Mỗi nơi mà Mạc Nhiên chạm vào đều nóng bừng lên, khiến cho thân thể Tống Lai Yên như tê dại.
Cô sợ hãi muốn tránh thoát, vô thức kẹp chặt hai chân lại.
Bởi vì cô sợ nếu như cứ tiếp tục như thế này thì nơi tư mật của cô sẽ không nhịn được mà chảy ra dịch mật, như vậy thì xấu hổ quá.
Đôi môi của hắn khẽ hé mở, nhìn thẳng vào cô, khiến cô có cảm giác như hắn muốn hôn mình vậy.
Tống Lai Yên chống tay lên ngực hắn, không phải là ngăn cản, mà là dùng sức níu lấy vạt áo của hắn: “Anh trai, anh...” Cô không hề biết giọng nói của mình lúc này mê người đến mức nào: “Anh...!Anh định làm gì?”
“Lấy lại đồ của anh.” Hơi thở của hắn phả lên môi cô, chỉ là hơi thở mà thôi, vậy mà cô lại cảm thấy bụng dưới của mình nóng bừng lên, nơi tư mật giữa hai chân bắt đầu râm ran.
Cũng may là túi quần của bộ đồ ngủ của cô rất nông, hắn không thể thò tay vào quá sâu.
Thế nhưng chỉ khoảng mười giây ngắn ngủi như vậy mà tiểu huyệt của cô đã bắt đầu rỉ nước rồi.
Tống Lai Yên kẹp chặt hai chân lại.
Cô đỏ mặt quay đầu sang một bên, không dám nhìn hắn nữa.
Hắn dùng ngón tay kẹp lấy vật nhỏ xinh kia, ánh mắt lại rơi trên gương mặt cô: “Thích nó à?”
Câu hỏi này khiến cô nhất thời sinh ra một ảo giác, vừa rồi rốt cuộc là anh chạm vào chân cô hay là chạm vào đồ vật trên tay anh?
Cô khẽ gật đầu.
“Đây là hàng thủ công mỹ nghệ sao?”
“Xem như là vậy.”
“Hình vẽ khắc trên đó có ý nghĩa gì vậy?”
Mạc Nhiên trầm ngâm một lát rồi trả lời: “Đọa lạc.”
Cô suy nghĩ một chút, vẫn cảm thấy hơi khó hiểu: “Nhưng em không nhìn ra được.”
Hắn không lên tiếng.
Cô lại hỏi tiếp: “Cái này là do nữ sinh nào tặng cho anh sao?”
“Sao lại là nữ sinh? Đây không giống đồ nam sinh ưa thích à?”
Cô lập tức lắc đầu: “Không giống, quá tinh xảo.”
“Nếu vậy thì em cầm đi.” Hắn đặt nó vào trong lòng bàn tay cô: “Nhưng mà nó với em cũng không có tác dụng gì.”
Cô ngẩn người một chút, sau đó nhanh chóng lấy lại tinh thần: “...Đây rốt cuộc là cái gì?”
“Cái bật lửa.”
Cô trợn tròn mắt: “Hả?”
Hắn lại cầm lấy món đồ trong tay cô, cô chỉ nghe “cạch” một tiếng, thứ đồ mà cô tưởng là vật trang trí đột nhiên lóe lên ngọn lửa màu xanh.
“Vậy để em cầm cho, sau này anh hút thuốc ít thôi.”
Mao Cầu vẫn lon ton ở trong phòng, muốn thu hút sự chú ý của hai người.
Mạc Nhiên cúi người, xách gáy nó lên.
Tống Lai Yên nhanh chóng ôm lấy nó, ánh mắt lưu luyến dừng trên người hắn: “Cảm ơn anh.”
“Được rồi, về phòng đi.” Hắn lại ngồi xuống ghế, cũng thu hồi tầm mắt lại: “Chẳng phải đêm nào mẹ em cũng tới nhìn em à?”
Những việc này không đáng nói đến, nhưng hắn lại nhạy bén nhận ra, thậm chí tính cảnh giác còn cao hơn cả cô.
Tống Lai Yên đứng tại chỗ không muốn đi, cứ cố chấp chờ hắn chủ động nói một câu: “Ngủ ngon”, nhưng Mạc Nhiên lại không lên tiếng.
Cô cũng cứ tiếp tục đứng đó.
Mạc Nhiên không để ý đến cô, bắt đầu vươn tay cởi quần áo, hoàn toàn coi cô như không khí.
Cô mặt đỏ tới tận mang tai, lập tức quay người đi, nhỏ giọng hỏi: “Anh trai...!Anh...!Anh lại làm cái gì đấy?”
“Đi tắm.” Giọng điệu của hắn bình thường đến mức không thể bình thường hơn, còn cô thì lập tức cảm thấy khinh bỉ bản thân vì suy nghĩ không an phận của mình.
Một lát sau, cô nghe thấy Mạc Nhiên hỏi mình: “Sao còn chưa đi?”
“Em chỉ muốn chúc anh ngủ ngon.”