Gọi đi nhưng không có ai trả lời cả.
Sầm Diên thở phào nhẹ nhõm.
Đúng vậy, dù sao thì với tính khí của Thương Đằng, không phải điện thoại của bất kỳ ai cũng nghe.
Lưu Nhân không dễ dàng từ bỏ, bắt Sầm Diên gọi cho Thương Đằng bằng điện thoại của cô.
Mấy ngày nay, tinh thần cô mệt mỏi, không còn bao nhiêu sức lực để đối phó với Lưu Nhân nữa.
Cô yếu ớt hỏi: "Buông tha cho tôi đi, được không?"
Giọng nói bà ta đột nhiên cao lên, ý tứ sắc bén: "Cái gì gọi là buông tha? Mày là con gái tao, lẽ nào không nên nghe lời tao?"
Sầm Diên là người dễ gần, nhưng điều này không có nghĩa là cô là quả hồng mềm mà ai cũng có thể tùy ý bắt nạt.
"Bà có làm tròn trách nhiệm của người mẹ được một ngày chưa?"
Cô hỏi với giọng điệu rất ôn hòa.
Vì cô không quan tâm.
Cô không quan tâm Lưu Nhân đối xử với mình như thế nào.
Dù sao thì cũng có ơn sinh thành nên trong một số chuyện, cô vẫn dung túng bà ta.
Nhưng không có nghĩa là cô sẽ phục tùng mọi việc.
Lưu Nhân vừa định nói, Sầm Diên đã ngắt lời: "Hiện tại tôi rất không thoải mái, cho tôi nghỉ một ngày đi."
Biết Lưu Nhân sẽ không chịu bỏ qua, Sầm Diên gọi một chiếc taxi trước khi bà ta kịp mở miệng.
Sau khi báo địa chỉ của khách sạn, cô yếu ớt dựa vào cửa kính xe.
Quá mệt mỏi.
Cô chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc.
Có chuyện gì cũng để sau hãy nói.
- --------
Sau khi Thương Đằng ra khỏi phòng họp, thư ký đưa điện thoại cho anh: "Vừa có cuộc gọi ghi chú tên là "Bác gái", anh có muốn gọi lại không?"
Thương Đằng cởi cúc áo vest, đi vào văn phòng, lãnh đạm nói: "Không cần, kéo vào danh sách đen đi."
Thư ký sửng sốt một hồi: "Sao ạ?"
Bàn tay mở cửa dừng lại, Thương Đằng quay lại nhìn, giọng điệu bình tĩnh: "Có cần tôi nhắc lại một lần nữa không?"
Thư ký sợ hãi rụt cổ lại: "Không cần."
Mấy ngày gần đây, dường như tâm trạng sếp không tốt, mặc dù bề ngoài không có gì bất thường.
Nhưng vẫn có thể cảm nhận được khi cùng làm việc với anh.
Anh ta chặn số điện thoại đó đồng thời làm lơ dòng chữ vừa hiện ra trong tin nhắn.
Bác gái: [Thương Đằng, hôm nay con có rảnh không? Dì muốn nói chuyện với con.
】
Mọi thứ đều cẩn thận, sợ làm sai điều gì đó, thư ký như ngửi thấy mùi bị sa thải khi nhìn thấy người phụ nữ trước mặt.
Vẻ mặt vô cảm của Thương Đằng không hề che giấu sự chán ghét.
Ánh mắt anh lướt qua Lưu Nhân đang đứng trước bàn làm việc, rơi vào người thư ký.
Thư ký rùng mình như sắp khóc: "Tôi...!tôi đã ngăn lại, nhưng không thể ngăn được."
Không những không ngăn được mà còn suýt bị tát.
Bà cô này thật là hung dữ.
Điều quan trọng nhất là bà ta nói mình là mẹ vợ của Thương tổng, anh ta cũng không dám đánh lại.
Thương Đằng đóng bút trong tay lại: "Được, cậu có thể ra ngoài."
Thư ký nhất thời không dám ở đây lâu, giống như được đại xá, liền mở cửa rời đi.
Mặc dù không kiên nhẫn với bà ta, nhưng Thương Đằng vẫn duy trì học thức và phép lịch sự đúng mực, để người tới rót trà.
Truyện chỉ được đăng duy nhất tại wattpad Shining_Time95.
