Ngôn Linh Sư Giới Giải Trí

Editor: Cà ri

Ngày thứ hai khi Tô An Ninh và Tả Lập cùng nhau tới phim trường. Vừa đến, đã có phóng viện nhanh chóng xông tới.

Nhìn phóng viên bên ngoài kiêng máy ảnh không ngừng chụp bên trong xe, Tả Lập nhìn thoáng qua Tô An Ninh, nói: "An Ninh, đợi lát nữa xuống xe, mặc kệ phóng viên hỏi cái gì, em cũng không cần trả lời."

"Được." Tô An Ninh gật đầu.

Tả Lập nghe được câu trả lời rồi sau đó mở cửa xe ra. Cửa xe vừa mở ra, các phóng viên lập tức xông lên. Dưới sự ngăn chặn của các phóng viên, Tả Lập đi đến cửa sau xe dừng lại, mở cửa xe, đem Tô An Ninh đưa ra ngoài.

Chính chủ vừa xuất hiện, các phóng viên lập tức truy hỏi.

"Tô An Ninh, theo như nội dung bài báo mà "Giải trí bát quái bạo bạo bạo" nói cô có điều gì muốn nói không?"

"Tô An Ninh. cô thật sự biết đoán mệnh sao?"

"Tô An Ninh, có phải cô mượn danh nghĩa đoán mệnh để tăng danh khí của bản thân không?"

"..."

"Tô An Ninh, cô không trả lời có phải là đang chột dạ hay không?"

"Tô An Ninh, có thể trả lời vấn đề của bọn tôi không?"

"Tô An Ninh..."

Các phóng viên đi theo bước chân của Tô An Ninh và Tả Lập, mặc kệ bọn họ hỏi vấn đề gì, Tô An Ninh cũng đều im lặng không trả lời.

Các phóng viên hoàn toàn bị Tô An Ninh đánh bại, nói tốt người mới không ai bì nổi đâu? Nói tốt người mới không chịu nổi khí thế đâu? Vì cái gì Tô An Ninh ở trước mặt bọn họ lại không cảm giác được gì a?

Nhìn thoáng qua Tả Lập ở bên cạnh che chở cho Tô An Ninh, các phóng viên chỉ có thể thầm nghĩ trong lòng, thật không hổ danh là người đại diên kim bài, dẫn dắt người mới Tô An Ninh rất tốt.

Mãi cho đến khi bóng dáng của Tô An Ninh và Tả Lập đi mất, các phóng viên cũng không thể từ trong miệng Tô An Ninh moi ra được chút gì.

Các phóng viên buồn bực một trận, vốn cho rằng sẽ là một quả hồng mềm, kết quả lại là cái ngạch tra.

Ngay tại lúc khi các phóng viên đang khó xử, lại có mấy chiếc xe của nghệ sĩ từ bên ngoài đi tới.

Chờ bọn họ xuống xe, không ít phóng viện nhận ra họ là nghệ sĩ cùng công ty với Tô An Ninh, họ lập tức kích động chạy tới.

"XX, xin hỏi cô đối với hắc liêu trên mạng của Tô An Ninh lần này cảm thấy thế nào?"

"Vừa thấy chính là gạt người, An Ninh đoán mệnh thật sự siêu chuẩn." Nghệ sĩ bị hỏi đầu tiên là kinh ngạc, sau đó vẫn nghiêm túc trả lời.

"Vậy An Ninh phim trường là người như thế nào?" Phóng viên thấy có người trả lời, liền lập tức truy vấn hỏi.

"Là một em gái rất an tĩnh, cũng rất thân cận, chủ yếu là kỹ thuật diễn rất tốt. quay phim gần như không có NG đâu!" Người trả lời không chút nào chê giấu sự yêu thích dành cho Tô An Ninh.

Phóng viên lại tiếp tục hỏi mấy vấn đề, nhận được đều là lời nói tán thưởng Tô An Ninh, các phóng viên câm nín, bọn họ không cần câu trả lời như vậy a!

