Mạc Nhiên cách một lớp quần áo mà sờ soạng nơi đó của cô, cô có thể cảm nhận rõ ràng bàn tay của hắn đang dùng sức thế nào.
“Anh...” Cô rất sợ hắn đột nhiên sẽ trừng phạt chính mình ngay tại đây.
Tiểu huyệt của cô bắt đầu rỉ nước, không thể nào kiểm soát được.
Hắn dán môi lên tai cô, thì thầm: “Em có thể đừng xuất đầu lộ diện nữa, để anh giấu đi?”
Tống Lai Yên thẫn thờ một giây, Mạc Nhiên đã lập tức luồn tay vào trong váy cô, lột quần lót của cô xuống.
Hạ thể trần truồng, cánh hoa ướt át, mật ngọt chảy ra.
Bên trong đôi mắt của hắn là ánh sáng vô cùng u ám.
Một chân của cô bị nâng lên, thân thể cô mất trọng tâm ngửa ra sau, luống cuống ôm lấy cổ hắn.
“Muốn làm ở đây sao?” Cô không có chút chuẩn bị nào, căng thẳng nắm chặt lấy góc áo hắn.
Cả bộ đồng phục của cô vẫn chỉnh tề như cũ, chỉ có điều nơi tư mật lại trực tiếp bại lộ trong không khí.
“A...” Cô Sợ bản thân sẽ rên lên, cố gắng cắn chặt răng.
Ngón tay của hắn thành thục chui vào bên trong động thịt của cô.
Cô nhắm chặt mắt lại, không ngừng “Ưm...!A...”
Mạc Nhiên cầm lấy hạt châu nhỏ trên tiểu huyệt của cô, không ngừng nhẹ nhàng vân vê nó.
Tống Lai Yên giống như bị điện giật, toàn thân run rẩy, một dòng chất lỏng tươi mới phun lên tay hắn.
Mạc Nhiên giơ tay lên, vươn đầu lưỡi ra khẽ liếm láp từng đầu ngón tay.
Cô lập tức ngăn hắn lại, mặt mũi đỏ bừng: “Đừng mà...”
Hắn vẫn không nói gì, cúi đầu hôn lên môi cô, mùi tanh nồng nhanh chóng tràn ngập khoang miệng hai người.
Cô quấn chân lên lưng hắn, lộ ra tiểu huyệt dính đầy dâm dịch nhớp nháp.
Mạc Nhiên kéo khóa quần, phóng thích thứ to lớn của mình ra ngoài, ma sát với miệng thịt của cô.
Dương vật của hắn còn chưa tiến vào thì đã bị dâm thủy của cô làm cho ướt đẫm.
Cô nhắm chặt hai mắt lại: “Ưm...!Ưm...”
Thứ to lớn của Mạc Nhiên còn chưa tiến vào trong cơ thể mà cô đã cảm thấy nóng bức gần chết rồi.
Tư thế hiện tại của hai người khiến cho cô chỉ có thể dựa lên người hắn.
Mạc Nhiên dựng thẳng eo, dương vật lập tức đâm xuyên thân thể của cô.
Đầm lầy ngập nước, nơi này là hoa viên chỉ thuộc về một mình hắn.
“Ưm...!A...!Ha...!Ha...” Tống Lai Yên bắt đầu rên rỉ mất kiểm soát, hai bàn tay siết chặt lại, khớp ngón tay trắng bệch: “Nhẹ thôi...Chậm...!Chậm một chút...”
Di chuyển chậm rãi đã không thể nào thỏa mãn được thứ cứng rắn đến phát đau của Mạc Nhiên, ngay từ khi mới cắm vào thì hắn đã bắt đầu di chuyển mãnh liệt.
Cặp mông săn chắc của cô nảy lên, âm hộ ướt át bị hắn đâm tan nát, mép thịt tràn ra bọt trắng đầy dâm dục.
Ở phía xa có học sinh vừa tan học, còn có cả những nam sinh đang chơi bóng rổ, tiếng ồn ào càng lúc càng tới gần.
Tống Lai Yên hốt hoảng mà lên cao trào, sau đó xụi lơ trong lòng Mạc Nhiên.
Hắn xoay người, kéo quần lót lên cho cô.
Cô phát hiện mỗi lần làm xong là hắn lại không nhìn mình nữa, tại sao chứ?
Cô ấm ức: “Sao mỗi lần làm xong là anh liền trở mặt như không quen biết thế?” Giọng nói của cô hơi khàn, còn vương vấn chút tình dục, trêu chọc màng nhĩ của hắn.
Hắn hít sâu một hơi, cố gắng đè nén cảm xúc trong lòng.
Cô nhìn thấy yết hầu của hắn lên xuống liên tục thì lập tức đã hiểu ra.
Bởi vì một lần với hắn mà nói là quá ít, hoàn toàn chưa thể nào thỏa mãn được.
Mà gương mặt cô mê ly như thế, nếu nhìn cô thì dục vọng của hắn chắc chắn sẽ lại ngóc đầu dậy lần nữa.
Cánh cửa nhà cũng chính là cánh cửa ranh giới, một khi bước vào thì cô và Mạc Nhiên không thể thân mật như thế nữa.