Trong bữa cơm trưa, Lý Ngạn Vỹ nói Mạc Chỉ Lan gần đây lại ra nước ngoài nên muốn để Mạc Nhiên ở đây một thời gian.
Tống Lai Yên nghe thấy thế thì động tác gắp thức ăn cũng lập tức ngừng lại.
Tô Bội Tình rất bất mãn: “Nếu như Mạc Nhiên không nói ra yêu cầu này thì anh cũng đừng chủ động nói ra, được không?”
“Mạc Nhiên là con trai ruột của anh, chẳng lẽ không nên đối xử tốt với thằng bé như Lai Yên à?”
“Người nhà họ Mạc chẳng qua chỉ mượn anh để sinh cho họ một đứa con trai mà thôi, người ta còn chẳng thèm mang họ của anh, thế mà anh lúc nào cũng coi mình là cha của người ta.”
“Anh thực sự không hiểu, thằng bé chỉ là một học sinh trung học, sao em lại ghét nó đến thế? Rốt cuộc nó đã đắc tội gì với em mà em lại không chào đón nó như vậy?”
“Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa! Anh muốn làm thế nào thì làm.”
Xe ô tô đậu ở trong sân, hành lý lớn nhỏ chậm rãi được chuyển lên lầu, xem ra Mạc Nhiên thực sự có ý định ở lại đây lâu dài.
Tống Lai Yên cố nén vui sướng, ra vẻ bình tĩnh, mang đồ vào cùng mọi người.
Cô đi ra đi vào mấy lần, trán đã lấm tấm mồ hôi.
Mạc Nhiên đưa khăn giấy cho cô, cô nhận lấy rồi nói “Cảm ơn”.
Kiểu đối thoại vô cùng hài hòa, quả thực là tình cảm anh em hòa thuận.
Lý Ngạn Vỹ nhìn thấy cảnh này thì cảm thấy ấm áp vô cùng, ông ta lạc quan nghĩ rằng nói không chừng cô em gái này có thể cải thiện tính cách của Mạc Nhiên.
Chỉ tiếc là, ở những khoảng thời gian mà cha mẹ không nhìn thấy, một mối quan hệ bí mật đang diễn ra.
Trong phòng ngủ ở tầng bốn, Mạc Nhiên đang sắp xếp đồ đạc.
Hắn xắn tay áo lên, để lộ ra hai cánh tay.
Những sợi tóc trên trán hơi tán loạn, ánh nắng mặt trời từ bên ngoài khẽ phủ lên người hắn.
Rõ ràng lúc trước không thể nào tiếp cận, thế mà bây giờ đã hoàn toàn nằm trong tầm với.
Tống Lai Yên hoàn toàn không ý thức được mình đang nhìn Mạc Nhiên bằng ánh mắt mê luyến và si ngốc vô cùng.
Hắn nghiêng người nhìn sang, ánh mắt rơi trên người cô.
Cô nhẹ nhàng đi tới bên cạnh hắn, trên tay bưng một chậu cây: “Để nó thanh lọc không khí cho anh.”
Hắn vừa mới chuẩn bị nhận lấy thì cô lại đột nhiên rướn người lên một chút.
Bờ môi lướt nhẹ qua môi hắn, sau đó lại vội vàng rút về.
“Anh, tối nay em tới nhờ anh phụ đạo.”
“Được, nhưng phải thu phí.”
“Hả? Thu phí bao nhiêu?” Cô ra vẻ tò mò: “500 có thể bao anh cả đêm không?”
Hắn không nhanh không chậm hỏi lại: “Vậy 1000 có thể bao em một giờ không? Chỉ cần ngồi trên người anh là được.”
Tư thế ngồi lập tức gợi lên một sự liên tưởng dâm dục, chiếc váy xếp ly trong bộ váy đồng phục của cô có thể che đi nơi hai người giao hợp.
Hắn vươn tay vuốt ve đôi môi của cô.
