Có lẽ là bởi vì ở thời đại này việc lấy được sự chú ý của người khác quá dễ dàng, cho nên chuyện mất đi cũng nhanh như gió thổi.
---
Cộp cộp cộp...
Tiếng giày cao gót đạp lên sàn nhà lát đá hoa cương càng lúc càng trở nên dồn dập và rõ ràng hơn, động tĩnh lớn khiến cho cô gái nhỏ đang lặng lẽ ngồi ăn khuya ở trong phòng cũng phải tò mò ngẩng đầu lên nhìn thử.
Ngần cổ trắng như tuyết theo động tác nghiêng đầu của cô mà lộ ra, một lọn tóc mềm mại rủ xuống xương quai xanh gợi cảm, chỉ thấy treo trên đó là một sợi dây chuyền tinh xảo, mặt dây chuyền hình hoa tuyết được khảm kim cương lóe lên ánh sáng lấp lánh.
Rầm! Cửa phòng bỗng bật mở.
Ngôn Hi bị tiếng động to làm giật mình, trái tim khẽ nhảy lên.
Ngay sau đó, một đôi giày cao gót màu đỏ nhanh chóng tiến vào.
Âm thanh chói tai do gót giày ma sát với sàn nhà chỉ dừng lại khi chủ nhân của nó đã đứng ở trước mặt cô.
Ngôn Hi lặng lẽ nhìn cánh cửa vô tội vừa mới bị đá mở.
Đúng vậy, là bị đá mở, không phải là vặn tay nắm cửa để mở như cách thông thường mà mọi người vẫn hay làm, thậm chí còn không có nổi một cái gõ cửa, một câu thông báo...
Dự cảm không lành mấy ngày nay đều liên tiếp ập đến với Ngôn Hi như vậy, dồn dập, không thở nổi.
Chiếc bánh bao nóng hổi trên tay bị Ngôn Hi xem nhẹ, cô bỏ nó vào trong túi bóng rồi đặt trên mặt bàn lạnh lẽo.
Thấy người đến là Lâm Giai Giai, Ngôn Hi vô thức ngồi thẳng lưng.
Cô nở một nụ cười tiêu chuẩn, sau đó khách sáo mời cô ta ngồi xuống: “Chị Giai Giai tới tìm em có chuyện gì chỉ bảo ạ?”
Lâm Giai Giai cười hắt, vô cùng tự nhiên mà đi thẳng tới bàn làm việc của Ngôn Hi rồi ngồi xuống.
Ở phía sau, hai trợ lý của cô ta lần lượt từ ngoài cửa tiến vào, quy củ đứng sang hai bên.
Lâm Giai Giai không thích cô, điểm này từ trước tới nay cô ta đều không hề che giấu.
Mỗi lần chạm mặt ở công ty cô ta một là lờ đi, hai là nói mấy lời đầy ẩn ý.
Giống như con dao găm bọc lên một lớp đường ngọt, người ngoài nghe không hiểu, nhưng Ngôn Hi là người trong cuộc, ấm lạnh tự rõ.
Dường như...!cô ta cứ nhất định phải khiến cho cô không thoải mái mới chịu được vậy.
Chỉ thấy Lâm Giai Giai thong dong vắt chéo chân, cười nói: “Chỉ bảo thì không dám, tôi làm sao dám chỉ tay năm ngón với đại minh tinh chứ?”
Không còn kín đáo ẩn ý như mọi khi, hôm nay cô có thể nghe được rõ ràng Lâm Giai Giai trực tiếp nói chuyện với mình bằng giọng điệu châm chọc và khinh bỉ.
Ngôn Hi thu nụ cười khách sáo trên mặt lại, nếu như cô ta không muốn diễn vở kịch chị em tốt này nữa thì cô cũng lười vờ như thân thiết.
“Trời cũng đã muộn rồi, chị đến có việc gì?”
Lễ nghĩa vẫn đủ nhưng giọng nói lại lạnh lùng trong trẻo.
Cả hai bên đều ngầm hiểu chiếc mặt nạ vô hình mà hai bên đeo lên bấy lâu nay đã được gỡ xuống.
Lâm Giai Giai nhận lấy một tệp văn kiện từ tay trợ lý, thả trên mặt bàn, khóe môi cong lên: “Hôm nay công ty đã ra quyết định chính thức hủy hợp đồng với cô.”
Lâm Giai Giai cố ý nâng cao giọng, từng câu từng chữ phát ra như thể được phóng đại lên gấp trăm ngàn lần, giống như một chậu nước lạnh tạt thẳng vào người Ngôn Hi.
Đôi mắt vốn dĩ còn lim dim buồn ngủ lúc này khẽ cau lại, triệt để tỉnh táo.
Rất hiển nhiên, Ngôn Hi không nghĩ rằng chuyện này lại xảy ra với mình.
