Vừa rồi làm loạn với Mạc Nhiên ở trong phòng tắm cũng không đến mức khiến cô nhũn chân, nhưng mà lần này lại dọa cho cô muốn ngất đi.
Khăn tắm bị động tác mạnh vừa rồi làm cho rơi xuống đất, không còn mảnh vải che chắn nữa, cô hốt hoàng vươn tay che ngực.
Tống Lai Yên muốn quay đầu lại nhìn, nhưng lại không dám.
Mạc Nhiên không thể cưỡng lại được bất cứ cám dỗ nào từ cô.
Hắn nắm chặt tay lại, đốt ngón tay trắng bệch.
Nhiệt độ cơ thể khác phái truyền đến, Tống Lai Yên vô thức gọi: “Anh trai...”
Hắn lập tức đỡ cô đứng vững, thuận tay cầm chiếc áo trên giá khoái lên người cho cô.
“Kết thúc rồi, yên tâm.”
Tống Lai Yên giật mình.
“Có đi được không? Không thì anh ôm em.”
Tống Lai Yên đột nhiên xoay người nhào vào lòng hắn: “Sau này đừng làm như thế nữa được không? Em sợ chết đi được...”
Hai tay đang dang ra của Mạc Nhiên ngừng lại trong không trung, sau đó dùng sức ôm lấy eo cô.
Cô có thể cảm giá được lồng ngực của hắn hơi rung lên, hình như là vì hắn đang cười.
“Không phai em sợ anh nhất à?” m thanh tràn đầy từ tính, nhưng bây giờ lại pha thêm chút khàn khàn.
“Anh khuyên em tốt nhất là đừng đợi ở trong phòng tắm, đi ra ngoài đi.”
Cô nghe hắn nói vậy thì thân thể vừa mới thả lỏng được một chút lại lập tức cứng trở lại.
Thì ra hắn có thể cảm nhận được cả thái độ và cảm xúc của cô.
Mạc Nhiên nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tống Lai Yên, mười ngón tay đan xen vào nhau.
Nhiệt độ trong lòng bàn tay của hắn cao đến dọa người, lại còn nhớp nháp mồ hôi, hoặc cũng có thể là kinh nguyệt của cô mới lưu lại.
Cô còn chưa kịp kinh ngạc thì đã bị hắn nắm tay dẫn dắt xuống dưới.
Lòng bàn tay truyền đến cảm xúc...!Cứng rắn, dựng thẳng, nhiệt độ đáng sợ...!Lúc này Mạc Nhiên không mặc quần áo, thản nhiên đặt tay cô lên nơi đó của mình.
Loại kích thích trực tiếp này mạnh mẽ hơn lúc cách một lớp quần áo rất nhiều.
Tống Lai Yên vội vàng rút tay về, vô thức nhích người về phía sau.
Hắn cũng thuận thế buông cô ra, không cưỡng ép cô.
Cô trốn quá nhanh, chút chút nữa vấp ngã.
Dấu chân ướt sũng chạy dài đến tận phòng ngủ, cô thở hổn hển, bàn tay vừa chạm vào nơi đó của hắn vẫn còn đang run rẩy.
Rốt cuộc thì loại nguy hiểm nào đáng sợ hơn đây? Bị cha mẹ phát hiện, hay là bị ăn sạch? Thân thể của cô đã đưa ra câu trả lời rồi.
Tống Lai Yên ôm lấy Mao Cầu, lo lắng chờ hắn đi ra.
Nhưng mà mười lăm phút trôi qua mà cô vẫn không nghe thấy trong phòng tắm có chút động tĩnh gì.
Đầu tiên Tống Lai Yên xuống lầu xem mẹ và cha dượng đã ngủ chưa, nhưng lại phát hiện hai người đang cãi lộn trong phòng, hình như là nói chuyện liên quan đến nhà cửa.
Cô không có tâm trạng nghe hai người cãi lộn, sau khi xác nhận cha mẹ tạm thời sẽ không lên phòng cô thì lập tức chạy về phòng mình.
“Anh, anh sao rồi?” Cô khẽ giật cánh cửa phòng tắm, lại phát hiện Mạc Nhiên đã khóa trái.
Cô gọi thử mấy câu mà không có tiếng đáp lại, Tống Lai Yên liền dán người lên cửa, cuối cùng cũng nghe thấy được những âm thanh đè nén.
Mạc Nhiên thở hổn hển, cố gắng đè nén tiếng thở đến cực điểm, giống như đang liều mạng khắc chế và nhẫn nại.
“Có cần em vào giúp không?”
“Không.”
Hắn lập tức bác bỏ đề nghị của cô.
Tống Lai Yên nghe vậy thì vô cùng kinh ngạc, vô thức hỏi lại: “Nhưng không phải anh...!rất muốn sao?”
Hơi thở của Mạc Nhiên vô cùng nặng nề, hô hấp hơi hỗn loạn: “Em đừng tới đây.”
“Nhưng mà...”
“Đi ra.” Hắn kiên quyết dị thường.
Mạc Nhiên cũng dán người lên cánh cửa kính mờ ảo, Tống Lai Yên có thể mơ hồ nhìn thấy dáng người mạnh mẽ rắn rỏi của hắn.
“Tống Lai Yên.”
Hắn gọi tên cô, gắn từng chữ một, lộ ra vẻ nghiêm túc.
Cô nhất thời ngừng lại, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
“Cạch” một tiếng vang lên, cửa không mở ra, nhưng cũng không khóa trái nữa.
“Nếu như em dám vào đây, anh nhất định sẽ chơi chết em!”
Tống Lai Yên lập tức lùi về sau, cô dừng lại một chút, sau đó lập tức chạy biến.
Cô ôm Mao Cầu đi ra ngoài, không cho nó ở lại quấy rầy Mạc Nhiên.
Cô đến tận bây giờ vẫn không hiểu được tại sao Mao Cầu lại thích Mạc Nhiên đến như thế, hắn lạnh lùng như vậy mà lúc nào Mao Cầu cũng không sợ chết mà sán lại gần.
Mười mấy phút sau, cô nghe thấy cửa phòng tắm “cạch” một tiếng, hình như là mở cửa rồi.