Cả người anh tỏa ra ham muốn
không thể khắc chế, giống như
ngọn lửa đã áp chế ngàn năm.
Hơi
thở nguy hiểm bao trùm.
Chỉ cần cô
không cẩn thận một chút liền sẽ
trâm luân trở thành vật hy sinh còn
sót lại của anh.
Ngọn lửa khô nóng lan tràn khắp
phòng, Bạch Nhược Hy thở hổn hển,
cẩn thận dè dặt mở miệng: “Anh ba,
anh thả em ra được không? Không…
không được như vậy.
Em là Nhược
Hy, Bạch Nhược Hy… Anh…
Kiều Huyền Thạc cắn răng, lông
mày càng nhíu càng chặt, cường
hành nhịn xuống, khắc chế, dùng
hết sức lực đang khống chế chính
mình.
Nhưng mặt khác, mặc dù thân thể
anh khát vọng, nhưng không so
được với một phần vạn tim anh.
Khó lòng khống chế nhất chính là
khát vọng và chiếm hữu từ nội tâm.
Môi anh nhẹ nhàng dán lên cổ cô.
Sự đụng chạm dịu dàng khiến Bạch
Nhược Hy sững sờ, sợ hãi đến nổi
không biết làm gì: “Đừng mà…”
Giọng nói của anh khàn khàn trâm
thấp khó chịu, thì thào nói: “Nhược
Hy, chúng ta là vợ chồng.
Chuyện
này là danh chính ngôn thuận.”
Tim Bạch Nhược Hy rung động,
thân thể là thành thật nhất.
Cô trừ
việc xấu hổ và sợ hãi ra tại sao lại
thỏa mãn, mong chờ như thế?
Cô từ từ nhắm mắt, trong phút chốc
đem đạo đức vứt ngoài chín tâng
mây.
Thân thể cứng ngắc trở nên
mềm mại, từ từ buông phòng bị
xuống.
Cô đã ngâm đồng ý rồi.
Tay của anh cũng mạnh bạo, không
kiêng nể gì cả.
Cô cắn môi chấp nhận loại cảm
giác xa lạ rung động linh hồn này.
Bên tai truyên đến giọng nói từ tính
trâm thấp của anh: “Cũng không
phải là lân đầu của cô, không cần
căng thẳng như vậy.”
Lúc này, tất cả lý trí của Bạch
Nhược Hy trong chớp mắt quay lại,
cô mở mắt, hai mắt hóa thành mơ
hồ, đờ đẫn nhìn trân nhà, tim như
dao cắt.
Không phải lần đầu của cô?
Trong lòng anh, bản thân cô chính
là loại con gái dơ bẩn như vậy sao?
Từ lúc bắt đầu hiểu chuyện đã thích
anh, từ nhỏ trong mộng đã muốn gả
cho anh.
Bởi vì anh, cho nên giữ thân như
ngọc.
Bởi vì anh, cho nên không để ý đến
bất cứ người đàn ông nào.
Bởi vì anh, hai mươi lăm tuổi cũng
chưa từng thử cái gì gọi là hôn môi,
cái gì gọi là yêu đương.
Thế nhưng, trong mắt anh, cô lại dơ
bẩn như vậy?
Chỉ là phản ứng lại trong nháy mắt,
hai tay Bạch Nhược Hy dùng sức
đẩy ngực anh ra, dốc sức phản
kháng, phẫn nộ nói: “Không được
chạm vào tôi, anh buồng tôi ra…
Kiều Huyên Thạc sững sờ, dừng tay
lại.
“Anh buông ra… Bạch Nhược Hy
dùng hết sức giãy giụa.
Giọng nói
nghẹn ngào, đau khổ muốn khóc,
tâm tình cũng trở nên kích động.
Kiều Huyền Thạc một tay bắt lấy
cánh tay đang giãy giụa của cô, ép
lên trên gối.
Anh chống người dậy,
chau mày nghi hoặc nhìn Bạch
Nhược Hy.
Bạch Nhược Hy quay mặt về một
bên, thế nhưng nước nơi khóe mắt
lộ ra tâm tình của cô.
Gương mặt cô
đỏ hồng lại lộ ra ánh mắt kháng cự.
Kiêu Huyền Thạc nhỏ giọng hỏi:
“Sao lại khóc?”
Bạch Nhược Hy cắn môi, hận không
thể cắn đến chảy máu, nén nước
mắt, nén đau thương, im lặng không
lên tiếng.
Đôi mắt cô long lanh như nước,
khiến tim Kiêu Huyền Thạc lạnh
phát run.
Anh từ từ nhắm mắt lại, hít
một hơi sâu, khó chịu nhấn mạnh
thêm ngữ điệu: “Trả lời tôi, sao lại
khóc?”
“Không được chạm vào tôi.ˆ
Bạch Nhược Hy tuyệt tình nói một
câu, trực tiếp nghiền nát tim anh ra
thành từng mảnh.
Anh khổ sở cười khẩy một tiếng, rất
trào phúng nói: “Đã không muốn để
tôi chạm vào, lần sau có ngủ thì
cách tôi xa một chút.”
Nói xong, anh lật chăn xuống
giường.
Bạch Nhược Hy cảm thấy cả người
nhẹ nhàng, thế nhưng tim lại nặng
nề khó chịu.
Cô châm chậm xoay
người, lưng quay về phía Kiều
Huyền Thạc, từ từ cuộn hai chân, co
người lại, ôm lấy thân thể đã mất đi
độ ấm.
Tim đang nhỏ máu, nước
mắt tự nhiên chảy ra, rơi xuống
giường.
Nghe thấy tiếng bước chân của anh
đi vào phòng tắm, trực tiếp truyền
đến tiếng xả nước, cô mới từ từ kéo
chăn, đem cả đầu và người đều vùi
trong chăn.
Lúc này, người trong chăn đang run
rẩy, mỗi lần cử động đều co người
lại, tiếng khóc thút thít vang lên, là
loại âm thanh nghẹn ngào liều
mạng kiêm nén bản thân.
Sáng sớm mùa đông vẫn rất lạnh,
đáng tiếc nước cũng không thể rửa
trôi ngọn lửa trong lòng Kiều Huyền
Thạc.
Sau mười lăm phút.
Kiều Huyền Thạc bọc người trong
khăn từ phòng tắm đi ra, nhìn thấy
cả người Bạch Nhược Hy trốn trong
chăn, không biết cô đã ngủ hay
chưa.
Đứng tại cửa phòng tắm nhìn cô vài
phút, lòng trầm mê không thể giải
thoát, rất lâu mới xoay người đi đến
trước tủ đồ, lấy đồ ra mặc lên người.
Hai người không nói nửa câu, anh
trực tiếp ra khỏi phòng.
Tinh Thần đã trông chừng ở ngoài
hành lang rất lâu, nhìn thấy Kiều
Huyền Thạc ở đi ra liền cung kính
chào hỏi anh: “Cậu ba, cậu muốn
uống canh giải rượu không?”
“Không cần.” Kiều Huyền Thạc bước
đi vững vàng ổn trọng, Tinh Thần
vội vàng theo sau.
Từ sắc mặt Kiều Huyền Thạc có thể
thấy được tâm tình của anh rất tệ.
Mặt đen đến cực điểm, ánh mắt
lạnh lùng.
Tinh Thần cẩn thận từng ly từng tí
mở miệng: “Cậu ba, có điện thoại từ
tổng chủ tịch nước, bảo cậu đến
nhà ông ấy một chuyến.”
Kiều Huyên Thạc sững sờ, dừng
bước.
Anh lấy điện thoại từ trong áo
khoác, cúi đâu xem màn hình.
Hiện lên ba cuộc gọi đến.
Hóa ra anh tắt âm điện thoại rồi.
Bỏ điện thoại vào túi áo, Kiều Huyền
Thạc lập tức rảo bước nhanh hơn.
Tinh Thần vội vàng đuổi theo.
Cung điện Dực.
Biệt thự khí thế được canh giữ
nghiêm ngặt.
Cờ Tịch Quốc đang
bay phấp phới trên bầu trời.
Ngày đẹp gió mát, vườn hoa lớn
như vậy đua nhau nở rộ, đẹp không
tả xiết.
Xe của Kiều Huyền Thạc rất thuận
lợi tiến vào trong biệt thự.
Anh
xuống xe trực tiếp tiến vào cung
điện Dực.
Tinh Thần đứng chờ tại
cửa.
Lính canh cửa cũng rất quen
thuộc với Kiều Huyền Thạc, lần lượt
cúi chào.
Lính gác mở cửa, Kiều Huyền Thạc
chân trước còn chưa bước vào,
giọng nói gấp gáp của Bộ Dực
Thành đã truyền lại: “Kiều đại tướng
của tôi, cậu cuối cùng cũng tới rồi…”
Nghe giọng liền biết Bộ Dực Thành
gấp đến chừng nào.
Kiều Huyên Thạc không kinh không
vội đi vào trong.
Người đàn ông từ
trong chỗ khuất đi ra khí vũ hiên
ngang, khí chất cực hạn, có loại vẻ
đẹp càng đẹp hơn cả con gái.
Tướng mạo so với con trai càng
thêm anh tuấn.
Tuổi tác xấp xỉ anh, nhưng đã là
người đứng đầu của một quốc gia.
“Chuyện gì khiến cậu gấp như thế?”
Bộ Dực Thành lại gân, một tay gác
lên vai anh: “Ăn sáng chưa?”
“Chưa.” Kiều Huyền Thạc lạnh lùng
hất tay anh xuống, tiếp tục đi vê
phía sofa phòng khách.
Bộ Dực Thành sóng vai đi với anh,
tà ác hỏi: “Ngủ với vợ rồi hả?”
“Chưa.” Kiều Huyền Thạc liên không
kiêng ky gì trả lời lại một từ.
Bộ Dực Thành cười, cười đầy nham
hiểm.
Kiều Huyên Thạc ngôi xuống sofa,
lập tức có người dâng trà.
“Cậu tìm tôi gấp như vậy, chính là
hỏi hai cái vấn đề này sao?” Kiều
Huyền Thạc nhận lấy trà người làm
đưa tới, nhàn nhã mở miệng.
Bộ Dực Thành ngồi xuống trước
mặt Kiều Huyền Thạc, hai tay bỏ lên
ghế sofa, ngồi rất tùy ý.
So với tư
thế ngồi nghiêm chỉnh ngay ngắn
của Kiều Huyền Thạc, anh càng lộ
ra vẻ thong dong lười biếng.
Hai người bất luận ngoại hình hay
tính cách đều là hai người hoàn
toàn khác nhau.
Thế nhưng hai
người này lại là anh em vào sinh ra
tử, tình cảm sâu đậm không thể đo
lường.
Bộ Dực Thành cười nói: “Cậu tưởng
tôi làm cái chức tổng chủ tịch nước
này ăn no nhàn rỗi không có chuyện
gì làm?”
“Thế thì nói chuyện chính đi.” Kiều
Huyền Thạc nhấp một ngụm trà.
Lúc này anh giống như ngày đông
rét lạnh đây sương, không có tâm
tình nói chuyện cười.
Bộ Dực Thành mỉm cười, nhỏ giọng
nói: “Thế nhưng so với chính sự, tôi
vấn hiếu kỳ chuyện kết hôn của cậu
hơn.
Nghe nói đối phương là em gái
dễ thương ngày ngày treo trên
miệng cậu trước kia, Bạch Nhược Hy.”
Kiều Huyền Thạc ngay cả hít thở
đều cảm thấy mệt, lạnh nhạt hỏi:
“Xác định không nói chuyện chính sự?”
.