cô.
Hai người ngồi trên chiếc ghế ở quảng trường, ngẩng đầu nhìn ánh trăng, ánh trăng giống như cũng đang nhìn bọn họ.
Sầm Diên sắp mười lăm tuổi và Kỷ Thừa đã mười sáu tuổi, sẽ mãi mãi ở bên nhau..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui