Ngọn Sóng Tình Yêu


“Được.” Người lái xe sảng khoái đồng ý.

Chiếc taxi đi một vòng trên đường phố, lang thang không điểm dừng trong suốt hai tiếng đồng hồ.

Có một chiếc xe thể thao màu đen cũng bám theo phía sau suốt hai giờ, duy trì một khoảng cách an toàn, đi theo suốt dọc đường, nhưng không hề vượt lên hay tới gần.

Bên trong chiếc xe thể thao một mảng tối om, ánh đèn đường phản chiếu qua kính xe, chiếu vào khuôn mặt tuấn tú và lạnh lùng của người đàn ông bên trong.

Ánh mắt như thiêu đốt của anh không lúc nào rời khỏi chiếc xe taxi trước mặt.

Hai tay anh giữ chặt vô lăng, đôi vai nặng trĩu như có thể xụp đổ bất cứ lúc nào nhưng anh vẫn cắn răng chống đỡ.

Đã bao năm qua, anh đã quen với việc âm thầm đi theo An Chỉ Nguyệt, luôn dõi theo cô.

Yêu đơn phương cô 20 năm, yêu, hận, đau đớn, mệt mỏi.

An Chỉ Nguyệt đã đến tuổi bàn chuyện kết hôn, và việc kết hôn với người đàn ông mình yêu là điều hoàn toàn bình thường.

Anh liệu có thể làm gì khác ngoài việc chúc phúc cho cô?
Cô nên có một người đàn ông tốt hơn, kết hôn với người đàn ông cô yêu và sống cuộc sống mà cô mong muốn.

Nếu đã có thể chịu đựng nhiều năm như vậy, có thể buông bỏ, hà tất gì phải tiếp tục cưỡng cầu?”
Đó cũng không phải là tình yêu mà anh muốn.

Chỉ cần cô sống hạnh phúc, thì nỗi đau tầm thường của anh sẽ không là gì cả.

Cứ như vậy, từ phía xa nhìn cô, cách nhau một khoảng cách sẽ không bao giờ đuổi kịp.

Không để cô ấy biết, để tránh thêm phiền não cho cô ấy.

Thật ra, cả một đời người cũng rất ngắn, cái loại cảm giác đau lòng chờ đợi, chịu đựng rồi cũng sẽ qua đi.

An Chỉ Nguyệt ngồi trên taxi đi vòng quanh, cuối cùng dừng lại ở cửa một khu chung cư nhỏ.

Trả tiền xong, cô kéo hành lý vào khu vực này.

Đường vào trong khu, đèn đường mờ ảo, bên đường vắng vẻ có rất nhiều chiếc xe đỗ lại nhưng không nhìn thấy bóng người, ngước mắt nhìn lên các tầng trên của chung cư thấy ánh sáng thưa thớt, nhiều phòng đã tắt đèn đi ngủ.

Gió lạnh tấp vào mặt, An Chỉ Nguyệt lặng lẽ kéo va li vào, vừa đi vừa lấy điện thoại di động ra bấm số điện thoại của Lương Ý.

Sau khi điện thoại được kết nối, giọng nói lười biếng của Lương Ý vang lên: “Chỉ Nguyệt, đã muộn như vậy rồi, có chuyện gì vậy?”
“Cậu có nhà không?” An Chỉ Nguyệt cất bươc và nhìn lên tầng bảy của chung cư trước mặt.

“Có, mình đang ở nhà, vừa đắp mặt nạ xong, đang chuẩn bị đi ngủ.

“Mình … Mình muốn ở nhà cậu mấy ngày, không biết có tiện không?” An Chỉ Nguyệt thấp giọng hỏi, hiện giờ cô thực sự là một người vô gia cư, không có nơi để về.

Vì cái chết của Nhược Lam, cô bị buộc lên lưng tội giết người, gia đình cô sợ đắc tội nhà họ Bộ nên cũng bỏ mặc cô.

Trải qua khó khăn, cô nghĩ mình có thể nương nhờ vào Bộ Dực Thành, và giờ anh cũng không muốn quan tâm đến cô.

Cô không muốn làm theo đề nghị của Bộ Hướng Đình, vì vậy cô không còn cách nào khác chỉ có thể tìm tới Lương Ý, một người bạn mà cô có thể tin tưởng.

“Tất nhiên rồi, cậu đang ở đâu?” Lương Ý sốt ruột hỏi.

“Ở dưới tầng khu cậu ở.”
“Mình xuống đón cậu, đợi mình.”
An Chỉ Nguyệt nở một nụ cười nhẹ, sau đó nhàn nhạt đáp: “Ừ.” Trái tim cũng cảm thấy ấm áp hơn.

Lương Ý không cần hỏi cô quá nhiều, vừa nghe cô nói đang ở bên dưới thì liền trực tiếp xuống đón cô.

Tâm trạng u ám của cô lúc này cũng không muốn nói quá nhiều.

Có một người bạn gái thân thiết như vậy, cô cảm thấy rất hài lòng.

An Chỉ Nguyệt kéo vali đi đến phía chung cư, đợi ở cổng tầng một cung cư..


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui