“Thế bây giờ đã nói xong chưa?” Hắn giống như khẽ cười một chút: “Nếu như em vẫn còn không chịu đi thì chắc em sẽ phải tắm lại lần nữa đấy.”
Tống Lai Yên giật mình, cô không hiểu ý của hắn.
“Thế nào? Em thực sự muốn ở chung với anh à?” Giọng điệu của hắn không hề ngả ngớn mà vô cùng đạm mạc tự nhiên, thế nhưng Tống Lai Yên vẫn có cảm giác như mình bị đùa giỡn.
Mặt cô lập tức đỏ bừng lên, cô ôm lấy Mao Cầu, nhanh chóng chạy khỏi phòng.
Quả nhiên, cô vừa về đến phòng chưa bao lâu thì Tô Bội Tình đã bưng một cốc sữa đến.
Tống Lai Yên nhận lấy, ngoan ngoãn uống hết.
“Ngày mai con muốn ăn gì? Mẹ ở nhà làm cho con?”
Cô lập tức mỉm cười: “Mẹ làm món gì con cũng thích hết.”
Tô Bội Tình bật cười: “Cái con bé này, chỉ biết nói ngon nói ngọt thôi.
Uống xong thì đi ngủ sớm đi.”
Bà ta nhìn con gái ngoan ngoãn nằm xuống giường, lại giúp cô tắt đèn đóng cửa, lúc này mới yên tâm rời đi.
Chờ sau khi mẹ rời đi rồi, Tống Lai Yên lại chậm rãi bò dậy, mở đèn ngủ lên, ngắm nhìn món quà mà Mạc Nhiên cho mình.
Ngắm nghía một lát thì cô cũng nhìn ra, chỉ cần khều nhẹ cái gờ nối màu đỏ một cái là lập tức bật được lửa.
Chỉ là một chiếc bật lửa mà cũng có thể chế tại một cách tinh xảo như thế này, giống hệt như chủ nhân của nó.
Cô coi chiếc bật lửa như bảo bối, gối ở dưới đầu giường, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Nhưng mà Mạc Nhiên ở tầng trên thì lại không may mắn được như thế.
Đêm nay hắn vô tình nhìn thấy bộ ngực phập phồng của cô.
Khi cô thở mạnh, bầu ngực khẽ rung lên, có thể thông qua lớp vải mỏng mà nhìn thấy thấp thoáng hình dáng của nó.
Hắn ghen với bộ quần áo của cô.
Hắn không có cách nào khiến bản thân không nhờ đến những hình ảnh đó, cả người càng thêm khao khát và nóng rực.
Mặc dù hắn đã tắm nước lạnh nhưng vẫn không thể dập tắt được sự nóng rực đó cả.
Bởi vì nguồn gốc mọi chuyện không phải ở đây, mà là ở trên thân thể cô.
Dục vọng bùng cháy, muốn được giải tỏa.
Hắn hôn lên cổ cô, hôn bầu ngực của cô, hôn vùng bụng phẳng lỳ của cô, hôn lên cái rốn của cô.
Hắn lật người cô lại, tiếp tục hôn dọc sống lưng cô, hôn lên mông cô, hôn lên phần đùi non của cô, hôn khắp thân thể cô, không bỏ sót một tấc da thịt nào.
Sau đó, hắn kéo hai chân cô ra, ngắm nhìn tiểu huyệt không ngừng run rẩy của cô, cảm nhận sự trơn trượt và mềm mại của cô.
Khi hắn tiến vào trong thân thể cô, cô dựa vào người hắn, rên rỉ: “Anh trai...!Anh trai...!Nhẹ thôi...”
Vào giờ phút này, cách xưng hô làm cho người ta chán ghét kia dường như cũng dễ nghe hơn một chút.
Hai mắt cô ướt đẫm, giang tay ôm chặt lấy hắn, cứ như vậy mà rên rỉ cho hắn nghe, cứ thế nhìn thẳng vào hắn.
Hắn vươn tay lên che đi đôi mắt mê người của cô, dựng thẳng eo, điên cuồng đâm vào.
“Đừng nhìn anh như vậy.” Hắn hôn lên môi cô, khẽ nói: “Anh sẽ làm chết em mất.”