Sau đó, lại có mấy người nghệ sĩ lục tục tới, dưới sự truy vấn của các phóng viên, bọn họ trả lời như thế này.

"An Ninh á! Tính của cô ấy cực kỳ tốt, kỹ thuật diễn lại bổng, tôi rất thích cô ấy!"

"An Ninh cô ấy thật sự không tồi đâu!"

"An Ninh hôm đó giúp tôi đoán mệnh, tất cả đều đoán ra, cô ấy còn giúp đỡ tôi kiếm lại được vật kỷ niệm bị mất của tôi đấy!"

"An Ninh rất tuyệt! Kỹ thuật diễn rất tuyệt, ở phim trường gần như không tương tác với Tần Vũ, lời đồn đãi trên mạng nhất định là giả."

"..."

Liên tục phỏng vấn không ít diễn viên nữ, thậm chí còn mấy diễn viên mới, thế nhưng tất cả bọn họ đều bày tỏ sự đáng giá cao đối với Tô An Ninh một cách nhất quán, nhưng cho dù là về công hay tư có yêu cầu đi nữa thì trong lời nói cũng sẽ luôn có những từ ngữ chua ngoa mà? Nhưng mà trên mặt họ lại là một mành chân thành.

Cuối cùng các phóng viên chỉ có thể cho ra một kế luận: Nhân duyên ở đoàn phim của Tô An Ninh thật sự rất tốt.

"Tần Vũ, Tần Vũ, em yêu anh......"

Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một trận tiếng hò reo của fan, các phóng viên hoàn hồn, nhìn đến xe bảo mẫu chuyên thuộc về Tần Vũ, các phóng viên bắt đầu nhanh chóng kích động chạy tới, không nghĩ tới hôm nay còn có thể gặp được Tần Vũ a!

Tần Vũ thịnh hành cả nước, chỉ cần có tin tức của hắn, tỉ lệ tỉ lệ view page nhất định rất tốt.

Chỉ một lát sau, Tần Vũ xuống xe, nhóm fan càng kêu hò to hơn, mà các phóng viên đang đợi ở nơi không xa cách cửa xe của Tần vũ.

Tần Vũ vừa xuống xe, các phóng viên cùng ùa đi lên.

Tần Vũ được Phương Diệu che chở, đi về phía cửa Điện ảnh thành.

Các phóng viên mói không muốn buông tha cho cơi hội khó mà thấy được Tần Vũ này, hơn nữa Tô An Ninh còn cùng Tần Vũ truyền tai tiếng, cái này chính là cơ hội tốt mà không phải tìm.

"Tần Vũ, cậu thật sự cùng Tô An Ninh giống như trên mạng nói, có không ít quan hệ sao?

"Là cậu giúp Tô An Ninh lấy được nhân vật lần này sao?"

Tần Vũ vốn là không muốn quan tấm đến đám phóng viên, nhưng nghe đến mình và Tô An Ninh truyền tai tiếng có không ít quan hệ, không khỏi dừng chân lại.

Nhìn về phía phóng viên đặt câu hỏi, Tần Vũ lấy kính râm trên mặt xuống, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía phóng viên đó: "Tin nóng báo lá cải nói có thể tin sao?"

Báo lá cải?

Tần Vũ đang nói "Giải trí bát quái bạo bạo bạo" sao? Cũng chỉ có Tần Vũ mới dám nói là nói như vậy.

Ho nhẹ một tiếng, phóng viên tiếp tục đặt câu hỏi: "Ý của cậu là, tin tức nội dung trên mạng đều là giả sao? Vậy cậu có thể giải thích một chút, vì sao trước khi tổ chức hải tuyển cậu lại tới của hàng ở Phố cổ không?"

Tần Vũ quét mắt liếc nhìn phóng viên một cái, lười biếng nói: "Vì đoán mệnh!"

"Đoán mệnh?" Khóe miệng phóng viên giựt giựt, không nghĩ tới Tần Vũ sẽ trả lời như vậy, nghĩ lại nhiều, cũng chỉ có thể kiên trì tiếp tục hỏi tiếp: "Vậy đoán mệnh có chuẩn không?"