Lưu Nhân đặt chiếc túi da Hermes quý hiếm trong tay sang một bên, trên mặt nở nụ cười ân cần, nhưng vẫn có nửa phần khắc nghiệt như khi đối mặt với Sầm Diên: "Dì vừa gặp Sầm Diên ở bệnh viện, nghe nói, hai đứa dường như có chút mâu thuẫn.
"
Vẻ mặt thờ ơ ban đầu thay đổi trong giây lát khi nghe lời bà ta nói.
Anh lật giở đống tài liệu trên bàn một cách vô thức.
"Bệnh viện?"
Nhận thấy mình lỡ lời, Lưu Nhân lấp liếm nói: "Hẳn là bị cảm, gần đây thời tiết thay đổi."
Lưu Nhân vẫn có chút sợ hãi Thương Đằng.
Dù là hậu bối, cho dù không có Sầm Diên, anh vẫn kính trọng gọi bà ta là bác gái.
Nhưng cách đối xử này hoàn toàn xuất phát từ phép lịch sự.
Ngoài những điều này ra, bà ta chẳng là gì trong mắt Thương Đằng.
Những điều này Lưu Nhân đều hiểu rõ, cho nên lần này tới đây, cũng coi như lấy hết can đảm.
"Đứa nhỏ Sầm Diên đó bây giờ cũng đang hối hận, nhưng không chịu bỏ mặt mũi xuống để xin lỗi, vậy nên mới năn nỉ dì qua đây."
Không biết là bà ta đang hoài nghi IQ của chính mình hay hoài nghi sự hiểu biết của anh về Sầm Diên mới có thể không suy nghĩ mà nói ra những lời này.
"Bác gái."
Giọng nói của người đàn ông giống như sương giá của mùa đông, lạnh đến thấu xương.
Ngay cả ánh mắt của cũng tràn đầy vẻ nghiêm nghị: "Sầm Diên là con gái của ngài, không phải là con bài mặc cả dùng để ngài củng cố địa vị của mình."
Lưu Nhân bị giọng điệu của anh làm cho ngơ ngác.
Rõ ràng không hề nặng lời, nhưng lại khiến người ta sợ hãi từ tận đáy lòng.
Như thể một lời cảnh cáo.
Lưu Nhân đã từng gặp Thương Quân Chi trước đây.
Trong một bữa tối từ thiện, ông ta là chủ tiệc.
Khi đó, Thương Quân Chi đã ngoài 30 tuổi, đang ở độ tuổi sung sức.
Đôi mắt và lông mày của Thương Đằng giống ông ta tới tám phần.
Một thợ săn bẩm sinh, dù có ngụy trang kỹ đến đâu, nhưng bản chất tàn nhẫn và máu lạnh thì vẫn có dấu vết lộ ra.
Cũng giống như khoảnh khắc này.
Nếu như trước đây mối quan hệ mỏng manh kia đè nén bản tính của anh thì hiện tại ngay cả ngụy trang anh cũng lười.
Lưu Nhân tất nhiên cũng rõ ràng.
Sầm Diên hiện tại không còn quan hệ gì với anh ta nữa.
Thương Đằng tự nhiên không có lý do gì để tôn trọng bà ta.
Cho dù không cam tâm, bà ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn rời đi.
Sự tàn nhẫn của bà ta, chỉ có thể dùng để bắt nạt người nhà.
- -----------------
Sầm Diên ngủ thiếp đi sau khi trở về khách sạn.
Cô ngủ từ trưa đến chiều, chính điện thoại của người môi giới đã đánh thức cô.
Ở Tây Thành có nhà thích hợp, vị trí xung quanh rất tốt nhưng giá hơi đắt.
Sau khi xem những tấm hình được gửi, Sầm Diên cảm thấy không tệ nên đã hẹn đến xem nhà ngay hôm đó.
Đi xem thì thấy là tốt thật, cách âm cũng tốt.
Vì vậy cứ thế quyết định.
Hợp đồng được ký vào sáng hôm sau.
Triệu Yên Nhiên bảo Sầm Diên không cần lo lắng, việc chuyển nhà cứ để cho cô ấy.
Rồi ngày hôm sau, Lâm Tư Niên xuất hiện tại nhà cô với khuôn mặt đỏ ửng.
Cậu ta ấp úng giải thích do hôm nay trời nóng quá.
Sầm Diên nhìn nhiệt độ trước khi ngủ dậy, cao nhất cũng chỉ có 10 độ.
Nhưng cô cũng không bóc trần lời nói dối này.
Thay vào đó, cô mỉm cười cảm ơn: "Đồ đạc có thể sẽ hơi nặng".
