Rõ ràng mới chỉ là một tuần, thế nhưng cô lại có cảm giác như đã rất lâu rồi không được gặp hắn.
Mạc Nhiên nghiêng người đứng đó, lặng lẽ châm một điếu thuốc.
Không nhìn thấy chiếc bật lửa kia nữa, có lẽ chỉ có thể tìm thấy nó ở bãi rác nào thôi.
Mạc Nhiên bị ám ảnh bởi những thứ duy nhất, thế nên đồ đạc của hắn từ trước đến nay cũng chỉ có một cái.
Chiếc bật lửa kia sau khi hắn cho cô thì cũng không mua cái mới nữa mà chuyển sang dùng diêm.
Sau khi cô trả lại cho hắn thì hắn cũng không dùng nữa.
Tống Lai Yên ý thức được điểm này thì sợ hãi hỏi: “Anh...!Sẽ không vứt bỏ Mao Cầu chứ?”
Hắn nhấp một ngụm cà phê: “Không, nó còn sống.”
Mao Cầu chẳng biết mình đang được nhắc tới, vẫn vui vẻ chạy tới chạy lui giữa Mạc Nhiên và Tống Lai Yên.
“Vậy thì tốt...” Nội tâm cô lại chẳng có chút buông lỏng nào, ngược lại càng thêm mất mát, giống như mối liên hệ giữa hai người càng lúc càng ít đi vậy.
Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, sao hôm đó lại nhất thời xúc động mà đem trả Mao Cầu lại cho hắn chứ?
“Còn chuyện gì nữa?” Mạc Nhiên hỏi.
Đây là có ý đuổi người à? Cô xoay xoay chiếc cốc, cố gắng làm giảm bớt nỗi bất an trong lòng.
“Lát nữa còn có người tới.”
Cô vô thức hỏi: “Ai tới? Cách Hạ?”
Hắn không trả lời, sau đó lại gật đầu.
Tống Lai Yên không nhịn được nữa, đôi mắt lập tức đỏ bừng, nước mắt lã chã rơi xuống: “Anh, anh không thích em à?”
Hắn bình tĩnh trả lời: “Ừ.”
“Tại sao? Anh...!Anh không phải muốn ân ái với em sao? Nếu đã không thích thì còn muốn chạm vào em làm gì?” Nước mắt cô rơi không ngừng được, cố gắng phát tiết những ấm ức trong thời gian qua: “Tại sao lại phải đối xử tốt với em? Tại sao lại khiến trong lòng em có ảo tưởng? Chẳng lẽ chỉ đơn giản là vì muốn làm tình với em thôi à?”
Cô không kiềm chế được nữa, vừa khóc vừa nói:
“Bao nhiêu ngày như vậy mà cũng không tới tìm em, anh có biết là em nhớ anh đến thế nào không? Cho dù anh nói gì với em cũng được, nhưng anh lại không nói gì cho em biết, những lời tổn thương đó cũng là anh nói chuyện với người khác- Mạc Nhiên, anh không cảm thấy mình quá đáng à?”
“Anh biết rõ em thích anh nhiều như vậy, thế mà còn đối xử với em như thế...!Hu hu hu...”
“Ròng rã bảy ngày, sao anh có thể nhẫn tâm như thế? Đến nhìn em một cái cũng không muốn nhìn...!Em ghét anh...!Em không muốn tiếp tục thích anh nữa...”
Tống Lai Yên cảm thấy vô cùng xấu hổ, cô cứ nghĩ bản thân mình kiên cường lắm, nhưng chỉ cần đứng trước mặt hắn thì mọi kiên cường của cô đều sụp đổ.
Cô ấm ức khóc không thành tiếng.
Cô không phải là đối thủ của hắn, cô không có trái tim sắt đá như hắn.
Cô dùng sức che mặt, không muốn để hắn nhìn thấy dáng vẻ yếu ớt và chật vật của mình.
Đột nhiên, cổ tay cô bị hắn nắm lấy, kéo xuống khỏi gương mặt.
Cô kiệt sức quay đầu đi, không muốn đối mặt với hắn, nhưng lại bị hắn nâng tay lên ôm mặt cô, bắt cô phải nhìn mình.
“Thích? Thích là gì? Đối với em mà nói, thích hay không là chuyện quan trọng lắm à?”
Cô khóc thút thít, không hiểu lời hắn nói có ý gì.
“Vậy thì, anh, thích em.”
Cô kinh ngạc nhìn hắn, thấy hắn quỳ một chân trên đất: “Không, phải nói là, yêu.”
Cô ngẩn người, lập tức hoài nghi mình nghe nhầm.
Đầu ngón tay của hắn phủ lên gò má cô, khẽ lau đi những giọt nước mắt của cô.
“Không phải em cảm thấy rất buồn nôn sao?”
Cô mím chặt môi không lên tiếng, cúi gằm đầu xuống.
“Anh không nỡ ép buộc em.” Mạc Nhiên giống như đang kìm nén cảm xúc của mình: “Nếu như em cảm thấy buồn nôn thì có thể nhanh chóng dứt ra.
Bởi vì một khi anh nếm được hương vị của em thì anh sẽ không bỏ qua cho em đâu.”
Cô ngước mắt lên nhìn hắn, đôi mắt mở to có chút hoảng sợ.
Hắn lại bình tĩnh vô cùng, thản nhiên đối mặt với cô.
Không biết ma xui quỷ khiến thế nào, Tống Lai Yên lại vươn tay ra.
Hắn nhắm mắt lại, cảm nhận đầu ngón tay của cô đang sờ nhẹ mí mắt của mình.
Đến khi mở mắt ra lần nữa, trong mắt Mạc Nhiên đã nhuốm đầy dục vọng.
“Đó chỉ là nói nhảm...!Không...” Tống Lai Yên nhỏ nhẹ lắc đầu: “Không buồn nôn.”
Mạc Nhiên nghe xong thì híp mắt lại.
Từ góc độ của Tống Lai Yên thì không thể nhìn thấy sắc mặt của hắn, chỉ thấy được yết hầu của hắn hơi chuyển động.