"Rất chuẩn, lúc trước ở phim trường xảy ra chuyện ngoài ý muốn là cô ấy giúp tôi tính ra, mà người ám toán tôi cũng là do cô ấy tính ra, anh nói, này còn không chuẩn sao?" Tần Vũ hỏi ngược lại.

Các phóng viên nghe xong, hoàn toàn sững sờ ngay tại chỗ, chuyện này chưa từng nghe nói qua a!

Các phóng viên ngay lập tức phản ứng lại tiếp tục hỏi: "Vậy có phải vì ân cứu mạng, cậu mới ở trong cuộc hải tuyển lựa chọn phóng nước không?"

"Tôi gặp chuyện không may là sau hải tuyển, lúc trước khi gặp chuyện không may tôi cũng không tin tưởng cô ấy tính."

"Vậy lúc trước khi Định đạo nhìn trúng một người lại bị cậu bác bỏ là chuyện gì xỷ ra?" Phóng viên tiếp tục nói.

"A, người mới đó ngay cả thử vai cũng chưa bắt đầu, thì bị Đinh đạo nhìn trúng chỗ nào." Tần Vũ khinh thường nói: "Lại nói, người mới đó là người mới của Kinh Khải... à, hình như tên là Thiệu Thi Nhã, ngày đó cố ý trà trộn vào, với quan hệ của Kinh Khải và Phong Thần, chúng tôi sẽ đem nhân vật này cho cô ta sao?"

Nghe lời Tần Vũ nói làm các phóng viên không khỏi mà cảm thấy xấu hổ, Kinh Khải và Phong Thần không hợp, tất cả mọi người đều rõ như ban ngày, nhưng nếu như Tần Vũ trực tiếp lộ ra mặt mà nói thì quá không uyển chuyển rồi.

Nhưng mà hình như họ còn nghe được một cái tên mấu chốt trong chuyện hắc liêu này, Thiệu Thi Nhã? Dường như tư chất cũng ko tồi đi?

Mà mãi cho đến khi Tần Vũ đi vào Điện ảnh thành, các phóng viên cũng không thể từ trong miệng Tần Vũ moi được thông tin gì, cuối cùng khi các phóng viên sửa sang lại nội dung phỏng vấn ngay hôm nay, trong đầu chỉ còn lại một ý tưởng, hôm nay tới đây không phải là tới chứng thực, mà là tới vì Tô An Ninh làm sáng tỏ.

Nội dung phỏng vấn một khi được truyền ra, tất cả đều cùng "Giải trí bát quái bạo bạo bạo" kia tương phản.

Nghĩ tới đây, có mấy phóng viên tự dưng cảm giác được một tia kích động, cơ hội lung lay địa vị bá chủ tòa soạn giải trí này dừng như tới rồi?

Với suy nghĩ như vậy, các phóng viên nhanh chóng ôm máy ảnh quay về tòa soạn.

Vì thế, một lát sau, sau khi nội dung phỏng vấn được tung ra, phong cách bình luận phía dưới Weibo chính chủ của "Giair trí bát quái bạo bạo bạo" biến thành thế này.

"Anh anh anh, nhân duyên của Đại sư nhà chúng tôi tốt như vậy, các người sao có thể nhẫn tâm thương tổn cô ấy như vậy?"

"May mắn tôi vẫn kiên định đứng phía sau Đại sư nhà tôi."

"Bịa đặt nhiều nội dung như vậy, có phải nên xin lỗi hay không?"

"Tôi xém chút nữa cũng bị uy tính tòa soạn báo lừa mất."

"Mấy lầu trên đều ngu ngốc, những nghệ sĩ đó đều là người của Phong Thần, nếu bọn họ không giúp Tô An Ninh nói chuyện thì còn giúp ai nói nữa?"

"Tôi cũng cảm thấy bọn họ móc nối với nhau tốt từ trước rồi."

