Nguy rồi! Tống Lai Yên lập tức rối rít che bảng tên vào lớp trên áo.
“Con bé này!” Giáo sư cảm thấy cô đang trêu chọc mình: “Để thầy xem nào!”
Động tĩnh bên ngoài không nhỏ, học sinh trong lớp lập tức thò đầu ra nhìn.
Tống Lai Yên rối rít cả lên, cũng may cô phản ứng nhanh nhẹn.
Ba mươi sáu kế, chạy là thượng sách, cô lập tức lao thẳng xuống dưới.
Tống Lai Yên chạy không nhìn đường, vừa tới ngã rẽ chỗ hành lang thì đã va phải một người.
“Ầm!”
Trán cô đập thẳng vào chiếc khuy cài áo của người đối diện, khiến cô đau đớn kêu lên một tiếng.
Tống Lai Yên hít một ngụm khí lạnh, lập tức có một mùi khói nồng nặc xộc vào mũi cô, nồng nặc đến mức cô ho khan.
Bạn học này to gan thật, dám hút thuốc lá trong trường.
Nam sinh khác hút thì lén lút trốn trong nhà vệ sinh, người này thì hay rồi, dám trắng trợn hút ở ngoài hành lang, sợ mọi người không biết mình hút thuốc đúng không?”
Cô vội vàng nói: “Xin lỗi”, cũng chưa kịp nhìn đối phương là ai.
Tống Lai Yên muốn đi vòng qua, nhưng bả vai đột nhiên lại bị nắm chặt, người kia túm cô như túm một con gà con.
Cô cảm thấy rất không ổn, sợ đối phương gây chuyện với mình.
Cô vừa cố gắng tránh khỏi tay hắn, vừa lo lắng ngửa mặt lên.
Nhưng đến khi nhìn thấy gương mặt của hắn thì cô lập tức bất động.
Tống Lai Yên há hốc miệng, lắp bắp: “Anh...!Anh trai?”
Mạc Nhiên nhìn cô, cô thấy trong mắt hắn lóe lên vẻ lạnh lùng.
“Tới đây làm gì?” Hắn chậm rãi nói.
“Em tới tìm anh.”
Hắn vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của giáo viên, thế là buông lỏng bả vai cô ra.
“Này! Em học sinh kia, không được chạy, đứng lại đó cho tôi! Em có nghe thấy không hả? Theo tôi tới văn phòng viết bản kiểm điểm.”
m thanh như đòi mạng vang lên sau lưng, Tống Lai Yên giật bắn mình, không chút do dự mà lao về phía trước.
Mạc Nhiên bị cô va phải, có thứ gì đó từ trong túi rơi ra, đập lên nền đã, còn lăn xuống mấy bậc.
Vừa vặn rơi xuống trước mặt Tống Lai Yên.
Cô không nói hai lời, nhanh chóng nhặt lên.
Mạc Nhiên ngăn giáo viên lại, cho cô thời gian chạy trốn.
Tống Lai Yên không dám dừng, chạy thẳng một mạch đến tận khi không còn nghe thấy tiếng mắng của giáo viên nữa.
Trong hành lang trống rỗng tràn ngập tiếng thở hổn hển của cô.
Lúc này Tống Lai Yên mới có thời gian nhìn thứ mà mình vừa nhặt.
Đây là một thứ đồ trang trí nhỏ bằng khoảng bàn tay, nhìn giống như một bức phù điêu vô cùng tinh xảo.
Nhìn thật tinh mỹ, đây là nữ sinh nào tặng cho hắn sao?
Tống Lai Yên cẩn thận xem xét hồi lâu, cảm thấy ghen tị vô cùng, cô còn không muốn trả lại nó cho Mạc Nhiên nữa.