Cô cũng không chịu yếu thế, há miệng ngậm lấy ngón tay của hắn, đầu lưỡi mềm mại quấn lấy ngón tay hắn.
Trong lúc làm việc này, đôi mắt thanh thuần của cô vẫn nhìn chằm chằm vào hắn.
Hắn cúi đầu nhìn xuống phần áo ngủ của cô, có thể thấy được cô không mặc áo ngực.
Hắn vươn một tay vòng quanh eo cô, hơi thở nóng rực của cô phả lên cổ hắn.
Ngực trái đột nhiên bị nắm chặt lại, Tống Lai Yên giật mình “A” lên một tiếng.
Hắn lập tức cúi đầu chặn lấy môi cô.
Cô không tự chủ được mà đáp lại nụ hôn của hắn, hai người môi lưỡi giao nhau, quấn quýt dây dưa.
Hai tay cô đặt trước ngực hắn, nắm chặt lấy áo hắn.
Đến lúc Mạc Nhiên buông cô ra thì đôi môi của cô đã hơi sưng lên một chút, còn đang nhè nhẹ run rẩy.
Người mình yêu đang ở ngay trong lòng, cho dù chỉ là một nụ hôn cũng có thể nảy sinh phản ứng.
Hai tay hắn dùng lực, ôm cô đặt lên chân mình.
“A...” Cô bị hắn làm cho rên rỉ, âm thanh luôn luôn tinh tế và ngọt ngào như thế.
Nụ hôn của hắn rơi xuống cổ cô, xương quai xanh của cô, chiếc váy ngủ của cô cũng bị đẩy lên.
Đôi chân trắng nõn khép chặt lại, kẹp lấy một hình tam giác thần bí.
Chiếc quần lót màu xanh nhạt ôm trọn lấy nơi tư mật của cô.
Cách đây không lâu cô mới bị hắn phá thân, tiểu huyệt lúc này râm ran dâm dịch chảy xuống.
Loại cảm giác nóng bỏng và tê dại khiến cô vô thức khép chặt hai chân lại, nhưng hai chân lại không nhịn được mà cọ vào nhau.
Hắn chen tay vào giữa hai chân cô, hơi nóng từ nơi tư mật của cô phả ra ngoài.
“Anh...” Cô run rẩy gọi hắn, nước mắt giống như sắp trào ra: “Em vẫn hơi sợ...”
Tô Bội Tình và Lý Ngạn Vỹ đang rửa xe ở dưới lầu, mà tầng bốn của Mạc Nhiên lại đang mở cửa sổ, bọn họ ở bên dưới hoàn toàn có thể nghe thấy động tĩnh từ nơi này truyền đến.
“Em đã hứa với anh rồi, chỉ cần anh trở về thì đêm nào cũng có thể ngủ với em.”
Đêm nào cũng có thể ngủ với em, câu nói này thật là khủng khiếp.
Tống Lai Yên trơ mắt nhìn hắn cởi quần lót của mình xuống, treo lủng lẳng ở đầu gối.
Tiểu huyệt của thiếu nữ gần như không có lông, lúc này hoàn toàn lộ ra trước mặt hắn.
Cô không dám cúi đầu nhìn xuống, bối rối nhìn sang hướng khác, rồi lại quay sang nhìn hắn.
Mạc Nhiên triền miên hôn cô, một tay vuốt ve ngực cô, tay kia tách hai chân cô ra, sờ soạng tiểu huyệt đang nhớp nháp của cô.
“Ưm...” Cô bắt đầu không kìm nén được mà rên rỉ: “A...!Ha...!Ha” Tiếng rên rỉ xen lẫn tiếng thở dốc, đối với Mạc Nhiên mà nói là một liều thuốc kích thích không thể nào ngờ được.
“Làm gì có anh trai nào...!Ưm...!Đêm nào cũng muốn...!Ngủ với em gái mình?” cô vừa thở vừa nói.