"Là một phấn qua đường, nhưng tôi thật muốn nói, ít ra công ty Phong Thần đã mạnh mẽ phản bác, tin tức kia vẫn luôn là một mình tiểu biên nói, mà lời tiểu biên nói không phải đều là bịa đặt đi?"

"Tôi chỉ tin tưởng không có lủa làm sao có khói!"

"......"

Một ít người từng được Tô An Ninh tính mệnh trở thành fan não tàn có được hậu thuẫn lớn như vậy bắt đầu tìm tới "Giải trí bát quái bạo bạo bạo" tìm phiền toái, trước đây họ không có chứng cớ, chỉ có thể ẩn núp tìm những người từng được Tô An Ninh tính qua kết thành liên minh chuẩn bị hỗ trợ, bây giờ, xung quanh Đại sư nhà nhà bọn họ đều có những người duy trì cô, đương nhiên bọn họ cũng phải đứng ra kiên trì tới cùng.

Ngoài ra, còn có những thủy quân công ty khác thuê tới có ý muốn quấy đục hồ nước này, ủng hộ cách nói của báo chí giải trí.

Dưới sự giằng co của hai bên, tiêu đề báo chí hôm đó chính là như vậy.

# Tô An Ninh một đường gặp may, là do thực lực hay vẫn là quy tắc ngầm?" #

# Nghệ sĩ cùng công ty tương trợ rất nhiều, nhân duyên Tô An Ninh thật tốt #

# Bàn tay đen sau lưng thúc đẩy, Tô An Ninh đã đắc tội với ai? #

# Người mới Thiệu Thi Nhã của Kinh Khải nằm cũng trúng đạn! #

# "Giải trí bát quái bạo bạo bạo" lần đầu tiên bị nhục, là giao dịch tiền bạc hay là ngay thẳng ăn chắc! #

......

Ngoại trừ toà soạn Giải trí bát quái bạo bạo bạo ra, thì tất cả các tòa soạn khác đều đứng ra phát tin tức lần này, coi như bọn họ cũng có thể nhìn ra, lần này thuần túy là không biết người mới của Phong Thần đắc tội với người nào mới có một chuyến này, mà vị này của Phong Thần có khả năng bởi vì tư chất tốt, cho nên Phong Thần muốn bảo vệ cô ấy.

Kết quả chính là Phong Thần cũng những công ty khác tiến hành đánh cờ, bọn họ không cần làm gì nhiều, chỉ cần đứng một chỗ chờ chiến thắng cuối cùng là được rồi.

Trên mạng nháo thành một đống, Đoàn phim 《 Tam Giới 》 thì vẫn yên bình quay chụp bình thường như trước.

Lúc này, giữa sân chính là cảnh quay Tô An Ninh đóng vai Vu Nguyệt đang cùng Thái Tử Ma giới lần đầu tiên gặp mặt.

Vu Nguyệt lại một lần nữa chỉ huy chiến tranh trờ về, toàn cung chúc mừng.

Tất cả những người trong hoàng cung Vu tộc đều quỳ gối trước cửa lớn chờ Vu Nguyệt trở về, mà Thái tử Ma giới và Tiểu tiên nữ Tiên giới cũng không ngoại lệ.

"Thánh nữ đến!" Một tiếng hét lớn, mọi người không khỏi ngừng lại hô hấp.

Một trận hương thơm bay tới, dưới biển hoa đầy trời, một cỗ kiệu được bốn người nâng chậm rãi từ trên trời rơi xuống đất.

Mành cỗ kiệu được một cánh tay tráng nõn như ngọc vén lên.

Ngay sau đó, một bóng dáng bạch y nhẹ nhàng xuất hiện trước mặt mọi người.

"Tham kiến Thánh nữ!" Theo một tiếng rơi xuống, người giữa sân đều cung kính cúi thấp đầu kính hô.

Thái tử Ma giới xen lẫn trong đám người cảm giác được người bên cạnh kích động, cảm giác được bọn họ đối với Vu Nguyệt không che dấu chút nào cung kính, tâm trạng không đẹp lắm, địa vị Thánh nữ Vu tộc trong lòng người Vu tộc quá cao rồi.