Không phải cô chưa từng nghe mọi người nói thị trường âm nhạc trong nước cạnh tranh rất gay gắt, thế nhưng chuyện trong sáng ngoài tối là chuyện khó có thể điều khiển nhất.
Mấy ai có thể may mắn hoạt động ở giới giải trí mà chưa từng bị hắt nước bẩn?
Trên môi Lâm Giai Giai kéo ra một nụ cười rạng rỡ, cô ta nói tiếp: “Đương nhiên, tiêu chí của công ty là ưu tiên giải quyết trong hòa bình.
Mong rằng cô giữ lại cho mình một chút tự trọng, đừng dây dưa khiến cho luật sư phải ra mặt.
Đều là người trong giới, cô thừa biết ra tòa không phải chuyện tốt đẹp gì đối với nghệ sĩ mà.
Tới đây, kí tên đi.”
Đúng vậy, dù đúng hay sai thì ra hầu tòa cũng không phải là sự lựa chọn thông minh gì.
Ngôn Hi xác nhận lại: “Vì sao lại hủy hợp đồng?”
Cô biết scandal mà mình vướng phải có ảnh hưởng rất lớn, thậm chí đã vượt qua khỏi tầm kiểm soát của bản thân...!Thế nhưng rõ ràng là cô không sai, vì sao lại bị hủy hợp đồng?
Giống như nghe thấy một câu chuyện khôi hài, Lâm Giai Giai bật cười thành tiếng.
Bàn tay được sơn màu tỉ mỉ khẽ lật tập văn kiện ở trên bàn, đôi môi đỏ mọng nhẹ nhàng đóng mở:
“Chuyện đã đến nước này rồi cô còn giả ngu cái gì? Vụ tai tiếng kia của cô gây ảnh hưởng xấu cho công ty, chương trình tuyển chọn mà cô tham gia cũng đã đánh tiếng, nói rằng muốn khai trừ cô.
Đừng nói tới bây giờ cô vẫn cho rằng lần này bọn họ để cô rời khỏi tòa nhà thực tập là đặc quyền dành cho người được hạng nhất đấy nhé?”
Ngôn Hi nhíu mi, chẳng lẽ không phải sao? Nhân viên công tác của chương trình nói cho cô về nhà chuẩn bị chứ đâu nói muốn đuổi cô đi?
Thế nhưng xâu chuỗi mọi chuyện lại thì cũng rất dễ hiểu, bọn họ đều hợp lực lừa cô rời khỏi chương trình.
Ngôn Hi có thể chấp nhận được chuyện mình không được ra mắt vì lí do năng lực cá nhân không đủ, nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc bọn họ có thể lừa cô theo cách này.
Tự ý rời khỏi tòa nhà thực tập tương đương với việc từ bỏ quyền thi đấu, một cái cớ hoàn hảo biết bao nhiêu.
Ngôn Hi cười tự giễu.
Lâm Giai Giai thấy vẻ mặt của cô thì ngạc nhiên: “Chẳng lẽ cô thật sự không biết? Ngay từ đầu trong hợp đồng đã quy định rõ thực tập sinh không được rời khỏi tòa nhà thực tập, nếu không sẽ đồng nghĩa với việc từ bỏ quyền thi đấu.” Cô ta cười hắt một tiếng, “Bản thân ngu ngốc thì chẳng trách ai được.”
Trên thực tế Lâm Giai Giai đúng là không biết chuyện này, còn tưởng rằng cô chột dạ nên rời đi, không ngờ là do bị bọn họ lừa thật.
Ngôn Hi siết chặt nắm tay, nói: “Tôi là người của công ty, các người biết rõ tất cả mà không nhắc nhở, chẳng lẽ đây cũng là lỗi của tôi sao?”
Lâm Giai Giai cãi lí: “Này, cô phân biệt cho rõ nhé, người bỏ rơi cô là người đại diện của cô.
Đến việc này mà cô cũng muốn đổ lên đầu tôi thì hơi vô lí đấy.”
Cô càng nói càng ấm ức, nhìn bản hợp đồng Lâm Giai Giai mang đến, đôi môi mấp máy: “Rõ ràng tổng giám đốc Lâm từng nói, đợi đến khi mọi chuyện sáng tỏ mới đưa ra quyết định.
Chị tự ý làm như vậy không phải là đang vu oan cho tôi sao? Hành động lúc này của chị mới là gây hại cho công ty.”
Lâm Giai Giai gõ gõ mặt bàn, điệu bộ nắm chắc phần thắng: “Oan hay không trong lòng cô tự rõ.”
Ngôn Hi từ lúc ra mắt tới giờ rất hiếm khi to tiếng với ai nhưng lúc này lại không kìm được mà nâng giọng lên mấy bậc: “Đương nhiên là tôi biết rõ, chỉ là các người không tin!”
