Mùi hương quen thuộc tràn ngập trong phòng, trước khi Lâm Tầm đi ra ngoài ăn cơm có mở cửa sổ để nước hoa mau chóng khuếch tán đi.
Nhưng mà, ban đêm về phòng lần nữa, vẫn có mùi hương như có như không xuất hiện bên cạnh hắn.
Lâm Tầm không còn cách nào, chỉ có thể bất chấp tất cả, đóng cửa sổ lại, bắt đầu gọi video với Đông Quân.
Mấy ngày nay trò chuyện, Lâm Tầm cảm giác bầu không khí lúng túng đã dịu đi, đề tài của bọn họ đã không còn giới hạn ở Con Trỏ Chuột nữa, mà bắt đầu liên quan đến sinh hoạt và công việc — dù sao con người vào lúc lúng túng sẽ không thể tìm được đề tài trò chuyện, mà không thể tìm được đề tài trò chuyện vài ngày, bọn họ sẽ quen với những câu chuyện cũ.
Lâm Tầm ôm Con Trỏ Chuột, nói với Đông Quân một ngày này đã làm cái gì: “Hôm nay ra sân bay đón chị tôi, ừm… ngày mai chúng tôi cùng về quê, ở một đêm hoặc là hai đêm, sau đó mới trở về.”
Đông Quân: “Lạc Thần không có cậu có ổn không?”
Lâm Tầm: “Chắc được, tôi cảm thấy bây giờ tác dụng của tôi rất nhỏ, chỉ cần viết một cái MATLAB(*), sau đó bọn họ sẽ dùng thời gian rất lâu để mã hóa…”
(*) MATLAB viết tắt của Matrix Laboratory (phòng thí nghiệm ma trận).
MATLAB là ngôn ngữ lập trình do MathWorks phát triển, cho phép người dùng xây dựng ma trận, vẽ đồ thị hàm số hay biểu đồ dữ liệu, thực hiện các phép toán, tạo các giao diện người dùng, liên kết các chương trình máy tính được viết trên nhiều ngôn ngữ khác nhau.
Nói rồi, giọng của hắn liền mang theo ý cười: “Trong khoảng thời gian bọn họ mã hóa, tôi lại viết một đoạn MATLAB, sau đó quá trình này liền tuần hoàn vô hạn.”
“Cũng không thể nói là có tác dụng nhỏ được,” Giọng của Đông Quân hơi thấp, có thể nói là rất ôn hòa: “Tác dụng của cậu là linh hồn.”
“Có lẽ vậy.” Lâm Tầm cười, tiếp tục nói: “Hôm qua bọn họ còn châm chọc tôi, nói thuật toán của tôi không cân nhắc từ góc độ mã hóa, muốn tôi đổi.”
“Ừm…” Có vẻ Đông Quân nhíu mày: “Là trình độ của bọn họ còn chưa đủ.”
Lâm Tầm: “Dù sao không phải tất cả mọi người đều giống như Đông Quân.”
Trong mắt Đông Quân hình như có ý cười: “Cậu đánh giá tôi rất cao?”
“Đương nhiên… Tất cả mọi người đều đánh giá ngài rất cao,” Lâm Tầm nhìn Đông Quân trên màn hình, không khí nói chuyện phiếm nhẹ nhàng khiến hắn không cẩn thận nói rất nhiều, “Tôi vẫn luôn biết ngài — dù sao cũng là nam thần của mọi người mà.
Sau đó cũng chú ý đến GitHub của ngài, còn có Weibo.”
Đông Quân nhìn hắn, không nói gì.
Lâm Tầm không tự giác nắm lấy lông Con Trỏ Chuột, tiếp tục nói: “Nhưng mà tôi vẫn cảm thấy tính cách của ngài sẽ phải rất lạnh lùng, không ngờ cũng không phải như vậy — a, hình như trước đó tôi đã nói qua một lần rồi.”
Chỉ nghe Đông Quân nói: “Có lẽ cũng có nguyên nhân của cậu.”
Lâm Tầm: “… Hả?”
Hắn đối mặt với Đông Quân, Đông Quân hơi cong khóe môi.