"Đứng lên!" Một tiếng thanh thúy vang lên, người hầu trước cửa cung chậm rãi đứng lên, nhưng bọn họ trước sau vẫn cúi đầu không dám nhìn về phía Thánh nữ Vu tộc lấy một cái.

Mà trong đám người hầu lúc này lại có hai cái đầu nhỏ chậm rãi nâng ánh mắt lên.

Khi hai người nhìn thấy Vu Nguyệt, trong nháy mắt hiện lên một đạo kinh diễm.

Nhìn Vu Nguyệt hoàn toàn khác xa so với khi ở trên chiến trường, Vu Nguyệt lúc này để mặt mộc, không trang điểm, khuôn mặt tinh xảo thanh lệ làm người ta cảm thấy giống như trích tiên, nhưng trong ánh mắt lạnh như băng hờ hững kia lại để lộ ra vẻ vô tình của nàng, cho dù nàng có đẹp như thiên tiên thì cũng sẽ không có ai hoài nghi thân phận của nàng.

Vu Nguyệt dưới sự dẫn dắt của Vu giả, đi về phía cung điện của nàng.

Đi được một nửa, Vu Nguyệt nhìn Vu giả bên cạnh nói: "Người hầu hạ trong cũng của ta chuẩn bị tốt sao?"

"Vâng."

Nghe vậy, đôi mắt Vu Nguyệt đảo qua giữa sân, sau đó duỗi tay chỉ hai người: "Hắn, nàng, để hai người kia hầu hạ trong cung của ta đi! Trong cung của Vu Nguyệt ta, vẫn hi vọng cần người có lá gan lớn một chút hầu hạ."

"Vâng." Vu giả gật đầu, ánh mắt sắc bén quét về phía Thái tử Ma giới và Tiểu tiên nữ Tiên giới còn đang sửng sốt nói: "Còn không mau tạ ơn."

"Đa ta Thánh nữ ân điển." Hai người nhanh chóng bước ra khỏi hàng, quỳ xuống nói tạ ơn với Vu Nguyệt.

Vu Nguyệt không có đáp lại, trực tiếp đi về phía trước, hai người đứng dậy, cũng chậm rãi cúi đầu đi theo đội ngũ.

Hai người tâm tâm niệm niệm muốn tới gần Trung cung của Vu Nguyệt, vốn cho rằng đã vô vọng, lại không nghĩ tới vào lúc cúi cùng lạo được Vu Nguyệt khâm điểm đi vào.

Đây là ông trời đang giúp bọn họ sao?

Nhìn Vu Nguyệt được mọi người vây quanh bên trong, hai người không biết con đường phía trước bọn họ rốt cuộc sẽ như thế nào!

"Cắt!" Đinh Giang vừa lòng nhìn biểu tình rất nhỏ trong màn ảnh của ba diễn viên chính này, đối với kỹ thuật diễn của Tần Vũ và Đổng Lâm, còn có linh khí của Tô An Ninh, ông vô cùng vừa lòng, ông tin chắc, bộ phim truyền hình sau khi ra nhất định sẽ hot.

"Toàn trường nghỉ ngơi mười phút, mười phút sau bắt đầu cảnh tiếp theo." Tâm tình Đinh Giang tốt cố ý cho mọi người nghỉ ngơi mười phút đồng hồ.

Nghe được câu cho nghỉ ngơi này của Đinh Giang, giữa sân một mảnh hoan hô, lấy nước uống rồi vội chạy đến chỗ râm mát nghỉ ngơi.

Thời tiết đầu tháng 8, Thủ đô nóng như bếp lò.

Điện ảnh thành còn tốt, có tường vây cao che chắn, chỗ nghỉ ngơi cũng nhiều, mà xa xa còn để một tảng băng tản ra từng trận hơi lạnh,

Nhưng cho dù có như thế, không ít diễn viên vẫn cảm thấy trên người mình nóng giống ngồi trong bếp lò vậy.

