Anh vừa mở cửa, những lời của Hướng Đình lại truyền đến từ phía sau: “Đừng khiến cô ấy khó xử.
Cô ấy thực sự rất nhút nhát.
Cô ấy đã nói với tôi rằng đêm qua là do bất đắc dĩ mới phải ở cùng cậu, ngày nào cũng nơm nớp lo lắng sợ cậu đột ngột đổ bệnh, sống gần cậu sẽ là cực hình đối với cô ấy.
“
Lo lắng sao? Cực hình sao?
Bộ Dực Thành giữ chặt cửa xe, mu bàn tay gân xanh nổi lên, cơn phẫn nộ bao trùm, cả người lạnh như băng.
Bộ Hướng Đình mơ hồ cảm thấy được sự tức giận, lại tiếp tục đổ thêm dầu vào lửa: “Hộ chiếu và giấy tờ đi nước ngoài của Chỉ Nguyệt đã xong xuôi, tôi hy vọng cậu không làm chậm kế hoạch của cô ấy.
Người bị hại là đứa cháu gái yêu quý nhất của ông nội.
Cả tôi và cậu đều không thể đảm bảo an toàn 100% cho Chỉ Nguyệt.
Cô ấy phải đi lánh nạn ở nước ngoài.
Đây là điều mà Chỉ Nguyệt mong muốn nhất.
“
Bộ Dực Thành ngồi vào ghế lái không nói một lời, đóng sầm cửa và khởi động xe, đạp mạnh chân ga phóng đi.
Bộ Hướng Đình nhìn chiếc xe thể thao biến mất trên đường, khóe miệng nở nụ cười, trong mắt hiện lên vẻ đắc ý, anh rút điện thoại di động ra gọi cho An Chỉ Nguyệt.
Chuông reo rất lâu, An Chỉ Nguyệt mới kết nối điện thoại.
Trước khi Bộ Hướng Đình có thời gian để nói, An Chỉ Nguyệt lớn tiếng nói: “Nếu anh Hướng Đình gọi cho em không phải là để giải thích những gì đã xảy ra ngày hôm qua, thì đừng nói nữa, cúp máy đi.”
Bộ Hướng Đình không kìm được mà cười thầm: “Chỉ Nguyệt, tính cách này của em thực sự làm người khác ăn không tiêu …”
Trước khi anh ta nói xong, An Chỉ Nguyệt đã lạnh lùng nói: “Cúp máy.”
“Đừng đừng … anh sẽ giải thích… “
Hướng Đình vội vàng hét lên: “Anh đã nói chuyện với Dực Thành ngày hôm qua.
Anh biết rằng cậu ta sẽ đánh anh nhưng anh không cố ý chọc giận cậu ta.
Anh ăn ngay nói thẳng.
“
An Chỉ Nguyệt im lặng một lúc và hỏi: “Anh đã nói những gì với anh ấy? Anh có biết vì những gì anh nói mà anh ấy đã bị một chiếc xe đâm khi băng qua đường không.”
Bộ Hướng Đình cố tình ngạc nhiên: “Chúa ơi, thật sao? Vậy em ấy bây giờ thế nào rồi? Em ấy ổn chứ? Đang ở bệnh viện sao? Có nghiêm trọng không?”
Bộ Hướng Đình hỏi dồn dập giọng điệu nghe có vẻ rất lo lắng, An Chỉ Nguyệt thở dài và yếu ớt nói: “Anh ấy rời bệnh viện một mình.
Em đợi anh ấy ở nhà một ngày rồi vẫn chưa thấy quay lại.
Không biết tình hình hiện tại của anh ấy và không thể liên lạc.
Anh Hướng Đình, em thật rất xin lỗi.
Em lo lắng rằng sẽ có chuyện xảy ra với anh ấy.
“
“Dực Thành lớn như vậy, không sao đâu, em đừng lo lắng.
” Bộ Hướng Đình nghiến răng, khóe miệng giật giật, ánh mắt sắc bén, nhưng giọng điệu lại vô cùng ôn nhu: “ Đừng lo lắng, nếu anh liên lạc được với cậu ấy.
Anh nhất định sẽ thông báo cho em.
“
An Chỉ Nguyệt suy nghĩ một chút rồi hỏi: “Anh đã nói gì với anh Dực Thành ngày hôm qua? Tại sao anh ấy đột nhiên lại thay đổi tính khí của? Sau khi đánh anh, thái độ của anh ấy đối với em rất khác.”
Bộ Hướng Đình làm ẩm ướt cổ họng của mình, rồi nói tiếp: “Anh nói rằng cho dù em là kẻ giết em họ của cậu ấy, anh vẫn sẽ cưới em.”
An Chỉ Nguyệt lập tức im lặng, bầu không khí trở nên nặng nề, Bộ Hướng Đình cảm thấy An Chỉ Nguyệt nghe điện thoại hẳn là bị sốc, không khỏi nhếch lên khóe miệng, nhớ tới những gì Bộ Dực Thành đã nói lúc trước, sắp xếp lại và nói thêm: “Vì em, anh có thể từ bỏ gia đình, sự nghiệp và cả thế giới, anh có thể trở thành kẻ thù của cả thế giới vì em.
Đó là những gì anh đã nói với cậu ấy, nhưng cậu ấy là đứa cháu hiếu thuận, cậu ấy tức giận vì anh bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa nên đã giáng cho anh hai cú đấm, cũng giận em hồng nhan họa thủy khiến cho anh quá si mê, vì vậy mà thay đổi thái độ với em.
“
Giọng nói khàn khàn của An Chỉ Nguyệt có chút nghẹn ngào, nhất thời cô không biết phải làm gì.
Cô lẩm bẩm nói:” Anh Hướng Đình, cảm ơn …, em, em thực sự không biết phải nói gì, em… “
“Em không cần phải nói bất cứ điều gì, miễn là em biết anh yêu em rất nhiều.”
Bộ Hướng Đình vừa nói vừa bước vào toà nhà tập đoàn mộc Vân: “Em sống với em họ của anh, trai đơn gái chiếc, anh rất lo lắng.
Em như vậy thực khiến anh không yên tâm.
Trong lòng anh rất buồn, Chỉ Nguyệt, vì anh, xin em đừng quá thân với những người đàn ông khác, anh sẽ để ý đó.”
” … ” An Chỉ Nguyệt im lặng.
Bộ Hướng Đình chờ đợi lời nói của cô nhưng không thấy cô không trả lời, anh ta tiếp tục hỏi: “Chỉ Nguyệt? Em thích em họ của anh sao”
“Sao có thể chứ? Sao em có thể thích anh Dực Thành, thật nực cười.
Em luôn thích anh mà.
Em đã từng hứa với Anh Dực Thành rằng em sẽ giúp việc nhà anh ấy trong một năm.
Một năm đó, anh ấy sẽ bảo vệ em cho đến khi hợp đồng hết hạn.
Chỉ vậy thôi.
“
Bộ Hướng Đình ôn hòa nói: “Giữ lời hứa quả thực là một đức tính tốt, nhưng nếu Dực Thành muốn đuổi em đi, em đừng có mặt dày ở lại.
Cậu ấy bây giờ rất hận em vì khiến cho anh từ bỏ gia đình và từ bỏ mọi thứ, nếu cậu ấy đuổi em đi thì không phải là do em thất hứa.”
“Vâng.”Giọng nói An Chỉ Nguyệt vô cùng chán nản, nhẹ nhàng đáp lại.
“Nếu em không muốn ra nước ngoài, anh sẽ thu xếp em sống bên cạnh anh..