Mạc Nhiên không thèm để ý đến cô, đi về phía ngăn kéo lấy băng gạc quấn lại.
Tô Bội Tình nhìn thấy trên tay Mạc Nhiên có một vết thương, mà vết máu cũng còn rất mới.
“Kiểm tra phòng xong rồi, các người hài lòng chưa?” Hắn bình tĩnh lên tiếng, ánh mắt lạnh lẽo vô cùng.
Tống Lai Yên cẩn thận từng li từng tí đưa tay ra, nhưng lại bị hắn lạnh lùng tránh đi.
Ánh mắt cô lập tức lộ ra vẻ tổn thương, hắn cố nén không nhìn tới.
Lửa giận của Tô Bội Tình lập tức bị dập tắt, thậm chí bà ta còn cảm thấy những suy nghĩ vừa rồi của mình vô cùng hoang đường.
Cũng phải, Tống Lai Yên đối xử tốt với Mạc Nhiên chỉ là vì tình tình của cô vốn lương thiện, làm sao dám bò lên giường của Mạc Nhiên chứ?
“Nhìn đủ chưa?” Giọng nói của hắn lạnh như băng: “Đủ rồi thì ra ngoài cho tôi.”
Tô Bội Tình lúng túng ho khan một tiếng, cố gắng duy trì hòa khí: “Mọi người cũng là vì quá lo lắng cho cháu mà thôi, thế nên mới phải vào phòng cháu như vậy, cháu đừng có địch ý nhé.”
Hắn nhìn chằm chằm vết thương của mình, cũng không thèm ngẩng đầu lên mà hỏi lại: “Rốt cuộc là người nào mới có địch ý đây?”
Tô Bội Tình nghẹn họng, lập tức thẹn quá hóa giận, không nói lời nào, kéo Tống Lai Yên ra ngoài.
“Ầm!” Cửa nặng nề đóng lại.
Tống Lai Yên đáng thương bị kẹp giữa hai người, đành phải làm một con pháo hôi.
Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện, cô nằm ở trên giường, lăn qua lăn lại mãi mà vẫn không ngủ được.
Cửa phòng ngủ đột nhiên bị đẩy ra, cô vội vàng ngồi bật dậy: “Anh trai...!Sao anh lại tới đây?”
Hắn mấp máy môi: “Tới thăm em, còn khó chịu không?”
Cô giật mình, chủ động vén chăn đi xuống giường.
Hắn đi tới trước mặt cô, vươn tay ôm lấy cô vào lòng.
Vừa kề sát lồng ngực của hắn thì những ấm ức trong lòng cô nhất thời tiêu tán.
Cô chôn mặt ở phần xương quai xanh của hắn, dùng sức ôm lấy hắn: “Anh trai...”
“Vừa rồi anh không phải cố ý đâu.”
“Ừm, em hiểu.”
Hắn tắt đèn ngủ đi, cúi đầu hôn cô.
Mạc Nhiên thực sự là to gan lớn mật, hôm nay Tô Bội Tình đã nghi ngờ đến mức này rồi mà hắn vẫn còn muốn thân mật với cô.
Thực ra có một câu nói, thời khắc nguy hiểm nhất thường là thời khắc an toàn nhất.
Tống Lai Yên luôn luôn tin tưởng Mạc Nhiên vô điều kiện, khiến cho cô quên hết mọi nguy hiểm.
Nụ hôn này ban đầu nhẹ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng dần dần lại bắt đầu nồng nhiệt lên.
Đầu lưỡi của hắn tiến vào trong miệng cô, dùng sức càn quét, càng hôn sâu hơn.
Mỗi lần lưỡi của hắn tiến sâu vào trong, cô lại “Ưm” lên một tiếng, cả người căng cứng.
Hắn giống như đang cố nén dục vọng gì đó, hơi thở nặng nề vô cùng.
Bàn tay đang ôm lấy Tống Lai Yên chợt di chuyển xuống bên dưới một chút, nhẹ nhàng khiến Tống Lai Yên cảm giác như hắn đang coi mình là một món đồ sứ dễ vỡ cần được che chở vậy.
Từng dòng nước ấm từ bụng dưới cuộn trào lên, cùng với kinh nguyệt chảy ra ngoài không sao kiểm soát được.
Cô ở trong kỳ kinh nguyệt, trạng thái thân thể vô cùng yếu ớt, thế nên giọng nói của hắn vô cùng ôn như, động tác cũng rất dịu dàng.
“Đổi lớp cho em, được không?” Hắn hỏi cô.
Cô suýt chút nữa đã gật đầu, cũng may là vẫn còn hỏi lại được: “Tại sao? Em thấy lớp hiện tại cũng tốt.”
“Em có thể tới lớp tốt nhất.”
“Nhưng thành tích của em không tốt đến thế.” Thành tích học tập của cô từ trước đến nay đều chỉ trên trung bình một chút.
“Anh dạy em.”
Ba chữ ngắn ngủi, lại khiến trái tim cô đập càng thêm điên cuồng.
Mạc Nhiên không muốn cô ở cạnh Chung Hành nữa, nếu như lại nhìn thấy hai người thân mật lần thứ ba thì chắc hắn sẽ điên mất.
Hắn nâng cằm cô lên, nhìn thẳng vào mắt cô.
Lại thêm một nụ hôn nồng cháy nữa của đêm nay, môi lưỡi quấn quýt dây dưa.
Bàn tay nóng hổi của hắn chạm vào đùi cô, Tống Lai Yên hoàn toàn chìm đắm, không hề kháng cự.
Hắn vuốt ve bắp đùi cô, nhẹ nhàng vén quần lót của cô sang một bên.
Một mùi ngọt ngào và tanh tưởi tràn ra, mà một tên biến thái như hắn lại yêu thích mùi này.
Cô không chịu được ham muốn xa lạ kia, lập tức khép chặt chân lại: “Đừng...”
Dục vọng khiến hắn cháy bỏng, mà giọng nói cầu xin mềm mại của cô lại khiến hắn mềm lòng.
Chiếc đồng hồ điện tử ở đầu giường phát ra tiếng “Tích” một cái, mười một giờ đêm rồi.
Trong bóng tối tĩnh mịch, cô nghe được rõ ràng tiếng Mạc Nhiên nuốt nước bọt.
Hắn rút tay lại, hít sâu một hơi.
Không thể tiếp tục ở đây thêm nữa, hắn biết mình phải rời đi.
Tống Lai Yên lại nắm chặt lấy tay hắn, cách tấm băng gạc mà vuốt ve bàn tay của hắn, đau lòng hỏi: “Anh trai, vết thương của anh có đau không?”
Không khí như ngừng trệ, hắn vội vàng rút tay về.
Sức lực có hơi lớn, cô ngẩn người nhìn hắn.
Hắn quay người đi, cô có thể nghe được tiếng thở nặng nề của hắn.