Mà lúc này, trên người mặc đồ hóa trang, ngồi ở vị trí ngồi nghỉ ngơi, trên mặt không có một giọt mồ hôi, tự nhiên Tô An Ninh vênh váo trở thành đối tượng nhiều người hâm mộ ganh ghét rồi.

Làm sao còn có người không sợ nóng đây?

Ngay cả Đổng Lâm cũng không nhịn được đến gần bên cạnh Tô An Ninh hỏi: "An Ninh, có phải em có biện pháp gì hạ nhiệt không?"

"Tĩnh tâm."

"Trời nóng như thế này làm sao tĩnh được?" Đổng Lâm không khỏi thì thầm nói, một giây sau, lại phát hiện, đứng gần bên người Tô An Ninh giống như mát mẻ hơn không ít, không nói hai lời, kéo rớt cái bàn chướng mắt giữa hai người, đem ghế dựa của mình dựa sít sao gần Tô An Ninh: "Như vậy mát mẻ hơn chút."

Tô An Ninh nhìn thoáng qua Đổng Lâm, cũng không có cự tuyệt Đổng Lâm tiếp cận.

Cảm giác được mát mẻ hơn nhiều, Đổng Lâm nhìn về phía Tô An Ninh nói: "Hôm nay dưới Weibo của em thật náo nhiệt a, không biết em với công ty có điều lệ gì không, nếu không giải quyết sớm một chút thì giả cũng sẽ biến thành sự thật."

Giới giải trí chính là như vậy, thật thật giả giả, giả giả thật thật, các cư dân mạng cũng không biết cái nào trong đó là thật giả, bọn họ chỉ biết căn cứ vào nội dung truyền thông đưa tin mà quyết định cái nhìn của mình đối với một minh tinh.

Cho nên minh tinh yêu quý thanh danh tốt nhất là không cần ở trên kiếp sống nghệ sĩ của mình để lại vết bẩn, nói cho cùng, chỉ cần bạn còn ở giới giả trí, vết bẩn này sẽ không biến mất.

Có lẽ, rất lâu về sau, khi mọi người nhắc tới bạn, điều đầu tiên nghĩ đến chính là, cái minh tinh này a, tôi biết, nghe nói cô ta từng thượng vị bằng quy tắc ngầm, cho nên mới có thể nổi tiếng như vậy...

Nói cho cùng, đối với bất kỳ một minh tinh nào mà nói đều là một tính chất đả kích hủy diệt.

Làm tuyền bối trong vòng, Đổng Lâm vẫn hi vọng hậu bối Tô An Ninh có linh khí này không cần bị ô nhiễm. Tô An Ninh có đôi khi tuy rằng lãnh đạm, nhưng trong ánh mắt lại trong suốt, không giống là người sẽ làm ra loại chuyện này.

"Em đã tính qua, sẽ không có việc gì." Tô An Ninh nhìn Đổng Lâm, nghiêm túc nói.

Đổng Lâm nghe vậy sửng sốt không thôi, người bình thường nói chuyện đều không phải nói tôi tin tưởng công ty, sẽ không có việc gì, không phải sao? Thế nào mà đến lượt Tô An Ninh lại biến thành, cô ấy đã tính qua, không có việc gì?

Gặp được hậu bối có phong cách thanh kỳ làm xao đây? Đổng Lâm ở trong lòng thầm bất đắc dĩ.

Nhưng mà mặc kệ như thế nào, An Ninh nói không có việc gì thì hẳn là sẽ không có việc gì đi? Nghĩ như vậy, Đổng Lâm cũng không tiếp tục truy vấn nữa, cô cảm thấy nếu mình có hỏi lại thì trong miệng Tô An Ninh sẽ xuất hiện càng nhiều lời bất ngờ hơn mong đợi của cô.

Mà lúc này, Tần Vũ ngồi cách đó không xa đem lời Tô An Ninh nghe vào trong tai, khóe miệng co cắp run rẩy.

