Nghe thấy hắn hỏi như vậy, trái tim cô lập tức trở nên yếu đuối, ấm ức vô cùng.
Cô vùi mặt vào trong lồng ngực hắn, nước mắt rơi lã chã: “Hu hu...!Suýt chút nữa bị phát hiện...” Giọng nói của cô mang theo tiếng khóc nức nở, bả vai cũng run lên.
Bàn tay của hắn đặt lên trên tấm lưng trần trụi của cô, thân thể cô hơi run lên một cái, dùng sức ôm chặt lấy cô.
Khủng hoảng? Mạc Nhiên chắc chắn sẽ không, nhưng cô cảm thấy chắc là hắn cũng sẽ hơi kinh ngạc một chút.
Nhưng mà cuối cùng hắn lại chẳng có chút dao động nào, thậm chí còn thản nhiên nói một câu: “Vậy để anh tới nói hết mọi chuyện...”
Hắn còn chưa nói xong thì Tống Lai Yên đã ngẩng đầu: “Không!”
Phản ứng của cô quá mức kịch liệt, ngập tràn sự sợ hãi và kháng cự.
Hắn im lặng không nói gì, cô nhất thời cũng không chú ý bàn tay hắn đang ôm mình dùng sức đến mức nào.
Tống Lai Yên khó mà đọc hiểu được ánh mắt của hắn.
Cô luôn cảm thấy ánh mắt của hắn hơi âm trầm, nhưng cảm giác đó chỉ chớp mắt là qua.
Bên ngoài truyền đến động tĩnh, Tống Lai Yên giật mình, nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Cô luống cuống tránh khỏi hắn, kéo khăn tắm quấn quanh mình.
“Anh mau đi đi.” Cô đẩy hắn ra ngoài: “Mẹ em ở ngay dưới lầu đấy.”
Nhưng Mạc Nhiên không hề nhúc nhích, không biết hắn muốn làm gì.
Cô đang ốm, vừa rồi hai người ôm nhau, hắn cũng phát hiện ra cô vẫn còn đang sốt nhẹ.
Mạc Nhiên thở dài một hơi, đi ra ngoài.
Mấy phút đồng hồ sau, Tống Lai Yên đẩy cửa phòng ngủ, Mạc Nhiên đang dựa vào bàn hút thuốc.
Hắn bị vây hãm trong làn khói, khiến cho cô ngẩn người mấy giây, sau đó không tự chủ được mà đến gần.
Nhìn thấy cô, Mạc Nhiên nhanh chóng dập thuốc đi, tất nhiên hắn sẽ không sơ ý ném vào trong thùng rác, mà là bọc khăn giấy lại rồi đút vào túi.
Hắn luôn tránh lưu lại bất cứ dấu vết vào trong phòng cô.
“Ôm em...” Tống Lai Yên mấp máy môi, giọng nói cực nhẹ.
Cô dang tay về phía hắn, giống như một đứa trẻ nũng nịu.
Hắn ôm lấy cô, chạm vào làn da ướt át của cô.
Cảm nhận được cái ôm ấm áp của hắn, trong lòng cô cũng an ổn hơn.
Khi một thân một mình, cô cảm thấy bàng hoàng, đau khổ, tự hoài nghi chính mình.
Nhưng vừa nhìn thấy hắn thì tất cả những cảm xúc tiêu cực đó đều tiêu tán, trong đầu chỉ còn lại một ý niệm: Cho dù có chuyện gì đi nữa thì cô cũng muốn ở bên hắn.
Cô thở dài một hơi, đang muốn nhắm mắt lại thì hắn lại luồn tay vào trong váy cô.
Cô sợ hãi kêu lên một tiếng: “Anh, mẹ em ở ngay dưới lầu đấy!”
Hắn không chút nào kiêng kỵ: “Anh phải xác nhận xem có phải em bị đánh hay không.”
“Tất nhiên là không rồi.” Tống Lai Yên liên tục phủ nhận: “Bà ấy là mẹ ruột của em đấy.”
Cô nhanh chóng đẩy tay hắn ra, chỉnh lại váy.
Hắn không thấy trên người cô có vết thương nào, nhưng cũng không dễ dàng tin lời cô nói.
Mạc Nhiên đi đến bên giường, bưng bát cháo kia lên, đút cho cô từng thìa một.
Cô ngoan ngoãn ăn cháo.
Sự ôn nhu của Mạc Nhiên chẳng khác nào muốn lấy mạng cô.
Trước khi đút cháo cho cô, hắn còn thổi mấy cái cho nguội, khóe miệng cô có nước cháo tràn ra, hắn sẽ dùng ngón tay lau đi, hoặc là cúi đầu hôn cô một cái.
Tống Lai Yên bị hắn trêu chọc đến mức trái tim đập rộn lên, cô mỉm cười ngọt ngào: “Anh, kiểu người như anh mà không làm diễn viên đi diễn mấy bộ yêu đương thì đúng là đáng tiếc.”
Hắn hờ hững tiếp lời: “Phim yêu đương hành động à?”
Cô nghe xong thì đầu tiên là sửng sốt, sau đó gương mặt lập tức đỏ bừng.
Hắn vuốt ve tóc cô, chạm tay lên trán cô: “Sao mà yếu ớt thế này?”
Cô không trả lời, vươn tay vòng lên lưng hắn, ôm chặt lấy hắn.
“Hồi nhỏ em bị ốm nặng, chắc là hệ thống miễn dịch đã bị hỏng rồi.”
Câu này nghe thực sự rất buồn cười, Tống Lai Yên cũng tưởng hắn sẽ cười, nhưng Mạc Nhiên lại không cười, thậm chí lông mày còn nhăn lại, ôm lấy cô chặt hơn.
“Anh, mẹ em sắp lên đây rồi, anh nhất định phải đi.”
Nhắc đến chuyện này, trong mắt Mạc Nhiên tràn ngập lệ khí, nhưng vì cô, hắn chỉ có thể nhẫn nhịn.