Em đặt thuốc trong phòng cho anh.
Nếu anh không thể tự bôi thuốc, em có thể giúp anh.”
Bộ Dực Thành vẫn thờ ơ, bước chân nhanh hơn, vừa bước lên cầu thang, An Chỉ Nguyệt vẫn theo sát phía sau, lải nhải: “Điện thoại của anh bị hỏng, rất khó liên lạc với anh.
Thập Thất không ở bên cạnh anh giải quyết công việc.
Sáng mai tôi sẽ mua cho anh một chiếc điện thoại mới…”
An Chỉ Nguyệt chưa kịp nói xong, Bộ Dực Thành đột nhiên quay người lại, ném quần áo trong tay đi, nắm lấy vai cô, đẩy mạnh vào tường.
Cú va chạm đột ngột khiến An Chỉ Nguyệt bị đau lưng, cô hét lên: “A …”
Ánh mắt kinh hãi nhìn anh chằm chằm, hô hấp trở nên gấp gáp, trong mắt cũng trở nên hoảng loạn.
Đôi mắt của anh vô cùng sắc bén, lạnh như băng.
Cả người anh đều bao phủ khí lạnh bức người, giống như sắp ăn thịt cô, sức lực của đôi tay anh rất mạnh, An Chỉ Nguyệt cảm thấy vai mình sắp bị anh bóp nát, đau đến phát run.
“An Chỉ Nguyệt, cô tự mình rời đi hay là để tôi ném cô ra ngoài?” Lời nói của người anh như từ trong hầm băng, không có một chút hơi ấm, khiến người ta cảm thấy ớn lạnh.
An Chỉ Nguyệt chịu đựng cơn đau, nhìn chằm chằm vào đôi mắt lạnh lùng của anh, ngoan cố hỏi: “Anh Dực Thành, tôi đã làm sai chỗ nào? Hãy nói cho tôi biết …”
Bộ Dực Thành từ từ hít sâu, giọng nói trở nên khàn khàn: “Cô không làm gì sai cả, nhưng tôi không muốn nhìn thấy cô nữa.”
An Chỉ Nguyệt cười chua xót, chậm rãi rũ đôi mắt xuống, không muốn nhìn vào dáng vẻ vô cùng lạnh lùng của anh, thất vọng lẩm bẩm: “Tôi còn chưa trả lại cho anh số tiền đã ứng trước.
Ơn của anh, tôi cũng chưa kịp báo đáp.
Cho dù đã làm việc ở đây nhiều ngày, nhưng thậm chí tôi còn chưa nấu được cho anh một bữa cơm.”
Nhìn vẻ mặt tiều tụy và dáng vẻ cô đơn của An Chỉ Nguyệt, anh lại cảm thấy mềm lòng.
Sao anh lại không muốn có ngày như vậy được chứ?
Cho dù chỉ là một bữa ăn đơn giản, mỗi ngày đều được nhìn thấy mặt, một vài câu chào hỏi đơn giản, đối với anh như thế đã là đủ.
“An Chỉ Nguyệt, nếu sống cùng tôi dưới một mái là một loại tra tấn, mỗi ngày đối với tôi đều phải sợ hãi đề phòng, vậy hà cớ gì phải ở lại?” Bộ Dực Thành từng câu từng chữ nói, hai tay đè chặt trên vai cô cũng từ từ thả lỏng.
An Chỉ Nguyệt giật mình chớp mắt ngạc nhiên khó hiểu: “Anh Dực Thành, tại sao anh lại nghĩ tôi như vậy?”
Bộ Dực Thành cười lạnh, giọng nói chua xót trở nên khàn khàn, “Tôi nghĩ như thế nào về cô, đối với cô quan trọng lắm sao?”
“…” An Chỉ Nguyệt nhất thời im lặng một lúc, câu trả lời dường như mắc kẹt trong cổ họng, mở miệng cũng không thể thốt ra lời.
Bởi vì chính cô cũng không biết điều đó ó có quan trọng hay không.
Suy nghĩ của người đàn ông này đối với cô có quan trọng không?
Cô không ngừng tự hỏi bản thân mình, nhưng vẫn là không tìm được câu trả lời.
Bộ Dực Thành chờ đợi cô đáp lại, An Chỉ Nguyệt trầm tư trong chốc lát, vẫn như cũ không nói ra được câu trả lời, đành phải chuyển chủ đề: “Anh Dực Thành, tôi không phải giống như anh vừa nói, sống cùng với anh, tôi không cản thấy đó là sự tra tấn.
Cho dù là ngôi nhà này hay là anh đi nữa, đều làm cho tôi thấy cảm giác an toàn.
Lần trước, là bởi vì anh đánh anh Hướng Đình, cho nên tôi đã nhất thời nổi nóng với anh, nói những lời khó nghe.
Tôi thành thật muốn xin lỗi anh.
Tôi rất xin lỗi, thực sự xin lỗi anh, đó không phải là tôi cố ý.”
Bộ Dực Thành trong lòng tràn đầy mệt mỏi, hít một hơi thật sâu, đôi tay chậm rãi buông xuống, rời khỏi vai cô, sắc mặt vô cùng nặng nề, xoay người đi về phía cầu thang lên lầu.
Anh không muốn nói gì nữa, một câu cũng không muốn.
Bởi vì anh không muốn đoán xem trong lời nói của An Chỉ Nguyệt có bao nhiêu phần chân thật.
Một người phụ nữ yêu Bộ Hướng Đình tha thiết, nhưng vào thời điểm mấu chốt này đuổi cũng không chịu rời đi, anh không muốn nghĩ rằng động cơ của cô không trong sáng, bởi vì điều đó sẽ khiến anh càng khó chịu hơn.
An Chỉ Nguyệt nghi hoặc nhìn bóng lưng của anh bước trên cầu thang, bước chân có chút chậm, mỗi bước chân đều vô cùng nặng nề.
Cô nắm chặt tay, trái tim như treo lơ lửng, nhìn bóng lưng anh và nói: “Anh Đình vừa gọi cho tôi và giải thích về việc anh đã đánh anh ấy.
Nhưng tôi không thể nào tin tưởng 100% những gì anh ấy nói.
Anh có thể cho tôi biết tại sao anh muốn đánh anh ấy không? Anh ấy rốt cuộc đã nói gì với anh vào ngày hôm đó?”
Bộ Dực Thành thờ ơ với những lời của An Chỉ Nguyệt, và tiếp tục đi lên lầu như không nghe thấy gì.
“Anh ấy đề nghị tôi làm bạn gái của anh ấy.” An Chỉ Nguyệt sốt ruột và buột miệng thốt lên..