Tô An Ninh nói một câu cô ấy đã tính qua không có việc gì liền một chút cũng không quan tâm, lại không biết hắn và Cận Sầm hai người vì chuyện lần này mà vắt hết óc suy nghĩ, mới nghĩ ra một kế hoạnh không để lại di chứng gì.

Cái này gọi là làm chuyện tốt không để lại tên sao?

Nghĩ như vậy, Tần Vũ nhìn Tô An Ninh đằng kia, răng nanh nhọn mài kẹt một tiếng, Tô An Ninh chính là khắc tinh của hắn đi! Từ khi cô xuất hiện, hắn hơn hai mươi mấy năm luôn thuận buồm xuôi gió rốt cuộc ăn bao nhiêu thiệt rồi?

Mà lúc này, bên kia, Thiệu Thi Nhã đang ở phim trường đen mặt nhìn dưới Weibo của mình có không ít người hỏi có phải lúc trước cô chạy tới Phong thần thử vai không?

Tần Vũ!

Ở trong lòng nghiến răng nghiến lợi hô tên này, Thiệu Thi Nhã trong lòng khó nén hận ý.

"Lúc trước em thật sự chay tới Phong Thần thử vai?" Trịnh Liên không thể tin nhìn chằm chằm Thiệu Thi Nhã nói.

"Em... em chỉ cảm thấy nhân vật đó thật sự thích hợp với em, nên muốn đi thử xem mà thôi." Thiệu Thi Nhã cắn rang nhưng vẫn không phủ nhận.

Trịnh Liên nghe vậy trừng mắt nhìn Thiệu Thi Nhã: "Nếu có phóng viên hỏi em, chỉ sợ em phải xác nhận lời Tần Vũ nói rồi."

Cứ như vậy, tương đương là Thiệu Thi Nhã gián tiếp thừa nhận tin tức của "Giải trí bát quái bạo bạo bạo" là giả, cái này còn không phải xả chân sau công ty nhà mình sao?

"Lúc ấy Đinh đạo thật sự muốn cho em thử vai." Thiệu Thi Nhã nhịn không được nói.

"Nhưng khi đó hắn không biết em là người của Kinh Khải, em cho rằng kỹ thuật diễn của em tốt thì Phong Thần sẽ dặc biệt dùng em sao?" Trịnh Liên sắc bén hỏi lại.

"Chuyện này chị sẽ nói lại với công ty." Trịnh Liên thất vọng nhìn thoáng qua Thiệu Thi Nhã, xoay người, lấy điện thoại ra gọi cho Tiêu Bách.

Thiệu Thi Nhã đứng tại chỗ nhìn bóng lưng Trịnh Liên, lại nhìn thoáng qua những đề tài bén nhọn dưới Weibo của mình, trong vô cùng tức giận, cô đây là trêu chọc ai a?

Sau khi Trịnh Liên cùng Tiêu Bách nói chuyện xong, cũng trầm mặc quay lại.

"Làm sao vậy, chị Trịnh?" Thiệu Thi Nhã nhìn vẻ mặt Trịnh Liên, trong lòng căng thẳng một trận.

"Tiêu tổng nói, chuyện của giải trí bát quái bạo bạo bạo lần này không phải là do công ty chúng ta làm." Trịnh Liên chậm chạp nói, vốn cô ta cho rằng, hắn đã có tính toán động thủ, bài báo này vừa vặn lại tuôn ra, hẳn là do Tiêu Bách động tay.

Nhưng khi cô ta vừa mới gọi điện thoại, Tiêu Bách lại nói, vốn hắn định ra tay, nhưng những hắc liêu trong tay có liên quan đến Tô An Ninh đều bị người phía trên cầm đi.

"Đó là ai?" Thiệu Thi Nhã biến sắc, nếu không phải công ty làm, cô đứng ra làm chứng chẳng phải càng đắc tội " Giải trí bát quái bạo bạo bạo" sao?

"Không biết." Trịnh Liên lắc đầu nói.

"Vậy em phải làm sao bây giừ?" Thiệu Thi Nhã vội vàng nhìn Trịnh Liên xin giúp đỡ.