Người này cười lên nhìn rất đẹp, quả thật có chút nhã nhặn.
“Lúc nói chuyện với tôi, tôi có cảm giác cậu luôn cười.” Đông Quân thản nhiên nói: “Cho nên nếu đối phương là cậu, tôi sẽ không giống khi đối mặt với truyền thông hoặc là những người khác, có lẽ nhận biết của cậu có sai lầm vì điều này.”
Lâm Tầm nhìn anh, có chút mờ mịt: “Tôi đang cười sao?”
Đông Quân: “Đúng.”
“Tôi…” Lâm Tầm vỗ vỗ mặt mình, cảm thấy bởi vì thường xuyên duy trì một loại biểu cảm nào đó mà sinh ra vẻ cứng ngắc không giống bình thường, hắn chôn mặt lên trên người Con Trỏ Chuột, có chút sụp đổ: “Ngại quá…”
Giọng nói của Đông Quân đơn giản có thể được gọi là ôn nhu: “Không sao.”
“Có khả năng là tôi không biết khống chế,” Lâm Tầm ngẩng đầu lên, cảm giác trên người có chút nóng, hắn nói: “Dù sao tôi là fan cuồng của ngài, trên thực tế tôi cũng không biết tôi đang cười, tôi cảm thấy mặt mình không có biểu cảm gì.”
“Không rõ ràng lắm,” Đông Quân nói: “Chủ yếu là đôi mắt.”
“Tôi…” Lâm Tầm không biết nên nói cái gì, hắn chỉ có thể nói: “Hy vọng ngài sẽ không cảm thấy tôi mất lịch sự.”
“Không đâu,” Đông Quân nói: “Cậu rất đáng yêu.”
Lâm Tầm: “…”
“Không, tôi không thể nói tiếp với ngài được nữa.” Lâm Tầm mấp máy môi, rũ mắt cười nói: “Tôi có chút xấu hổ, tôi phải điều chỉnh trạng thái một chút.”
Đông Quân nói: “Cậu muốn ngủ sao?”
“Ngày mai phải dậy sớm.” Lâm Tầm nói: “Một lúc nữa tôi và Con Trỏ Chuột sẽ ngủ.”
“Vậy ngủ ngon.” Đông Quân dừng một chút, một giây sau mới tiếp tục nói: “Chớ khẩn trương.”
Lâm Tầm ngẩng đầu, trông thấy Đông Quân đang nhìn mình, trong mắt có nụ cười.
— phía sau anh là cửa kính của khách sạn, ánh sáng chín rưỡi chiếu vào, cả người anh như dịu dàng trong ánh nắng.
“Tôi sẽ cố hết sức…” Lâm Tầm nhìn anh, nói: “Ngủ ngon.”
Sau đó, hắn chờ Đông Quân cúp máy trước.
Sau khi kết thúc trò chuyện, hắn liền ôm Con Trỏ Chuột ngã xuống giường.
Khuôn mặt hơi nóng, trong đầu hắn nhớ lại cuộc đối thoại với Đông Quân, sau đó phát hiện mình lại không tự chủ được nhếch khóe môi lên.
Cho nên, quả nhiên là hắn không thể khống chế được.
Dù sao, dù sao…
Nam thần nhiều năm đang ở ngay bên kia video, ôn hòa thân thiết nghe bạn nói chuyện, ai mà chịu nổi?
Lâm Tầm dùng sức vuốt vuốt Con Trỏ Chuột: “Đông Quân nhà mày hẳn nên khiêm tốn một chút, nếu anh ấy dùng vẻ mặt không biểu cảm đối với tao, đương nhiên tao cũng có thể khống chế cảm xúc.”
Con Trỏ Chuột không để ý tới hắn, nằm xuống trên gối đầu, chuẩn bị đi ngủ.
Lâm Tầm nghĩ đến chuyện vừa xảy ra, hoàn toàn không yên lòng dọn dẹp một chút, cũng nằm xuống.
Ở lâu trong phòng, hắn đã quen với mùi nước hoa nhàn nhạt, nhưng mà vừa nằm lên gối đầu, lại cảm nhận được rõ ràng.