Lâm Giai Giai tự động xem nhẹ lời Ngôn Hi nói, cho rằng cô không biết tốt xấu, sống chết không chịu nhận tội.
Cô ta búng tay ra hiệu, hai nam trợ lý đứng ở bên cạnh nhanh chóng chuyển giấy bút đến trước mặt Ngôn Hi.
Một người nâng tập văn kiện, một người nâng bút máy, không chừa cho cô chút cơ hội từ chối nào.
Âm lượng của Lâm Giai Giai cũng tăng thêm mấy bậc: “Cô nói là do tôi không tin, vậy cô chứng minh đi.
Cô có thể chứng minh bản thân mình trong sạch không?” Dừng lại một chút, cô ta lại nói tiếp, “Nếu làm được thì cô đã làm từ sớm rồi.”
Ngôn Hi siết chặt nắm tay.
Vì sao cô lại rơi vào hoàn cảnh nực cười đến vậy? Rõ ràng chỉ nửa tháng trước đây thôi Ngôn Hi vẫn là cái tên được mọi người hết mực khen ngợi, chỉ mới ra mắt một đĩa đơn đã thu được ba triệu fan.
Vốn dĩ mọi chuyện đang tốt đẹp, cấp trên lại muốn cô dẫn theo vài thực tập sinh cùng công ty tham gia chương trình tuyển chọn nhóm nhạc thần tượng.
Kết quả là đã gần tới vòng chung kết rồi lại bị người khác tung tin đồn ác ý.
Ngắn ngủi trong vòng nửa tháng, danh tiếng của cô giống như từ trên đỉnh núi cao rơi xuống tận đáy vực.
Họ nói ba mẹ của cô mở KTV cho phép khách tự do sử dụng chất kích thích, hơn nữa còn là đầu mối buôn bán chất cấm trái phép.
Ở trong chương trình tuyển chọn này có hai quy định bắt buộc mọi thí sinh tham gia phải tuân theo.
Một là không được sử dụng điện thoại, hai là không được tự ý rời khỏi kí túc xá.
Cho nên khi tin đồn bị tung ra cô hoàn toàn không hề hay biết.
Đến khi bọn họ nói Ngôn Hi có thể về nhà chuẩn bị cho vòng chung kết cô mới được trả lại điện thoại.
Lúc đó cô mới biết rằng, vào thời điểm bản thân đang cố gắng tập vũ đạo trong phòng kín thì ở bên ngoài đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Tất cả sự nỗ lực của cô đều đổ sông đổ bể, bọn họ bắt tay nhau tước đi tư cách đứng trên sân khấu thi đấu của cô.
Truyện Quan Trường
Người nhà đã từng gọi điện đến hỏi xem cô có cần họ giúp đỡ không, lúc đó cô cứ nghĩ đây chỉ là chuyện nhỏ nên đã từ chối, ai mà ngờ rằng một bình luận ác ý nho nhỏ không đáng nhắc đến trên mạng lại có thể phá hủy cả sự nghiệp của một người cơ chứ.
Hơn nữa cô chưa bao giờ có ý định phơi bày thông tin về gia đình mình ra trước công chúng, cũng không muốn phải nhờ người khác giải quyết chuyện riêng của mình.
Là do cô quá tự tin, cứ ngây thơ cho rằng chuyện tuyển chọn ca sĩ sẽ diễn ra công bằng, tin tưởng khán giả có thể nhìn nhận lí trí, tin tưởng người hâm mộ của mình sẽ không rời đi...!Thế nhưng bọn họ lại dễ dàng quay lưng lại với cô, chỉ vì một tin đồn không có căn cứ mà dễ dàng rời bỏ.
Có lẽ là bởi vì ở thời đại này việc lấy được sự chú ý của người khác quá dễ dàng, cho nên chuyện mất đi cũng nhanh như gió thổi.
Lâm Giai Giai khoanh tay trước ngực, hất cằm: “Cô kí hay không?”
Nếu là lúc trước, có lẽ cô sẽ thoải mái kí tên.
Chỉ là một công ty giải trí thôi mà, có gì mà phải tức giận chứ? Vấn đề nằm ở chỗ, tổng giám đốc Lâm đã từng tuyên bố trước mặt cánh truyền thông chỉ khi mọi chuyện được điều tra rõ ràng thì công ty mới đưa ra biện pháp xử lí thích đáng, bây giờ cô kí tên mình vào bản hợp đồng giải ước này tương đương với việc nhận tội.
Bọn họ sẽ nghĩ tin đồn kia là thật, vì gia đình cô làm ăn bất chính nên mới bị công ty khai trừ.
Muốn tiến cũng không được, muốn lùi cũng không xong..