Mạc Nhiên làm việc kín đáo, cho dù làm tình trong nhà thì cũng sẽ không lưu lại dấu vết.
Tống Lai Yên ngay từ đầu cũng rất cẩn thận, nhưng sau nửa tháng cha mẹ không phát giác ra manh mối, thậm chí còn nhiều lần làm tình cách một cánh cửa, cô dần dần không còn cảnh giác nữa.
Một đêm cách đâu không lâu, cô không ngủ được nên Mạc Nhiên xuống phòng với cô.
Hai người va chạm một chút, sau đó lửa bén cháy rừng, lại làm thêm lần nữa, cũng chính là lần đó đã lưu lại dấu vết.
“Con câm rồi à? Nói chuyện đi!” Tô Bội Tình không ngừng thúc giục: “Bình thường thì nói không chịu dứt, bây giờ thì không nói được chữ nào? Rốt cuộc thì trong lòng con đang nghĩ cái gì hả!”
Lửa giận trong lòng khiến Tô Bội Tình tức đến mức hai mắt cũng muốn chảy máu: “Nếu như không phải cùng với Mạc Nhiên thì con có thể làm với đứa khốn kiếp nào nữa chứ?”
Tống Lai Yên cố gắng chịu đựng không khóc, cắn chặt răng không chịu nói lời nào.
Loại thái độ không chịu hợp tác này của cô càng khiến cho Tô Bội Tình tức giận hơn.
Sau khi bị mẹ tát một cái, Tống Lai Yên đứng yên tại chỗ, không nói gì cũng không khóc lóc.
Tô Bội Tình cũng rất đau lòng, dù sao thì đây cũng là con gái của bà ta.
Nhưng chính vì đây là con gái của bà ta nên bà ta mới không thể nào tha thứ cho chuyện này được! Con gái bà ta mới mười lăm tuổi! Nghĩ tới đây, Tô Bội Tình lại phẫn nộ tới mức toàn thân phát run.
Tống Lai Yên trơ mắt nhìn, mẹ cô ở trước mặt cô, nhưng lại chẳng khác nào đang thẩm vấn phạm nhân, trong lòng cô đau đớn vô cùng.
“Những thứ này...!Những thứ này...!Rốt cuộc là từ đâu tới? Đừng nói với mẹ là con tự mua, con căn bản không có nhiều tiền như vậy!”
Giống như một cơn lốc xoáy đi qua, phòng ngủ vô cùng hỗn loạn, chỉ còn lại chiếc giường nguyên vẹn.
Nhưng Tô Bội Tình lại đi tới đó, Tống Lai Yên từ nãy tới giờ đều không nhúc nhích, giờ phút này lại kinh hãi nhào tới: “Không!”
Tuy vậy, Tô Bội Tình vẫn kiên quyết đẩy cô ra, nhấc gối đầu lên.
Quả nhiên, bên dưới gối có giấu đồ.
Bà ta còn chưa kịp nhìn ra đó là cái gì thì Tống Lai Yên đã lập tức cướp lại, nắm chặt trong tay.
“Con!” Tô Bội Tình chỉ về phía cô: “Đưa! Đây!”
Tống Lai Yên liều mạng lắc đầu, lui từng bước về sau: “Không...!Không...”
Tô Bội Tình nhìn thấy dáng vẻ này của cô thì lập tức nổi trận lôi đình, không nói hai lời lập tức xông đến, muốn cướp lấy món đồ mà Tống Lai Yên đang nắm chặt trong tay.
Hai mẹ con người nào cũng không chịu nhượng bộ, gần như muốn lao vào đánh nhau.
“Con ranh con này, mới mười lăm tuổi mà đã làm loạn với đàn ông, thế thì sau này sẽ trở nên như thế nào đây! Mẹ đúng là có lỗi với người cha đã mất của con!” trong cơn tức giận, Tô Bội Tình nói không lựa lời, những câu nói giống như lưỡi dao đâm vào tim con gái.
Quả nhiên, hốc mắt của Tống Lai Yên đỏ lên, vẻ mặt đau đớn vô cùng.
Nhưng Tô Bội Tình hoàn toàn không để ý đến, nhất định phải cướp lấy thứ đồ trong tay cô.
Vừa rồi Tống Lai Yên chịu đựng không khóc, nhưng giờ phút này lại hoàn toàn sụp đổ.
Cô khóc nấc lên, hai tay không ngừng lau nước mắt, giống như một đứa trẻ đáng thương và bất lực.
Lý Ngạn Vỹ không phải là không nghe thấy động tĩnh trên lầu, cũng không phải là không biết Tô Bội Tình đang giận dữ, nhưng ông ta không muốn xen vào một chút nào.
Có lẽ đây chính là sự khác biệt giữa cha đẻ và cha dượng.
Nhưng bây giờ Tống Lai Yên khóc thực sự rất thảm thương, rồi lại còn có tiếng đổ vỡ, nghe rất dọa người.
Ông ta không có cách nào ngồi yên không quan tâm được nữa, nhanh chóng chạy lên trên, đẩy cửa ra là cảnh tượng vô cùng hỗn loạn.
Tống Lai Yên co ro trên sàn, quỳ ở trên mặt đất, đầu tóc rối bời, trên mặt toàn là nước mắt.
“Sao em lại nổi giận đến mức này? Còn làm con bé khóc nữa.”
Ông ta nhanh chóng đỡ Tống Lai Yên dậy, nhìn thấy một bên má của cô bé còn in hằn dấu ngón tay.
“Anh tới đúng lúc lắm, mau gọi đứa con trai ngoan của anh đến đây.” Tô Bội Tình giống như phát điên, gặp người nào chửi người đó: “Nếu như nó dám động vào con gái em thì nó chết chắc! Ghê tởm, người nhà họ Mạc đều đáng chết!”
Lý Ngạn Vỹ nghe vậy thì giật mình: “Em đừng nói linh tinh, làm sao có thể xảy ra chuyện đó được.”
“Vậy anh nói cho em biết, bao cao su này ở đâu ra? Chẳng lẽ là của anh à?”
Lý Ngạn Vỹ cũng bị bà ta làm cho tức giận: “Nói linh tinh cái gì thế hả!”