— quả thật không khác mùi của Đông Quân tí nào.
Cảm giác này tựa như Đông Quân đang ở ngay bên cạnh mình, rất gần.
Nhịp tim hắn dần tăng nhanh.
Lâm Tầm tin chắc mình không có khả năng ngủ, trừ khi đổi phòng, nếu không hắn sẽ vẫn có nhịp tim này đến tận sáng mất.
Hắn kéo Con Trỏ Chuột đến, có ý muốn vuốt mèo để làm dịu cảm xúc — kết quả phát hiện bởi vì vừa nằm trên gối, trên người Con Trỏ Chuột cũng có mùi nước hoa.
Hắn quả quyết bỏ qua Con Trỏ Chuột, đặt ở cuối giường.
Con Trỏ Chuột “meo” một tiếng, lại bu lại.
Lâm Tầm nhìn nó một chút, là kẻ lừa gạt.
Tiểu lừa gạt xinh đẹp dựa theo lệ cũ nằm xuống trước ngực hắn.
Lâm Tầm cầm cái đuôi của nó, vừa vuốt, vừa nhìn bóng đêm ngoài cửa sổ, trong đầu suy nghĩ lung tung.
Cũng không biết suy nghĩ lung tung bao lâu, nước hoa dần dần biến đổi, giống như đã dịu đi, trong mùi lành lạnh lộ ra dịu nhẹ mơ hồ.
Trong dư hương ôn nhu này, vậy mà Lâm Tầm dần dần buồn ngủ, vào một lúc nào đó không có cách nào định nghĩa chính xác, hắn ngủ thiếp đi.
— sau đó, cũng không biết đã trôi qua bao lâu, hắn lại tỉnh.
Mùi hương tựa như vẫn còn quanh quẩn ở chóp mũi, ý thức của hắn dần dần thanh tỉnh, bả vai có chút đau nhức, hắn phát hiện mình đang nằm ngủ trên mặt bàn.
Hắn mở to mắt, đầu tiên là nhìn thấy mặt bàn gỗ màu nâu đậm bóng loáng, ánh nắng từ ngoài cửa sổ gần đó chiếu vào, bởi vậy mặt bàn có một màu giống như mật ong.
Ánh mắt lại hướng ra phía trước, có mấy hàng bàn ghế giống nhau như đúc, giá sách tràn đầy sách vở.
Trong lòng hắn hiện ra một suy nghĩ, a, là thư viện của trường học, một nơi hẻo lánh trong thư viện.
Nơi này có rất ít người, giữa trưa thì càng vắng hơn.
Lúc đầu bên tai vang lên tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng, sau khi hắn tỉnh lại thì dừng.
Một giọng nói vang lên: “Em ngủ ba giờ.”
Lâm Tầm trả lời: “Tối hôm qua không nên ngủ muộn như vậy… Đau đầu quá.”
“Trở về ngủ?”
“Không được.” Cơ thể hắn tự nhiên nhích lại gần bên kia, gần như là tựa lên vai người nọ.
Hơi thở lạnh lùng lập tức tới gần.
Lâm Tầm không quay đầu nhìn người kia, mà nhìn về phía màn hình máy tính: “Anh viết xong rồi?”
Bên trong trình biên dịch màu đen là rất nhiều mã nguồn, mã nguồn nhìn rất đẹp.
“Viết xong rồi.” Giọng nói của người bên cạnh rất êm tai, giống dòng suối trong núi tuyết.
Trên bàn phím, một đôi tay với khớp xương rõ ràng, thon dài đẹp mắt nhẹ nhàng gõ mấy lần.
Là hai file chương trình, chức năng giống nhau, hai khung thuật toán không khác nhau mấy, nhưng mã nguồn lại là hai loại phong cách khác biệt, đều nhìn rất đẹp, nhưng hoàn toàn không giống như cùng một người viết ra.
Người kia mở hai file ra, là mẫu phải nộp cuối kì của môn học này, người kia hai chương trình vào trong hai file — sau đó bắt đầu điền tên.
File thứ nhất.
Mã sinh viên, một dãy số quen thuộc, họ tên, Lâm Tầm.
Lưu.
