Cô vội vàng rửa tay, và ngồi vào bàn.
Cô nhìn bộ dáng bận rộn của An Chỉ Nguyệt, vui vẻ nói: “Chỉ Nguyệt, đừng bận rộn nữa, mau đến ăn cơm đi.”
“Cậu ăn trước đi, mình dọn dẹp lại phòng bếp một chút rồi lại ăn.”
“Đừng dọn dẹp nữa, cùng nhau ăn cơm đi, lát nữa mình lại thu dọn cho.”
An Chỉ Nguyệt ra khỏi phòng bếp, đi đến ngồi đối diện với Lương Ý.
Lương Ý đưa một bát canh cho An Chỉ Nguyệt, vẻ mặt vui mừng nói: “Mình đã lâu không ăn cơm tự nấu, bận bịu nên thường phải ăn đồ ăn nhanh.
Cậu sống ở đây mình sẽ rất vui.”
“Cậu có thể tự nấu sau khi tan làm mà.”
“Mình khá lười biếng, sau giờ làm việc rất mệt mỏi, mình không muốn động đậy gì nữa.”
An Chỉ Nguyệt mỉm cười, cầm lấy bát canh Lương Ý đưa, từ từ uống.
“Hôm nay cậu có đi đâu không? Hay là chỉ ở nhà thôi? Hay là đi dạo đâu không?” Lương Ý vừa ăn vừa hỏi.
An Chỉ Nguyệt rất phiền muộn, nhưng trước mặt bạn tốt, cô chỉ có thể gượng cười.
“Hôm nay mình đi một chuyến đến đồn cảnh sát.
Mình muốn từ chỗ cảnh sát biết một vài thông tin về vụ án của mình từ cảnh sát.
Mình cũng muốn biết người đàn ông đã giải cứu mình là ai.”
“Vậy cậu đã tìm ra người đó là ai chưa?” Lương Ý căng thẳng hỏi.
An Chỉ Nguyệt lắc đầu, để bát xuống, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Không tim ra.”
Lương Ý thở dài, trầm mặc suy nghĩ, ngẩng đầu nhìn An Chỉ Nguyệt, “Thật sự không có manh mối sao?”
“Bộ Hướng Đình nói với mình rằng anh ta đã cứu mình.
Nhưng hôm nay mình tình cờ gặp luật sư đã cứu mình.
Anh ấy phủ nhận điều này.
Anh ấy khẳng định là không phải Bộ Hướng Đình, nhưng lại không chịu nói cho mình biết ai đã cứu mình.”
“Không thể nào.” Lương Ý trợn to hai mắt, rất là kinh ngạc, không thể chấp nhận lắc đầu: “Chậc chậc chậc, thật quá hèn hạ, Bộ Hướng Đình da mặt làm sao có thể dày như vậy?”
An Chỉ Nguyệt buồn bực, cô hít sâu một hơi rồi từ từ trấn tĩnh lại tâm trạng.
Bởi vì cô không biết tại sao Bộ Hướng Đình lại trở nên như thế này.
Lương Ý chậm rãi cầm đũa lên, vừa ăn vừa chìm vào suy nghĩ của chính mình.
Sau khi An Chỉ Nguyệt bớt suy nghĩ hơn, cô cũng cầm bát đũa lên và ăn.
Bữa tối của cả hai diễn ra trong lặng lẽ.
Mỗi người một ý nghĩ.
Lương Ý đột nhiên cứng đờ, sững người, trợn to hai mắt nhìn An Chỉ Nguyệt.
An Chỉ Nguyệt bị hành động của cô làm cho giật mình, “Làm sao vậy? Cậu cắn vào lưỡi à?”
Lương Ý nuốt cơm vào miệng, đặt chén đĩa xuống, chống tay lên bàn, nghiêm túc nhìn An Chỉ Nguyệt: “Mình nghĩ liệu có thể là anh ta hay không?”
“Ai?”
“Cậu thử nghĩ xem, vụ án này của cậu đã được kết án, tuyên án rồi.
Lại có thể lật lại, có thể được tại ngoại an toàn.
Mình nghĩ người này có quyền lực chính trị rất lớn.
Có thể là có tiền, nhưng người có tiền không chắc chắn là làm được.”
An Chỉ Nguyệt chậm rãi đặt bát xuống, cẩn thận nghe Lương Ý phân tích, “Cậu nói tiếp đi.”
“Dù sao, mình nghĩ người này phải biết cậu, nên mới mạo hiểm ra tay cứu cậu.” Lương Ý vuốt cằm.
“Mình không quen biết nhiều người.” An Chỉ Nguyệt đáp.
“Chính là bởi vì cậu không quen biết nhiều người.
Trong các mối quan hệ của cậu, cũng không có người có thế lực như vậy có thể ra tay cứu cậu, đương nhiên Bộ Hướng Đình có khả năng, nhưng đã bị luật sư phủ nhận.”
An Chỉ Nguyệt bất lực nhìn Lương Ý, yếu ớt lẩm bẩm: “Đừng vòng vo nữa, có chuyện gì cậu mau nói thẳng đi.”
“Mình đoán, người đó có thể là Bộ Dực Thành.” Lương Ý nói từng câu từng chữ rất nghiêm túc.
Sắc mặt An Chỉ Nguyệt chợt trầm xuống, ánh mắt kinh ngạc nhìn chằm chằm Lương Ý, trong lòng đột nhiên run lên..