Lúc cô ở dưới thân hắn vẫn luôn vô cùng ôn nhủ, mặc cho hắn tách hai chân mình ra.
Đôi mắt mờ sương của cô nhìn thẳng vào hắn, hai tay ỷ lại khoác lên bờ vai hắn, run rẩy theo tiết tấu của hắn.
Tiếng rên rỉ của cô vô cùng mê người, mang âm sắc của thiếu nữ thanh xuân thuần khiết.
Những tiếng rên rỉ trên giường của cô giống như thuốc kích dục, khiến cho hắn không thể nào ngăn cản được dục vọng.
Tiểu huyệt của cô chảy rất nhiều nước, nhớp nháp vô cùng.
Mỗi khi hắn hung hăng va chạm thì đều vang lên những tiếng “ọp ọp” dâm đãng.
Mạc Nhiên hít sâu một hơi, cảnh cáo bản thân không thể tiếp tục phát tiết nữa nữa.
...
Tống Lai Yên không nhớ mình đã nghe ở đâu, nói là thuốc tránh thai nhất định phải uống càng sớm càng tốt, nếu không thì sẽ không có tác dụng.
Cô ở nhà Chung Hành đến bảy giờ thì bắt đầu đứng ngồi không yên, nhưng lại hết lần này đến lần khác bị giữ lại ăn cơm tối.
Tô Bội Tình không từ chối, thêm một lát nữa, cha dượng Lý Ngạn Vỹ của cô cũng tới.
Cô nhân lúc mọi người đang trò chuyện vui vẻ thì lặng lẽ rời khỏi đại sảnh, đi ra ngoài tìm xem có hiệu thuốc nào không.
Loại khu dân cư cao cấp này cái gì cũng tốt, chỉ có điều không quá tiện lợi.
Tống Lai Yên lo lắng suy nghĩ, cảm thấy cứ quay về nhà là tốt nhất, Mạc Nhiên chắc chắn sẽ mua.
Nhưng cô vừa mới rời khỏi đây thì một người giúp việc nữ của nhà họ Chung đã chạy đến tìm cô: “Cô Tống, trời đã tối rồi, cô đừng ra ngoài nữa, lỡ như đi lạc thì chúng tôi không chịu trách nhiệm được đâu.”
“Tôi chỉ là muốn về nhà...”
“Chờ cơm nước xong xuôi rồi cùng cha mẹ cô về không phải tốt hơn sao? Sao lại về một mình làm gì?”
“Tôi...!Tôi có việc gấp.”
“Vậy để tôi gọi điện thoại báo cho mẹ cô biết.”
“Không, không cần!”
Đêm hôm đó, mãi đến tận mười giờ thì Tống Lai Yên mới có thể rời khỏi nhà Chung Hành.
Sau khi về nhà, cô phờ phạc cả người mà ngã xuống giường, hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà.
Lâu như vậy không uống thuốc, bây giờ nếu có uống thì cũng vô dụng rồi.
Cô rất muốn khóc, nếu như không cẩn thận mà mang thai con của anh trai thì...
...!Thì chắc chắn sẽ bị thiên lôi đánh chết.
Cô chạy lên lầu, dùng sức đẩy cửa phòng Mạc Nhiên.
Nhưng mà bên trong không có một ai, hắn còn chưa trở về.
Cô lại trở về phòng, gọi điện thoại cho hắn.
Hắn giống như đã sớm ngờ tới sự bối rối của cô, hoặc là nghe thấy tiếng cô kịch liệt thở dốc nên nhanh chóng trấn an cô: “Bình tĩnh một chút, thuốc anh để ở tủ quần áo của em, ngay ngăn dưới cùng.”
Vừa nghe thấy câu này, cô lập tức trấn định lại.
“Bây giờ uống còn có tác dụng không?”
“Có tác dụng trong vòng hai mươi tư giờ, không cần hoảng hốt.”
Tống Lai Yên nhanh chóng tìm được thuốc mà Mạc Nhiên đã chuẩn bị, nhưng cô chỉ tìm thấy những hộp thuốc bình thường, bên ngoài dán nhãn “Vitamin B12”.
Cô ngẩn người, đang chuẩn bị hỏi hắn để thuốc ở đâu thì lại lập tức phản ứng lại kịp.
Xem ra Mạc Nhiên đã cẩn thận nghĩ đến chuyện bị phát hiện, nên đã ngụy trang thuốc cho cô từ lâu.
Hắn dặn dò cô: “Bây giờ uống một viên, mười giờ ngày mai lại uống viên nữa.”
Cô không nói hai lời, nhanh chóng ra ngoài rót nước.
“Anh, đêm nay anh không về à?” Giọng điệu của cô hơi uể oải.
Mạc Nhiên chậm rãi trả lời: “Lát nữa anh sẽ về.”
Cô không ngờ hắn lại trả lời như thế, tâm trạng nhất thời vui vẻ hơn không ít: “Em cứ tưởng hôm nay anh sẽ ở lại nhà họ Mạc.”
Mạc Nhiên khẽ cười, giọng nói khàn khàn truyền qua điện thoại, giống như đang thổi khí bên tai cô: “Anh muốn ngủ cùng em.”