Cái thứ hai.
Mã sinh viên, vẫn là một dãy số quen thuộc.
Họ tên, Đông Quân.
Lưu.
Sau đó mở hòm thư ra, gửi hai file vào hòm thư của giáo viên, rất nhanh đã nhận được thư xác nhận tự động.
Lâm Tầm nhìn màn hình máy tính, mỉm cười.
Hắn nói: “Trưa ăn gì?”
“Không biết.” Người kia nói: “Em muốn ăn cái gì?”
“Em cũng không biết.” Lâm Tầm đưa tay thao tác bàn phím một chút, quen thuộc mở ra một chương trình khác, “Chọn ngẫu nhiên nhé.”
Kết quả ngẫu nhiên là quán lẩu X.
“Không ăn cái này.” Lâm Tầm tiếp tục random.
Lần này kết quả là quán cơm Y.
“Cũng không ăn.” Lâm Tầm random lần nữa.
Liên tục phủ định mười sáu mười bảy nhà, hắn nghe thấy người đang bị mình dựa vào khẽ cười một tiếng.
Lâm Tầm: “…”
Người kia nói: “Để anh.”
Lâm Tầm: “Được.”
Trong nháy mắt trên màn hình nhảy ra một nhà hàng mà Lâm Tầm đồng ý đi ăn.
Lâm Tầm: “Em muốn cái này.”
Đáp lại hắn là một tiếng nhàn nhạt: “Ừm.”
Lâm Tầm gấp sách trên bàn lại, cất kĩ giấy bút.
Tiếp theo, giống như là vô ý thức, hắn kéo tay của người kia.
Người kia nắm lấy tay hắn, một cái tay khác nhấn nút sleep của máy tính.
Màn hình tắt, biến thành màu đen, giống như là một tấm gương, chiếu ra bóng người của bọn họ.
Lâm Tầm quay đầu nhìn anh.
Dưới ánh sáng dịu nhẹ, hắn trông thấy một khuôn mặt rất quen thuộc, không có người nào khác sẽ có khuôn mặt như vậy.
Giống mà lại không giống, tuổi nhỏ hơn so với trí nhớ một chút, cũng không lộ ra vẻ lạnh lùng hoặc xa cách, trong mắt rất ôn nhu.
Bọn họ cách rất gần, hô hấp giao nhau.
Bỗng chốc, bầu không khí yên tĩnh như thủy triều.
Ngón tay Lâm Tầm nhẹ nhàng sờ lòng bàn tay của anh.
Người kia siết chặt ngón tay, sau đó hôn lên khóe môi hắn một cái như chuồn chuồn lướt nước: “Đi thôi.”
— Lâm Tầm mở choàng mắt, trông thấy trần nhà phòng ngủ.
Qua một hồi lâu, hắn mới ý thức được vừa xảy ra chuyện ma huyễn gì.
Hắn ngồi lên trên giường, day trán.
Kẻ lừa gạt Con Trỏ Chuột như bị động tác của hắn làm cho bừng tỉnh, trong ánh sáng lờ mờ, một đôi mắt yên tĩnh nhìn hắn chằm chằm.
Lâm Tầm và nó nhìn nhau, dần dần khôi phục tỉnh táo.
Hắn… mơ thấy Đông Quân.
Hắn còn cùng Đông Quân dùng một phần mềm random nhỏ để rút thăm quyết định giữa trưa ăn cái gì — đây là phương pháp lúc lên đại học hắn và Vương An Toàn, Triệu Cơ Cấu thường dùng.
Không chỉ có như thế, dường như bọn họ còn học cùng cấp, phải viết cùng một bài cuối kì, mà Đông Quân một người viết hai phần mã nguồn, trong đó một cái là cho hắn.
Không, không chỉ có làm bài tập, còn phức hơn làm bài tập nhiều, hắn còn…
Giống như có lông vũ nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay, Lâm Tầm nhắm mắt lại, thở ra một hơi, cũng không dám nghĩ lại nữa.
Mùi nước hoa trong phòng đã hoàn toàn phai nhạt, biến mất không còn tăm hơi, giống như chỉ là ảo giác, như một giấc mộng..