Lâm Tư Niên xắn tay áo đi tới: "Không sao, sức khỏe tôi rất tốt."
Sầm Diên kéo vali cũng cảm thấy khó khăn thì cậu ta lại dễ dàng vác nó lên vai và bước ra ngoài, các bắp thịt căng cứng hiện lên trên cánh tay.
Mặc dù là bạn của Giang Kỳ Cảnh, nhưng họ hoàn toàn khác nhau.
Tính cách hoàn toàn là hai thái cực, như trời nam đất bắc.
Khi Sầm Diên hỏi họ quen nhau như thế nào, Lâm Tư Niên cười thản nhiên: "Từ hồi tiểu học đã quen rồi".
Sầm Diên gật đầu: "Ra vậy."
Trong lòng Lâm Tư Niên cũng có nhiều nghi vấn.
Về mối quan hệ giữa Sầm Diên và Giang Kỳ Cảnh.
Cậu ta biết Giang Kỳ Cảnh có một người chị gái, nhưng đó không phải là Sầm Diên, hình như tên là Giang Yểu, một người thật phiền phức.
Đều là chị gái của Giang Kỳ Cảnh, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy.
Nhưng cậu ta không hỏi, vì Sầm Diên không muốn nói, chắc hẳn là có lý do riêng của cô.
Cậu ta không muốn do thám sự riêng tư của người khác, có thể giúp được cô là đã mãn nguyện rồi.
Cho dù đó chỉ là một sự giúp đỡ tầm thường.
Đồ không nhiều, thu dọn rất nhanh chóng.
Sầm Diên đã đặc biệt gọi đồ ăn tới như một lời cảm ơn.
"Hôm nay mệt quá.
Lần sau có thời gian sẽ mời cậu đi ăn, được không?"
Giọng điệu dịu dàng này giống như một con mèo đang gãi vào ngực cậu ta vậy.
Lâm Tư Niên cảm thấy hôm nay mình đỏ mặt quá thường xuyên, lo Sầm Diên sẽ nghĩ cậu ta là một kẻ biến thái.
Thế là thẳng thừng đổi chủ đề: "Máy sưởi bị hỏng ạ? Sao nóng vậy nhỉ?"
Sự chú ý của Sầm Diên thật sự bị cậu ta làm cho phân tâm: "Rất nóng sao? Tôi nhớ bên trong hình như có một chiếc quạt nhỏ, để tìm cho cậu nhé?"
Lâm Tư Niên vội vàng lắc đầu: "Không cần, không cần, vừa rồi chắc là mệt quá, ngồi một lát là ổn."
Cùng lúc đó, điện thoại trên bàn vang lên.
Đó là điện thoại giao hàng.
Ở đây có cửa kiểm tra, giao hàng không vào được.
Sầm Diên kêu Lâm Tư Niên ngồi một lát, cô đi xuống lấy, Lâm Tư Niên lập tức đứng dậy: "Tôi đi với chị."
Sầm Diên sửng sốt trước sự nhiệt tình của cậu ta.
Nhưng cô không từ chối, mỉm cười gật đầu: "Được."
Mấy ngày nay thời tiết xấu, mưa không ngớt, mãi không dứt.
Chàng trai giao hàng mặc áo mưa đưa đồ cho họ.
Đồ có hơi nhiều.
Sức ăn của cô tàm tạm, nhưng vì Lâm Tư Niên là con trai, chiều nay còn hoạt động thể lực nhiều nên cô gọi khá nhiều đồ.
Lâm Tư Niên xách tất cả mọi thứ, Sầm Diên sợ một mình cậu ta cầm quá nặng, muốn giúp cậu ta chia sẻ một ít.
Lâm Tư Niên nói: "Không nặng đâu."
Với cậu ta, Sầm Diên là một con búp bê sứ dễ vỡ.
Lâm Tư Niên không dám để cô chịu khổ một chút nào.
Bởi vì luôn có cảm giác như sẽ bị vỡ ra mất.
Cửa thang máy đóng lại, mở ra.
Triệu Tân Khải xuống khỏi chiếc xe phân khối lớn, cởi bỏ mũ bảo hiểm và nhìn chằm chằm vào cửa thang máy đang dần đóng lại một cách đầy nghi ngờ.
Đây không phải là chị dâu sao, tại sao lại ở cùng người đàn ông khác?
Cậu ta bối rối chớp chớp mắt.
Anh Đằng...bị cắm sừng sao???.