An Chỉ Nguyệt cười khổ, hỏi: “Anh cứu em như thế nào? Nói cho em biết, được không?”
“Đã lâu như vậy, em nhắc tới làm gì?” Bộ Hướng Đình vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng điệu rất khó chịu.
An Chỉ Nguyệt ánh mắt cứng rắn, giọng điệu lạnh lùng, gằn từng chữ: “Căn bản anh không biết nói gì đúng không?
Không phải là anh cứu em, mà là Bộ Dực Thành.”
Bước Hướng Đình chậm rãi nắm chặt tay, nheo lại đôi mắt lạnh lùng nhìn vào An Chỉ Nguyệt, tức giận đè giọng hỏi: “Bộ Dực Thành nói với em cái gì?”
Nghe được những lời này, An Chỉ Nguyệt nhìn thấy sự chột dạ của anh ta.
Không trả lời câu hỏi của anh ta, An Chỉ Nguyệt bạo gan đoán, “Căn bản không phải là anh, mà chính là Bộ Dực Thành, khi còn bé em luôn cho rằng Bộ Dực Thành là một tên biến thái, luôn lén lút theo dõi em, nhưng là vì luôn theo dõi em, nên lúc em bị bắt cóc, anh ấy đã luôn theo dõi suốt quãng đường và anh ấy đã bí mật gọi điện cho cảnh sát.
Trước khi cảnh sát đến, kẻ bắt cóc muốn bắt đầu làm hại em, và anh ấy đã ra tay ngăn chặn.”
“Để kéo dài thời gian, anh ấy động thủ với bọn bắt cóc, cho nên mới bị những người đó đâṁ vào ngực.
Em đã nhìn thấy vết sẹo trên ngực của anh ấy, cho dù trải qua nhiều năm như vậy, nhìn thấy vẫn giật mình.”
Bộ Hướng Đình thấy không thể che giấu được, hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Nếu như em đã biết, vậy tôi cũng không có gì để nói, nhưng mà có một điểm sửa lại cho đúng đó là vết sẹo trên ngực Bộ Dực Thành không phải là kẻ bắt cóc làm.
Chính cậu ta là người đã làm ra nó.
“
“…” An Chỉ Nguyệt đôi mắt lập tức tuôn ra nước mắt trong suốt như pha lê.
Trái tim của cô đau nhói.
Hóa ra là sự thật, nhưng điều gì đã khiến anh phải liều mình cứu cô như vậy.
Tự mình đâm vào lồng ngực, đau đớn làm sao có thể chịu đựng được?
Đùng là một người đàn ông điên cuồng, một kẻ điên, quả thức chính là kẻ điên.
An Chỉ Nguyệt càng nghĩ càng đau lòng, nước mắt lưng tròng, có thể tưởng tượng Bộ Dực Thành nhất định lúc đó đứng trước mặt bọn bắt cóc cắt bị bọn chúng yêu cầu cắt nội tạng của chính mình.
Để trì hoãn thời gian, anh chờ cảnh sát đến giải cứu cô, vì vậy anh đã thực hiện một hành động khó tin trước những kẻ bắt cóc điên cuồng, những tên đó kinh ngạc đến mức không cử động.
.
Kiếm Hiệp Hay
Giống như, dùng trái tim của anh đổi lấy cuộc sống của cô.
Anh phải chịu đựng bao nhiêu đau đớn để có thể tự mình cắt thịt mình chứ?
Khi nghĩ đến Bộ Dực Thành suýt chết vì chính mình, nằm ở bệnh viện hơn một tháng chờ cô đến thăm, tâm trạng tuyệt vọng kia làm sao có thể vượt qua được.
Cơ thể anh gần như đã hồi phục, anh nóng lòng chạy đến hỏi cô sao không đến thăm anh, nhưng cô ngốc nghếch không hiểu chuyện gì, lại vì anh quá tức giận mà khinh bạc cô, cô lại đâṁ anh một nhát.
Cô không thể tưởng tượng được Bộ Dực Thành tuyệt vọng như thế nào sau nhát dao kia.
An Chỉ Nguyệt không kìm được nước mắt tuôn ra như suối, lúc này trong lòng cô đau như bị kim đâṁ, ngay cả hô hấp cũng cảm thấy đau đớn.
Cô để những giọt nước mắt làm nhòe đi, nghẹn giọng hỏi lạnh lùng: “Tại sao anh lại nói dối em? Tại sao anh lại để cho em gánh một cảm giác tội lỗi nặng nề như vậy, đã sống ngốc nghếch không biết điều gì bao nhiêu năm qua.”
“Chỉ Nguyệt, thật ra là anh…” Hướng Đình muốn giải thíċh.
An Chỉ Nguyệt lập tức ngắt lời, “Còn có việc em ra tù, anh không có khả năng cứu em, anh cũng không cứu em.
Tại sao anh lại nói dối với em là anh cứu em?”
Bộ Hướng Đình trở nên lo lắng, giọng điệu trở nên cứng rắn hơn một chút: “Bởi vì anh yêu em, anh yêu em, em hiểu không?”
An Chỉ Nguyệt cắn môi dưới, nhìn người đàn ông trước mặt vẫn vô liêm sỉ không biết xấu hổ, trong lòng đang cười khổ, cảm thấy rất buồn, rất nực cười.
“Anh rất hèn hạ, anh biết không?”
An Chỉ Nguyệt nghiến răng, hướng về phía Hướng Đình gằn từng chữ.
Bộ Hướng Đình thở dài tội lỗi, đôi mắt hoảng sợ vẫn dán chặt vào nước mắt của An Chỉ Nguyệt, “Chỉ Nguyệt, anh làm vậy chỉ để lấy lòng em, anh yêu em, vì anh yêu em.”
An Chỉ Nguyệt lấy khăn giấy lau đi nước mắt, hít sâu một hơi, trấn tĩnh lại, lạnh lùng hỏi: “Anh lừa em bao nhiêu chuyện?”
“Không có nữa, thực sự không có…”.