"Tạm thời không cần làm gì cả cứ tránh phóng viên đi! Đến lúc đó nếu Phong Thần đưa ra chứng cứ cũng không phải là do em tự nguyện, nhớ kỹ, trong khoảng thời gian này không có việc gì thì không nên ra ngoài." Trịnh Liên nghiêm túc dặn dò.

"Vâng ạ!" Thiệu Thi Nhã đáp lời nhưng vẻ mặt lại bực bội do bị tai bay vạ gió!

"Quên mất, hôm đó em đi thử kính có ai khác biết không?" Trịnh Liên nghĩ rồi đột nhiên nghĩ tới chuyện gì đó nên hỏi.

"Có em, Tần Vũ, à còn có đạo diễn Đinh Giang." Thiệu Thi Nhã khẳng định, lúc cô đi thử kính có đụng phải nhân viên của Phong Thần nhưng đối phương cũng không biết cô là ai, người đó có cầm bảng tên đi, hơn nữa lúc đó cô ở bên trong quay thử cảnh phim cũng không thể có người khác biết được.

Nghe Thiệu Thi Nhã nói xong thì Trịnh Liên chỉ có thể cười khổ một tiếng: "Chuyện này rõ ràng là công ty Phong Thần tự mình dựng lên."

"Chị Trịnh?" Triệu Thi Nhã nghi hoặc nhìn Trịnh Liên.

"Ngày đó em đi thử vai thì chỉ có ba người các em biết, nếu như những người khác đều không biết thì sao có thể nói ra người được đạo diễn Đinh Giang nhìn trúng chứ? Còn có 

Tần Vũ chỉ tên nói họ, bọn họ chính là dựa vào chuyện lần đó em đi thử vai làm ván lót đường cho Tô An Ninh mà thôi." Trịnh Liên oán hận nói.

Tuy rằng nói người mới thì thường có sự va chạm rồi đào thải lẫn nhau nhưng cô lại không nghĩ tới chuyện này lại xảy ra trên người mình.

Thiệu Nhã Thi đi Phong Thần thử vai rõ ràng chính là một sai lầm.

"Cái này.." Môi Triệu Thi Nhã mấp máy, nhưng lại không nói ra lời.

"Lần này bị vu vạ chúng ta chỉ có thể chịu thôi! Hoặc là em im lặng để Phong Thần đổ lên người em hoặc là họ sẽ nói chuyện với em, em lại đắc tội "Giải trí bát quái bạo bạo bạo"." Trịnh Liên dừng chút rồi lại nói tiếp: "Em có thể đứng ra làm chứng rồi đắc tội "Giải trí bát quái bạo bạo bạo" nhưng có công ty làm chỗ dựa cho em nên chắc không có vấn đề gì lớn lắm. Mặt khác nếu Phong Thần vô lại đổ cho em thì theo phong cách làm việc trước nay của họ sẽ hắc em tới cùng đấy."

Dựa theo phong cách trước kia của Phong Thần thì có khả năng họ sẽ trực tiếp nói rằng bởi vì Thiệu Thi Nhã không lấy được nhân vật này nên ghi hận trong lòng, có khả năng sẽ liên lụy tới công ty ở phía sau, lúc đó " Giải trí bát quái bạo bạo bạo" vì thanh danh sẽ đứng về phía Phong Thần bên kia cùng nhau thống nhất nhằm vào Thiệu Thi Nhã.

Cùng bị hai phe nhắm vào thì không bằng hợp tác với một bên để nhắm vào một bên khác.

Lần này ăn mệt lớn thiệt rồi!

"Em hiểu rồi." Thiệu Thi Nhã cũng là người thông minh nên nghe Trịnh Liên nói thì cũng đã hoàn toàn sáng tỏ rồi!

Trong lòng cô co rút đau đớn một trận, nhân vật bị Tô An Ninh "cướp" còn chưa tính, còn phải vì Tô An Ninh mà phải đưa mình vào con đường bất nghĩa. Chẳng lẽ Tô An Ninh là khắc tinh của cô sao?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui